Tiểu Đường đem quần áo của Tống Lăng Ức đi giặt, khi trở về thì sắc trời đã tối nhưng trong phòng không bật đèn. Không thấy người ở bên trong, lòng cậu lập tức nghi hoặc, rõ ràng ban nãy có gọi điện báo sẽ đến! Anh Tống cũng không nói đến chuyện muốn đi ra ngoài! Cậu thầm nghĩ, ấn nút mở đèn.
Ngọn đèn sáng lên trong nháy mắt, soi tỏ thân ảnh đang xuất hiện ngồi trên ghế, nhìn ra khung cửa.
Tiểu Đường thoáng lắp bắp, kinh hãi: "Em không nghĩ anh đang ở đây."
Tống Lăng Ức không chút biến sắc, liếc mắt nhìn cậu một cái.
Tiểu Đường làm trợ lý nhiều năm nay, từ lâu đã tôi luyện được khả năng nhìn mặt đoán ý, lập tức nhìn ra biểu cảm của Tống Lăng Ức đang không quá vui vẻ, tốt nhất thời điểm này cậu không cần thiết đi tìm chết.
Cậu cúi đầu, tính toán dè dặt đến gần Tống Lăng Ức.
"Tiểu Đường a–"
Hỏng! Cái giọng điệu này!
Lưng Tiểu Đường lạnh toát, khóe miệng khó khăn nhếch lên: "Tống Ca anh có đói bụng không? Thực xin lỗi vì đến muộn bởi tắc đường, tôi lập tức đi làm cơm đây."
"Không cần, Tiểu Đường a, lại đây ngồi đi." Tống Lăng Ức thân thiết nói.
Đừng mà! Tôi không có nhu cầu đàm đạo chuyện nhân sinh đâu!!!
Tiểu Đường cười gượng hai tiếng, cũng không dám từ chối, chậm rãi đền gần.
"Tiểu Đường a, tuổi của cậu cũng không nhỏ nữa nhỉ?"
"So với anh bé hơn hai tuổi."
"Đúng vậy, ai, chúng ta đều đang già đi..."
"..."
"Đảo mắt đã qua bao mua thu..." Giọng Tống Lăng Ức có chút đượm buồn.
"..." Anh Tống, anh không cần như vậy! Anh muốn nói cái gì cứ nào, vào thẳng vấn đề là được!
"Nhớ năm đó, thời điểm tôi học trung học, mới mười bảy tuổi..." Cậu lộ ra hoài niệm thân tình, tạm dừng một lát, cảm khái nói; "Nháy mắt đã hơn mười năm."
"Ha ha, anh Tống, mặc kệ anh đã mười bảy tuổi, hai bảy tuổi, thậm chí ba mươi bảy tuổi, vẫn là soái ca phi phàm, không ai sánh bằng."
Tống Lăng Ức liếc nhìn cậu một cái, nét mặt kiểu cái đấy ai chả biết, không mượn Tiểu Đường tâng bốc.
"Tiểu Đường a~"
Có thể hay không đừng mỗi lần gọi tên tôi đều có thêm chữ "a" được không? Anh muốn nói chuyện thì cứ tự nhiên, anh là ông chủ mà. Tiêu Đường gào thét trong lòng, miệng cung kính nói: "Vâng!"
"Hồi tôi học trung học có thân với một bạn học, cậu biết không?"
"Biết! Là Tề tiên sinh!"
"Nhưng anh ấy hiện tại không đoái hoài tôi, cậu có biết không?"
"Không biết."
"Vậy cậu hiện tại có thể phân tích nguyên nhân giúp tôi không?"
Tiểu Đường lơ mơ nhìn cậu.
"Bạn gái cậu cũng thường xuyên không để ý đến cậu đúng không? Chu Nhân là ông cụ non, tôi chỉ còn có cậu là kinh nghiệm phong phú, không hỏi cậu thì hỏi ai?"
"..."
