Lòng bàn tay của Tống Lăng Ức ướt đẫm mồ hôi, mu bàn tay dính nhớp và nóng hổi. Tề An Cư nghiêm túc tự hỏi liệu mình có thể chịu đựng được không?. Nếu chịu đựng, anh sẽ phải chấp nhận cảm giác khó chịu này suốt buổi chiếu, ít nhất bốn mươi phút đến một giờ. Nếu không chịu nổi... Ai mà biết được liệu tên ngốc kia có lăn ra khóc hay không?
Cuối cùng, Tề An Cư quyết định rút tay lại, thực sự không thể chịu đựng được ý nghĩ mồ hôi của người khác trộn lẫn với vảy da và bụi bẩn bám vào mu bàn tay mình. Nếu không phải là Tống Lăng Ức, anh đã hất ra từ đầu. Sau đó, anh liếc nhìn Tống Lăng Ức, lập tức hoảng hốt bởi mặt mũi thằng ngốc trông trắng bệch dưới ánh sáng màn hình.
Tình trạng này kéo dài cho đến khi phim kết thúc, đèn trong rạp bật sáng. Tống Lăng Ức ngơ ngác đứng dậy. Mọi người vây quay chúc mừng nhưng cậu không nghe ra cái gì. Trong lòng chỉ có một ý nghĩ: Kết thúc rồi! Bị Tề An Cư ghét rồi! (ㄒoㄒ)/~~ Phải làm gì bây giờ? Cậu không muốn sống nữa đâu, wuwuwu~~.
Bây giờ, cậu không dám nhìn vào mắt Tề An Cư, sợ thấy sự ghê tởm và buộc tội trong đó. Nếu có thể quay ngược thời gian, cậu nhất định sẽ không duỗi tay ra, nhất định sẽ không nóng nảy tìm cái chết!
Từ giây phút ấy, Tống Lăng Ức cư xử rất kỳ lạ. Vì Tề An Cư đứng bên phải nên thân thể cậu luôn quay sang trái, cổ bị vặn sang trái một góc kỳ lạ như bị cứng đơ. Tề An Cư không nói nên lời, không nghĩ cậu lại suy sụp đến thế, chỉ là cái hất tay thôi mà.
Anh im lặng thở dài, rõ ràng là cậu tự tiên nắm tay anh trước, sao giờ anh lại thành người ức hiếp cậu?
Trên đường về, Tống Lăng Ức như một con chó to đầu bị mắng, chỉ biết cúi đầu, cụp đuôi xuống, lẽo đẽo theo chủ. Tề An Cư muốn nói cậu đừng như người sắp chết vậy, anh không có ghét cậu. Mặc dù sau khi bắt tay, anh rửa tay ngay lập tức, nhưng anh thực sự không có ghét.
Ừ thì không biết có ghét hay không...?
Tề An Cư hiếm khi cảm thấy có lỗi. Hành động ban nãy hình như sẽ bị hiểu là đang ghê tởm đối phương.
Một lúc lâu, hai người duy trì sự im lặng có phần ngượng ngùng. Thấy sắp về đến nhà, không thể tiếp tục bế tắc như vậy nữa, Tống Lăng Ức không ngừng động viên bản thân, lén hít sâu vài hơi rồi nói: "Ừm... Thực xin lỗi, em làm phiền anh rồi."
Sau khi lời nói ra khỏi miệng, cậu cảm thấy nhẹ nhõm. Chẳng phải sự việc nên diễn biến như thế sao? Tề An Cư để cậu nắm tay mới là chuyện lạ.
Vậy cậu có gì phải lo lắng? Tiếp tục trơ trẽn bám riết lấy anh thôi?
Những lời tiếp theo của cậu trở nên trôi chảy hơn nhiều: "An Cư, em không có ý xúc phạm anh. Anh cứ xem như không có chuyện gì xảy ra, được không?"
Tề An Cư nhẹ nhàng nói: "Ừm."
