Tống Lăng Ức đờ đẫn, cảm giác cảnh tượng trước mắt không thực chút nào. Nhìn Tề An Cư đeo tạp dề, hai tay lưu loát thái rau, cậu cảm giác hai chân mình nhũn ra, toàn thân cứng đờ.
Tề An Cư cắt xong đồ ăn, liền đặt lên đĩa, quay lại nhìn cậu, liếc mắt nhìn: "Cậu đứng đấy làm gì? Đi ra ngoài đợi đi."
"Không! Em giúp anh!"
"Không cần."
"Muốn muốn, sao lại có thể chỉ ăn mà không làm?" Hai người cùng nhau nấu cơm, ấm áp vô cùng, ngẫm lại thật sự kích động nha! Như thế nào có thế bỏ qua?!
Tống Lăng Ức lập tức chen vào bếp.
Phòng bếp vốn không lớn, tự nhiên phải chứa hai người đàn ông, trong đó còn có một người lúc nào cũng dán mắt vào người còn lại, nhất thời việc xê dịch, xoay người đều có chút khó khăn.
Tề An Cư không mặn mà liếc mắt nhìn Tống Lăng Ức, nói: "Cậu vẫn là đi ra ngoài đi."
"A, không cần đi? Em giúp anh đánh trứng gà! Anh không phải muốn làm canh cà chua trứng gà hay sao?"
Tống Lăng Ức xung phong nhận việc, hào hứng đi lấy trứng gà. Nhưng mà vui quá hóa buồn! Có lẽ là tâm tình quá mức kích động, tay không cầm nổi trứng gà, cứ thế mà đánh rơi! Cậu vội vã giữ lại, những quả trứng dứt khoát rơi xuống đất, bi tráng bỏ mình.
Tống Lăng Ức căng thẳng, cẩn thận nhìn sắc mặt của Tề AN Cư, sau đó thực thông minh nói: "Đừng đuổi em, em đi ra ngoài đây!"
Nói xong câu này, cậu chưa có lập tức rời đi, cúi đầu nhìn xuống "kiệt tác" của chính mình, rồi ngồi xổm xuống, tính dọn dẹp tàn cục.
Tề An Cư nhẹ nhàng đá một cước lên đùi cậu, mí mắt cũng không buồn nâng lên: "Lượn nhanh."
Tống Lăng Ức không dám đứng thẳng, cong lưng liền cút đi.
Tề An Cư xử lý chỗ bẩn trên sàn, lại nhanh nhẹn nấu thêm vào món ăn, yêu cầu Tống Lăng Ức bày lên bàn. Vì để tiết kiệm không gian, nhà anh dùng bàn gấp, khi không dùng sẻ để gọn ở một chỗ, lúc cần mới lấy ra.
Ba món ăn, một canh, vô cùng đơn giản, lại rất dễ dàng khơi gợi cơn thèm ăn. Tống Lăng Ức nhìn Tề An Cư nấu nước, liền hưng phấn mà nước dãi chảy thành dòng, cảm giác khoảnh khắc lúc này quý giá vô cùng! Kỳ thực chỉ cần Tề An Cư làm, thì dù là bánh bao chay, cậu cũng coi như mỹ thực.
Nhưng mà còn chưa kịp cảm nhận thế giới có hai người, liền rất nhanh bị "bên thứ ba" chen chân.
Phàn Lâm, khi đến giờ cơm liền mặt dày xuất hiện, Tề An Cư cũng lười so đo với hắn.
"He he, tôi đến đúng lúc quá! Thưởng cho miếng cơm ăn đi, anh giai?" Phàn Lâm đưa ánh mắt thèm khát lên mâm cơm, không đợi Tề An Cư nói gì, thản nhiên kéo ghế, nhập bàn.
"Ê? Anh còn có khách à?" Vừa ngồi xuống, hắn liền ngạc nhiên, dường như bây giờ mới bắt đầu chú ý đến Tống Lăng Ức.
Phàn Lâm cân nhắc, bạn bè của Tề An Cư không nhiều, nếu không muốn nói là càng lúc càng ít, không hiểu người đàn ông này là ai? Hơn nữa nhìn rất quen mắt, giống như đã từng gặp qua ở đâu đó.