"Đừng trừng mắt nhìn tôi, chẳng lẽ lời tôi nói không phải sự thật? Nhanh lên, đừng chần chừ, đem kinh nghiệm của cậu chia sẻ cho tôi đi!"
"Tôi chỉ có kinh nghiệm với con gái, nhưng Tề tiên sinh là đàn ông, kinh nghiệm của tôi không phù hợp đâu."
"Tất cả đều giống nhau, mọi thứ đều ổn, mọi thứ đều dẫn đến thành Rome!"
Tiểu Đường cảm giác không còn cách nào thoát thân, đành phải nói: "Được rồi, anh nói tình hình cụ thể cho tôi nghe xem nào?"
Tống Lăng Ức lập tức tuôn ra một tràng giang đại hải.
Tiểu Đường nghe nửa ngày, cuối cùng cũng có điểm minh bạch: "Cho nên anh đang bị người ta ghét bỏ?"
Tống Lăng Ức có chút đã kích: "Cậu cũng có cảm giác như vậy?"
"Rất rõ ràng nha!" Tiểu Đường thốt lên, thoáng nhìn biểu tình uể oải của Tống Lăng Ức, khẽ ho khụ một tiếng, "Kỳ thật, tôi cảm giác anh Tống đang hành động rất sai so với địa vị của mình, nói trắng ra, anh đang rất sồn sồn! Con người rất lạ, dễ dàng có được liền lập tức không quý trọng, anh nên xuất hiện lúc hợp lý, thoát ẩn thoát hiện, nói không chừng sẽ là anh ấy quay ngược lại đi tìm anh."
"Không được, anh ấy chỉ mong sớm thoát khỏi tôi, căn bản không buồn liếc mắt nhìn tôi." Tống Lăng Ức lắc đầu nói.
Tiểu Đường cào cái đầu nhỏ của mình, vắt hết óc tìm từ: "Anh Tống, anh là đại minh tinh, đẹp trai rạng ngời, giàu có, xa hoa, bằng hữu cả tá cũng không ngại nhiều. Tề tiên sinh cũng là con người, khẳng định sẽ không cự tuyệt anh."
"Không phải lo lắng đâu, mấy người chung quy đã nhiều năm không gặp, cảm giác mới lạ dè chừng khó tránh khỏi, hơn nữa, tôi thấy Tề tiên sinh là người hướng nội, nếu anh đơn phương quá mức nhiệt tình, chỉ sợ phản tác dụng, anh ấy sẽ cảm giác mất tự nhiên, chi bằng án binh bất động một thời gian, khả năng cải thiện được tình hình."
Tống Lăng Ức buông mi trầm tư, hiển nhiên là có vài chữ lọt tai.
"Mấy cái anh đang làm; tặng điểm thưởng, oanh tạc tin nhắn, tham gia nhóm độc giả, đều ngừng hết đi." Tiểu Đường nói tiếp, "Tôi ăn ngay nói thật, anh hiện tại có khác gì fan cuồng não tàn không? Chẳng phải người như Tề tiên sinh sẽ rất khó xử đúng không? Anh muốn theo đuổi người ta, cũng phải đúng phương pháp, đâu thể làm theo bản năng, làm xằng làm bậy."
"Tôi không theo đuổi, tôi không phải đang theo đuổi nữ sinh, cậu không được dùng sai từ." Tống Lăng Ức chỉ ra chỗ sai.
"Được được, không phải là theo đuổi, anh có nhu cầu kết giao!" Tiểu Đường âm thầm trợn trắng mắt, phủ nhận cái gì? Muốn thích, ghét bỏ ai thì cứ tự nhiên. Yêu ai thì yêu, yêu bao nhiêu lần cũng được, chỉ cần đối tượng yêu đương không phải tôi là được.
Tống Lăng Ức cảm thấy mấy lời thuyết giảng này hơi kỳ quái, nhưng mà cậu cũng không muốn nhây, tiếp tục hỏi: "Vậy cậu nói tôi nên làm thế nào mới tốt?"
