Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sấn Hư Nhi Nhập - Minh Trang

Chương 23




Chủ đề: Phát hiện tình hình tài chính của một người bạn có vấn đề, thật lòng muốn giúp ảnh ghê, nhưng mà không biết nói thế nào mới thỏa đáng?

Nội dung: Gần đây có gặp lại một người bạn cũ, đã nhiều năm không gặp, tôi cảm giác ảnh đang gặp khó khăn kinh tế, hiện giờ mẹ ảnh đang trong viện dưỡng lão, tôi không biết ảnh đã gặp chuyện gì. Tôi rất muốn giúp ảnh, nhưng mà sợ mở mồm ra hỏi sẽ bị ảnh ghét bỏ. Tôi nên làm gì giờ? Góp ý cho tôi với?

L1: Đúng là người tốt, nhưng mà tôi nghĩ đây không phải việc dễ giải quyết, nếu người kia không muốn xin giúp đỡ, cậu lại đi hỏi, không khéo làm tổn thương lòng tự tôn của người ta.

L2: Đừng chủ động mở miệng, đợi người ta hỏi vay tiền rồi cậu cho vay.

L3: Sao cậu biết người ta kinh tế khó khăn?

L4: Cảm ơn #1, #2 đã đưa ra lời khuyên. Trả lời câu hỏi của lầu 3, anh ấy sống trong một căn hộ cho thuê 1000 tệ/tháng, mặc Uniqlo, không có ô tô đi lại, mẹ hiện đang sống ở một viện dưỡng lão hạng trung, cơ sở vật chất bình thường. Tất cả manh mối trên đủ cho tôi kết luận tình hình tài chính của ảnh đang không được tốt lắm!

L5: Từ miêu tả của cậu, tôi không cảm thấy anh ta có vấn đề tài chính nghiêm trọng gì cả. Đó chẳng phải là cuộc sống của một người bình thường hay sao?

L6: Tôi cũng mặc Uniqlo này, sao nhột vậy ta?

L7:: Hiu hiu, mị ở ghép căn hộ 500 tệ, mặc quần áo 20 tê, ra phố thì cuộc bộ. Thế mị là giai cấp bần cố nông đến mức nào?

L8: Đồng ý #5, bạn nam này có gì đâu mà đời sống thiếu thốn, chẳng qua là có thêm mẹ già nằm viện dưỡng lão, chẳng lẽ hắn kém đến mức không đủ sức thanh toán nổi tiền chăm sóc cho mẹ mình? Thớt bớt nhọc tâm hộ người ta đi!

L9: Đừng có mà nói xấu ảnh, bạn tôi vừa đẹp vừa có tài, còn lâu mới kém cỏi! Chẳng phải đã giải thích rõ ràng là nhà ảnh đang sa sút sao? Trước đây nhà ảnh rất giàu có, đi đến trường đều có tài xế riêng, Học sinh khác mặc đồ BONWE (*) rẻ tiền, thì anh ấy đã mặc toàn hàng hiệu, khéo đến chính bạn cũng chưa từng nghe qua. Trước đây 1 cây bút máy của anh ấy bằng ba tháng tiền lương của bố tôi. Thế nên tôi không thể tin được hiện tại ảnh lại nghèo khổ như vậy?

(*)BONWE: Một thương hiệu thời trang bình dân của Trung Quốc.

L10: Không đoán được, chắc là làm ăn thất bại? Nhà ảnh làm nghề gì thế, bạn biết không?

L11: Tôi xúc phạm bạn cậu lức nào? Nói kém cỏi là sỉ nhục á? Mặc kệ hắn trước đây nhà hắn nhiều tiền thế nào, bây giờ bảo không xe, không tiền chẳng lẽ không đúng sự thực sao? Tôi nói thế có gì sai?

L12: Nhìn các post trước của thớt, phát hiện thớt chính là người đau khổ vì không đủ tiền để mua một bức danh họa nổi tiếng để tặng bạn học, bạn học kia chính là ảnh đúng không? Tưởng thế nào, hóa ra dại trai  →_→

L13: Ừ ha, hóa ra là chủ thớt *biểu cảm bừng tỉnh*, thế triển nhanh đi, nhanh chóng rửa sạch cúc hoa, mang theo 300 triệu mà đi lấy chồng đi!