Thời điểm Phàn Lâm đang quan sát từ đầu đến chân Tống Lăng ức, cậu cũng không khách khí soi kỹ lại hắn. Thằng cu này là đứa nào? Thế nào lại làm như quen biết lắm với Tề An Cư, còn tùy tiện bước vào nhà của anh? Trong khi Tống Lăng Ức cậu đây phải dùng bao nhiêu cơ trí lẫn dũng khí? Thật sự rất không công bằng. [╯°□°]╯︵┻━┻
"A, anh đây chẳng phải là... Ngôi sao Tống gì đó sao?" Phàn Lâm bỗng nhiên chỉ vào Tống Lăng Ức hô to gọi nhỏ đứng lên.
Tống Lăng Ức lạnh lùng liếc nhìn hắn.
Phàn Lâm nhìn Tống Lăng Ức như sinh vật lạ, ánh mắt đảo một vòng với thu lại, nói với Tề An Cư: "Anh, từ khi nào anh biết người nổi tiếng? Cũng không giới thiệu với em."
Ai là anh trai của đằng ấy? Đằng ấy định bảo mẹ mình thiếu đứng đắn à?
Tống Lăng Ức ngứa lợi, thâm tâm thấy da mặt người này thật dày, lộng ngôn, trông rất ngứa mắt, gây chán ghét cực kỳ! Tề An Cư vì sao lại quen hạng người này?
"Đây là bạn trung học của tôi, Tống Lăng Ức." Tề An Cư đơn giản nói, "Đây là Phàn Lâm."
Cái này chắc tính là giới thiệu hai người làm quen nhau.
"Úc ~" Phàn Lâm khoa trương nói, cái ánh mắt khinh thường kia là ý gì? Không phải chỉ là bạn học cũ sao? Cũng chưa bao giờ nghe Tề An Cư đề cập qua!
Vừa mới bước đến, cậu liền nhận ra vẻ xa cách của Tống Lăng Ức, nhưng hắn cũng là người cứng rắn, thầm nghĩ, tôi không nhận ra cậu, cậu liền mặt sưng mày xỉa, ánh mắt thù địch. Cho nên hắn quyết định làm bộ không thấy được người này. Còn tưởng là đại gia nơi nào, hóa ra chỉ là một bạn học, thế mà đòi hỏi chú ý, đồ không biết xấu hổ!
Công việc của Phàn Lâm rất tiêu hao thể lực, dễ sinh cảm giác đói khát, vì thế hắn ăn như sói như hổ, tướng ăn trông xấu vô cùng. Tống Lăng Ức nhíu mày, bộ dáng chán ghét. Phàn Lâm thoáng nhìn biểu cảm của cậu, cố tình phát ra âm thanh càng lớn.
Tề An Cư lạnh nhạt, gần như không cảm nhận được bất hòa giữa bọn họ, nhưng mà tướng ăn của Phàn Lâm thực sự ảnh hưởng đến khẩu vị của anh, anh thoáng chốc liền buông đũa.
"Ăn xong rồi? Để em rửa bát!"
"Để em dọn dẹp!"
Tống Lăn Ức và Phàn Lâm đồng thanh nói, xong lại giật mình nhìn nhau, đều thấy sự chán ghét trong đáy mắt đối phương.
Tề An Cư nghĩ, mặc kệ là ai dọn, đằng nào mà tôi chẳng phải dọn một lần nữa? Không bằng các cậu cút cả đôi đi, tôi còn có chút bình yên.
Vì thế một giây trước, hai người còn nhìn nhau đầy thù địch, giây sau liền phát hiện mình bị chủ nhà một cước đạp ra ngoài, không hề hạ thủ lưu tình.
Một cơn gió thổi qua, không gian chìm vào yên tĩnh.
Tống Lăng Ức trưng ra thái độ ai oán, cũng rất nhanh thu lại, xem như không có việc gì mà đeo kính đen, đến với tên đại ngốc bên cạnh, cũng chỉ hừ nhẹ một tiếng, tiêu sái rời đi.
Phàn Lâm nhìn dáng người hắn khuất đi, nhỏ giọng mắng: "Ngu ngốc!" cậu ta tưởng rằng không ai nhìn ra tâm tư xấu xa sao?
Xem ra cậu phải ra tay sớm, đừng để Tề An Cư bị bình hoa di động này lừa gạt.