"Cái này không đơn giản sao? Tỷ như, bạn gái tôi thích túi xách, tôi theo chân anh ra nước ngoài đều mang đủ loại túi xách về, chỉ cần như thế, cô ấy sẽ đặc biệt vui vẻ, đối với tôi cũng trở nên dịu dàng, ngoan hiền."
"An Cư thích tranh, nhất là truyện tranh..." Tống Lăng Ức có chút bừng ngộ.
"Vậy anh tặng tranh cho anh ấy! Tranh của danh họa thế giới! Truyện tranh có chữ ký tay của quả mangaka nổi tiếng. Dù sao anh nhiều tiền như vậy, thì sợ gì? Chuẩn rồi!" Tiểu Đường có chút xúc động, giơ ngón cái.
Ánh mắt Tống Lăng Ức sáng lấp lánh, cậu vỗ mạnh lên bả vai Tiểu Đường: "Chuẩn rồi! Cậu đề nghị rất đúng!"
Tiểu Đường làm mặt đau khổ, chịu đựng cái bấu vai mạnh mẽ của ông chủ, thấy Tống Lăng Ức hài lòng, liền nói: "Tôi đi nấu cơm đây", rồi nhanh chóng chuồn đi mất.
Tống Lăng Ức thấy như được khai sáng, cảm thấy mình thực sự có tiền đồ, trong lòng tràn ngập nhiệt tình. Nghĩ là làm, liền phóng lên máy tính, tra cứu cách thức liên lạc với các đại danh họa thế giới.
Phàn Lâm trước đây có được điều đi công tác ở tỉnh khác, khi đó cậu có một voucher phòng tập gym, liền không nghĩ nhiều mà chuyển đến cho Tề An Cư. Bởi vì không phải cái gì đáng giá, Tề An Cư cũng không khách khí mà nhận ngay lập tức, nhưng mà tấm thẻ này có thời hạn, thế nên anh cũng chỉ dùng qua một lần.
Nhưng sự thật là anh chỉ đến phòng tập gym kia đúng một lần, thấy mấy người cao to đen hôi chạy huỳnh huỵch trên máy chạy, sau đó lại lấy lau mồ hôi, đại khái là thấy vướng bận, nên vắt bừa lên tay vịn máy chạy.
Chứng kiến cảnh tượng ấy, anh thấy không thể chịu được, tưởng tượng cái máy kia dính bao nhiêu mồ hôi. Mà nói thành thật nói ra nguyên nhân cho người khác nghe, chắc họ cũng chẳng thể hiểu được, liền tùy tiện tìm đại lý do nói qua loa.
Phàn Lâm nghe lý do của anh, càng cho rằng anh thiên vị với hoạt động bên ngoài, liền thường xuyên rủ anh đi chơi bóng bàn, mà Tề An Cư cũng chỉ đơn giản đồng ý, nhưng không phải thời điểm nào cũng đáp ứng. Kỹ thuật hai bên, kẻ tám lạng người nửa cân, nhưng Phàn Lâm hăng hái hơn, bởi vậy mười ván cũng thắng được bảy ván.
Công việc của Phàn Lâm rất bận, tiêu hao rất nhiều thể lực, bình thường một tháng bọn họ cũng đánh khoảng ba bốn lần, nhưng mấy lần gần đây, tần suất Phàn Lâm rủ rê của anh đi chơi thể thao tăng đột biến, cuối tuần ước tính đến ba lần. Tề An Cư thấy sao cũng được, chỉ là có cảm giác kỳ quái.
Một ván chấm dứt, bọn họ ngồi trên sân nghỉ ngơi, Tề An Cư hỏi hắn: "Gần đây rảnh lắm à?"
"Nào có!" Phàn Lâm uống một ngụm nước lớn, nói: "Phát sinh vụ án, tối hôm qua hai giờ tối mới được lết về nhà!"