L14: Nhìn cái bộ dạng nhát gan thế kia thì chắc đến giờ vẫn chưa dám thổ lộ ╮[╯_╰]╭

...

Trải qua hai ngày bất ổn, Tống Lăng ức nhanh chóng lấy lại được phong độ diễn xuất. Lư Ưu cũng vì vậy mà nhẹ lòng hơn, công việc của cả đoàn phim cũng trở nên thuận lợi.

Thực ra, Tống Lăng Ức chỉ ước mơ được mọc cánh bay về, nhưng ngại với đoàn làm phim đành đè nén khát khao xuống, chỉ nhanh nhanh chóng chóng diễn xuất cho xong.

Cậu yêu cầu Chu Nhân và Lư Ưu ưu tiên các cảnh quay của cậu với lý do lịch trình bận rộn. Tống Lăng Ức là diễn viên có tiếng, tác phong lại chuyên nghiệp, vì thì Lư Ưu cũng chấp nhận yêu cầu của cậu, đồng ý thay đổi kế hoạch quay phim.

Cứ như vậy, cậu hoàn thành cảnh quay của mình sớm hơn dự kiến một tuần, thêm ngày bấm mày của một bộ phim khác bị lùi xuống mấy ngày không rõ nguyên nhân, thế là cậu có tận nửa tháng rảnh háng.

Thế nên, Tống Lăng Ức lập tức vác háng trở về thành phố S.

Cậu đã sớm dặn Tiểu Đường thay cậu tìm những bộ truyện tranh đã dừng xuất bản, cũng tiện thể nghe ngóng tin tức của những danh họa đang được bán đấu giá, nhưng mà không có tiến triển gì lớn, bởi vì những bức danh họa nổi tiếng nếu không ở trong viện bảo tàng, thì cũng thuộc sở hữu của cá nhân, mà cá nhân ấy cũng hiếm khi đem tranh quý đi đấu giá.

Tống Lăng ức cũng không sốt ruột, bảo Tiểu Đường tiếp tục lưu ý, cậu hiện tại đã nghĩ thông, nhận ra rằng việc lấy lòng không thể là ngày một ngày hai.

Bên cạnh đó, cậu đã sưu tầm được một số truyện trong, trong đó có tác phẩm của mangaka mà Tề An Cư yêu thích, hy vọng Tề An Cư sẽ vì thế mà yêu quý cậu thêm một chút. Vì để tạo ấn tượng tốt hơn, Tống Lăng Ức cẩn thận sửa soạn, đứng trước gương ngắm nghía một hồi, quay người 360 độ, đủ để nam nữ từ 18 đến 80 chết mê chết mệt.

Sau khi thấy mình không còn chê vào đầu được, cậu hít một hơi thật sâu, dáng lưng thẳng tắp, như chiến sĩ chuẩn bị ra trường, chỉ khác là thay vì cầm vũ khí, thì cậu vang theo cả chồng truyện tranh.

Tề An Cư không có nhà, Tống Lăng Ức hụt hẫng, dựa lưng vào cửa, nghĩ như này mãi cũng không được, cậu cẩn thận soạn ra một cái tin nhắn, đọc đi đọc lại mấy lần, xác nhận không có vấn đề gì mới gửi đi.

Sau đó cậu kiên nhẫn chờ đợi. Dù Tề An Cư không trả lời, những cậu vẫn ngoan ngoãn chờ đợi. Đối với cậu việc này không khó, cũng không lãng phí thời gian.

Chợt nhớ đến những fan hâm mộ chỉ để gặp thần tượng vài phút mà cam tâm tình nguyện đợi trong gió lạnh mấy giờ đồng hồ. Ban đầu cậu rất không hiểu, nhưng hiện tại, lại bắt đầu có chút đồng cảm.

Một giờ sau, Tề An Cư mới nhắn lại.

Tống Lăng Ức nhìn nội dung, mí mắt giật liên tục, lập tức hỏi: "Sao anh lại phải đến bệnh viện? Là gặp mẹ anh sao?"

Một lúc sau, Tề An Cư trả lời: "Tay tôi bị thương, phải đi chụp phim."

Cái gì?!!!

Tống Lăng Ức hoảng hốt, suýt nữa, quăng điện thoại đi.