Nhận được câu trả lời muốn nghe, Tống Lăng Ức như trút được gánh nặng, khóe miệng lặng lẽ co giật, lộ ra nụ cười có chút xấu xí. Bàn tay anh run rẩy, co rúm ở mép ống quần, móng tay hơi tím vì gió lạnh.
Tề An Cư nhìn thấy, không biết vì sao có chút không vui, hỏi: "Cậu không lạnh sao?"
"Trời không lạnh." Cậu thực sự không cảm thấy gì.
Tề An Cư nắm lấy một cậu của anh, nhét vào túi áo khoác mình, không rời mắt nói: "Đi thôi."
Lúc này, bọn họ đã đến tầng dưới của khu chung cư, Tề An Cư đi trước một chút, còn Tống Lăng Ức thì ngơ ngác nắm tay anh, hai người lần lượt đi vào nhà.
Tống Lăng Ức bối rối. Cánh cửa kim loại trong thang máy phản chiếu vẻ mặt trống rỗng và đôi mắt đờ đẫn của cậu.
Ực ực!
Đây là âm thanh cậu nuốt nước bọt.
Cái gì, chuyện gì đang xảy ra vậy?!
Hai người họ không chung tầng. Tề An Cư ở tầng dưới. Sau khi thang máy đến nơi, Tề An Cư nói: "Tôi tới đây."
Tống Lăng Ức ngác nhìn khuôn mặt của anh.
"Tôi đi đây." Tề An Cư nói, bỏ tay cậu ra khỏi túi áo khoác.
Tống Lăng Ức đột nhiên khôi phục nguyên hình, vội vàng cầm lại tay anh.
Tề An Cư im lặng nhìn cậu.
Tống Lăng Ức lắp bắp: "Ừ, đợi một lát nữa." Vừa nói, cậu lại đút tay vào túi Tề An Cư.
Tề An Cư: "..."
Thang máy phát ra một tiếng bíp nhắc nhở đã đến nơi, nhưng với tình hình hiện tại, anh không thể rời đi. Lẽ ra anh phải nhận ra thằng hâm này rất giỏi được đằng chân lân đằng đầu chứ,
Cửa thang máy lại từ từ đóng lại. Một lúc sau, họ đã đến tầng nơi Tống Lăng Ức ở.
Tề An Cư trước tiên đưa Tống Lăng Ức ra khỏi thang máy, thấy cậu không có động tĩnh, liền nhắc nhở: "Mở cửa."
Tống Lăng Ức sực tỉnh.
Khóa nhà cậu là loại định dạng vân tay, cậu đang định mời Tề An Cư vào thì nghe anh nói: "Được rồi, cậu tự vào đi."
"Đừng!" Miệng cậu nhanh hơn não, "Vẫn còn sớm, vào nhà em chơi!"
"Đã 11 giờ rồi." Tề An Cư bình tĩnh nói: "Đi ngủ sớm đi."
Nói xong anh buông tay, để Tống Lăng Ức vào nhà.
Về nhà, Dương Quỳnh đã ngủ rồi, Tề An Cư nhẹ nhàng tắm rửa. Bình thường giờ này anh sẽ ở trên giường, nhưng hôm nay anh không cảm thấy buồn ngủ mà bật máy tính để cập nhật tin tức. Một lúc sau, màn hình điện thoại di động của anh đột nhiên sáng lên, hiển thị một cuộc gọi nhỡ, là số của đứa ngốc kia.
Tề An Cư thoáng nghĩ, chẳng lẽ đứa ngốc lại hâm đến thế?
Anh bước đến cửa nhà, mở tay nắm cửa với một trực giác mãnh liệt. Sau đó, như anh mong muốn (?), một con chó lớn bị bỏ rơi đang ngồi xổm cạnh cửa nhà mình.
Dừng lại hai giây, Tề An Cư cúi mặt xuống, khoanh tay nói: "Cậu đang làm gì vậy?"
Tống Lăng Ức ngồi xổm trên mặt đất, ngẩng đầu lên nhìn anh.
"Em có thể ngủ trên ghế sofa trong phòng khách nhà anh được không?" Cậu yếu ớt hỏi, rồi nhanh chóng nói thêm, "Chỉ tối nay thôi!"