"Thế sao còn có thời gian chơi bóng?"
"Tôi còn không phải vì anh sao?" Nhìn Tề An Cư bằng vẻ khó hiểu, hắn nở nụ cười: "Tống minh tinh kia còn tìm anh không?"
"Mấy ngày nay cậu ta yên tĩnh lắm."
"Ha ha, tôi không tin, tôi đoán, chắc chắn cậu ta đang chuẩn bị chuyện gì đó, chính là dùng chiêu lạt mềm buộc chặt, anh không được mắc mưu đâu đấy!" Hắn và Tề An Cư nói vài câu về Tống Lăng Ức, xâu chuỗi một lúc cũng đoán cậu ta là chính là thứ si tình biến thái. Kiểu người này hắn đã gặp nhiều, nói bọn đấy sau này cải tà quy chính, thì thà bảo hắn đạt quán quân môn chơi bóng còn hợp lý hơn!
"Anh phải tin lời tôi nói! Tôi bảo đây, anh cùng tên đó phải giữa khoảng cách! Cho số điện thoại của hắn vào danh sách chặn, nếu không ổn liền chuyển nhà."
"..." Tề An Cư bật cười, "Nào, có hơi nói quá không? Tiểu Hắc... Tống Lăng Ức đúng là hơi lố, nhưng lúc nào mà chả thế, nhưng chưa bao giờ làm tổn thương đến tôi."
Phàn Lâm tỏ vẻ rất chân thành: "Anh có biết tôi đã từng trải qua một vụ trọng án, người nam thích người nữ, mỗi ngày đều theo dõi cô về nhà, nghĩ mọi cách để tìm kiếm tin tức của cô gái ấy, một ngày dùng điện thoại, quấy rối trên QQ, cô gái không chịu được liền đem hắn vào danh sách chặn."
"Nhưng người nam không dừng tay, ngược lại càng thêm nghiêm trọng, đến tận nhà và trường học người nữ, cuối cùng người nhà cô gái phải báo cảnh sát. Người nam phải lên phường mấy hôm để chỉnh đốn lại nhân phẩm, chung quy hắn cũng không gây ra chuyện đại sự gì. Sau này anh tưởng tượng chuyện gì xảy ra không? Người nam cảm giác bị vũ nhục, chặn người nữ ở cầu thang đập cho nhừ tử, khiến cô ấy phải nằm viện mấy tháng!"
Tề An Cư thản nhiên: "Thứ nhất, người nam kia hiển nhiên là bệnh tâm thần, Tống Lăng Ức không phải. Thứ hai, tôi cũng không phải là em gái nhỏ không bảo vệ được chính mình, không để ai chặn tôi được ở cầu thang. Ví dụ này không thích hợp."
"... Có rất nhiều ngôi sao có đời sống cá nhân hỗn loạn, chắc anh cũng có nghi đi? Giới giải trí chẳng sạch sẽ gì. Hai ngày trước, người ta còn phát hiện một tiểu thịt tươi hút thuốc phiện? Anh xem bình thường trông thiện lành như vậy, nghĩ sao mà lại nghiện ngập?" Không chỉ hút thuốc phiện nhiều, gay cũng nhiều, anh có biết chính mình đang bị người ta khao khát? Còn nói chuyện với người lúc nào cũng thèm khát anh?"
"Người khác hút thuốc phiện, không có nghĩa là Tổng Lăng Ức cũng hút thuốc hiện." Tề An Cư nhíu mày, cảm giác thành kiến của Phàn Lâm lớn quá đi.
"Quả thực không phải mọi người đều như vậy, thế nhưng loại chuyện này, nói thật tôi gặp nhiều rồi, tóm lại anh phải cảnh giác lên, đừng để bị tai bay vạ gió." Phàn Lâm lấy vợt bóng, gõ gõ lên bàn. "Thôi, không nói nữa, chúng ta lại chơi một ván nữa."