Tống Lăng Ức đứng bên cửa sổ tầng hai mươi mấy, đưa ánh mắt nhìn xuống dưới. Những bồn cây xanh đập vào mi mắt, giống như hoa văn màu lục trên chiếc khăn tay.
Thực ra, Tống Lăng Ức bị bệnh sợ độ cao, đứng từ đây nhìn xuống sẽ khiến cậu bị choáng váng, tim đập nhanh, lòng bàn tay đổ mồ hôi. Nhưng mà rất ít người biết cậu có chứng bệnh này, ngay cả khi mua nhà, cậu cũng chọn ở tầng cao. Nguyên nhân là không muốn bị người khác phát hiện điểm yếu, hơn nữa, cậu phát hiện đối với nỗi sợ, cứ bình tĩnh tiếp nhận, dường như ở lâu trong nỗi sợ sẽ quen, áp lực cũng nhanh chóng được phóng thích.
Khi Chu Nhân cùng Tiểu Đường đến, cậu vẫn bất động một hồi lâu.
Tiểu Đường kêu một tiếng "anh Tống", không được Tống Lăng Ức đáp lại, cậu nhún vai, đi vào phòng bếp.
Chu Nhân liếc nhìn kịch bản trên bàn trà, thấy dòng bị bút highlight đánh dấu, hai bên lề còn ghi chú thích cẩn thận. Hắn cầm lấy mà hỏi: "Cậu đã tính toán tiếp theo làm gì chưa?"
Tồng Lăng Ức "ừ" một tiếng, rồi cuộc cũng từ cửa sổ tiến tới, chậm rãi ngồi xuống ghế sô pha"
"Tính nói gì với Trần đạo diễn?"
"Thay tôi từ chối, Trần Vân Đồng này rõ ràng muốn lăng xê người mới, lấy tôi làm bệ phóng, để vai diễn của tôi hoàn toàn không có đất diễn!" Tống Lăng ức bất mãn nói: "Lần trước tôi đã để một bình hoa di động làm vai chính, bây giờ còn muốn tôi tiếp tục phối hợp, hắn cho Tống Lăng Ức này là loại người này? Anh nhớ cho kỹ giúp tôi, sau này tôi không tiếp loại người này đâu."
Chu Nhân yên lặng thở dài, thật ra anh khá lạc cao vào tương lai của bộ phim điện ảnh do Trần Văn Đồng đạo diên, Suy cho cùng đạo diễn đã có sẵn tiếng tăm, kịch bản và nhân vật không tệ, nếu có Tống Lắng Ức tham gia, ngay cả khi phòng vé không lớn, doanh thu cũng không tệ. Chứ còn Lư Ưu lại quá mông lung, phim hàn lâm vốn mặc định là khó chiếu rạp, nếu không đạt được giải thưởng lớn, rủi ro sẽ càng tăng cao, mất cả doanh thu lẫn danh tiếng. Mà trên thực tế, thời gian quay hai bộ phim này không trùng nhau, hoàn toàn có thể công chiếu xong cái này rồi đến cái kia.
Nhưng Chu Nhân chưa kịp nêu quan điểm, tổ tông kia đã ăn nói mạnh miệng, tốt xấu đều không nghe. Thôi thì tự quyết, hãy khoan từ chối Trần đạo diễn kia, sau này chờ thời cơ, sắp xếp cho nói chuyện lại cùng Tống Lăng Ức.
Tống Lăng Ức hiện giờ không có lịch đóng phim, hai bộ phim gần nhất thì cũng phải hai ba tháng sau mới khởi động máy. Chu Nhân liền thừa dịp, sắp xếp cho cậu tham gia chương trình tìm kiếm tài năng âm nhạc. Cậu sẽ cùng ba vị ca sĩ khác đảm nhận vai trò giám khảo.
Đối với cái miệng đang liến thoắng về việc kiếm tiền kia, Tống Lăng Ức thấy sao cũng được, chỉ cần tiết mục tham gia không phải kiểu não tàn, mà giá đi show là cao, cậu gần như không có ý kiến gì.
Ngoài Tống Lăng Ức ra, ba vị giám khảo kia; hoặc là danh ca đã có thời hoàng kinh vang dội, khẳng định được chuyên môn thì cũng là được đào tạo bài bản để trở thành ca sĩ. Chỉ có cậu là xuất thân diễn viên.
Thực ra ban tổ chức đã suy tính hết cả, danh tiếng của Tổng Lăng Ức là để hút rating cho báo chí tốn giấy mực, thì giọng hát của cậu cũng không thể xem thường. Tuy cậu không debut với tư cách ca sĩ, nhưng đã học qua thanh nhạc, giọng nam trầm lại có từ tính, biểu diễn có chiều sâu, rất nhiều thần tượng ca sĩ ngày nay không sánh bằng cậu.
Fan hâm mộ của Tổng Lăng Ức rất thích thay mặt thần tượng của mình kiêu ngạo thế này: Tống Lăng Ức nhà chúng tôi là ca sĩ xuất sắc, diễn viên xuất chúng. Là thiên phú xuất chúng, không ai sánh kịp! Bọn phàm nhân các người, còn không mau quỳ liếm!
***
Thí sinh tham gia nhiều vô số kể, lại còn đang ở vòng loại, trình độ quá mức chênh lệch. Có nhưng tiết mục tạm ổn, có cái không thể chấp nhận.
Đã thế còn đụng tới Tống Lăng Ức khó ở, thấy ai mặt mày khủng hoảng ba phần, âm sắc khó nghe, tắt đèn (Editor: Là loại á!). Ra vẻ ta đây, tắt đèn! Lấm la lấm lét, tắt đèn! Đeo kính, tắt đèn! Nhuộm tóc vàng chóe, đeo khuyên lấp lánh, tắt đèn!
Tóm lại chính là tắt đèn! Tắt đèn! Tắt đèn! Giống như cậu và cái đèn có thâm thù đại hận, động cái là đập (Đèn: Mẹ ơi, con đau T^T)
"Lăng Ức đừng nên nghiêm khắc quá, tôi thấy thí sinh vừa rồi cũng được mà."
Nhìn thấy vẻ tuyệt vọng của một thí sinh mới bị loại, giám khảo Lưu Vận không nhịn được mà nói.
"Vậy à? Tôi lại có cảm giác giọng hát của thí sinh đó không có sức hút."
Lưu Vận âm thầm trợn ngược mắt, vừa rồi là phát ngôn cảm tính, hoàn toàn từ cái nhìn chủ quan, căn bản là không có cách nào phản biển. Cô cùng Tống Lăng Ức từng hợp tác trong một bộ phim điện ảnh, coi như có chút quen biết, trong ấn tượng trước đây chưa bao giờ thấy người này có cảm giác soi mói, chẳng hiểu sao bây giờ còn xét nét hơn cả mẹ chồng.
Tuy rằng Tống Lăng ức chỉ biết tắt đèn, đánh loại, nhưng những giám khảo khác rất công bằng. Thí sinh chỉ cần hai cái đèn sáng đều có thể trúng tuyển, đủ tư cách vào vòng trong.
Chỉ có duy nhất một người được Tống Lăng Ức bật đèn sáng.
Người nọ vóc dáng cao gầy, có chút đẹp trai, thời điểm cầm microphone nghiêng mặt lại. Tổng Lăng Ức đã chú ý đến sống mũi thẳng tắp của người đó, đến khi định thần lại, đã không tự chủ được mà dõi theo hắn một lúc lâu.
Kết thúc trình diễn, các giám khảo đều đứng lên vỗ tay. Có năng lực, biết cách truyền tải cảm xúc, thí sinh năng hoàn toàn xứng đáng trúng tuyển, đáp ứng được những người khó tính nhất.
"Rất tốt, rất tốt, anh bạn đẹp mã này hát rất hay, khiến Tổng Lăng Ức của chúng ta hoàn toàn chú tâm." Một vị giám khảo trêu ghẹo.
Đôi mắt Tống Lăng ức lộ vẻ ảo não, giọng nói bình thản: "Quả thực không sao."
"Ý là cậu bật đèn sáng cho cậu ta?"
"Đúng vậy."
Cậu nhìn vẻ sung sướng của thí sinh nọ, lập tức bĩu môi. Cái thần thái này, làm sao so bì được với Tề An Cư, không hiểu sao ban nãy cậu lại có cảm giác hắn rất giống với anh ấy?"