Edit: Sakura Trang
“Anh nhìn má trái con cũng có lúm đồng tiền, giống anh như đúc.” Dương Lịch Thanh mở miệng trước, cầm chặt cái nắm tay nhỏ mềm mại hôn một cái, sau đó chạm vào mặt mình cọ cọ cảm thụ non mềm non mềm của trẻ sơ sinh.
Lý Vi khẽ mỉm cười dùng ngón tay vuốt gương mặt trẻ sơ sinh.”
“Anh thấy con giống em hơn, em nhìn cái mắt nhỏ này, sau khi mở ra khẳng định giống em.”
“Giống em tốt, giống em thông mình.” Hôn nhẹ cái trán trẻ sơ sinh, Dương Lịch Thanh nói.
“Em nói anh ngốc hả.”
“So với em thì anh ngốc hơn.”
“Không nên như vậy chứ lão bà, trước mặt bảo bảo ai lại nói cha nó ngốc chứ.”
“Về sau em không nói con cũng sẽ phát hiện.”
Trong tiếng nói chuyện của cha mẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn của trẻ sơ sinh hơi động, cái mũi nhỏ ngửi ngửi, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ về phía ngực Dương Lịch Thanh.
“Bảo bảo đói rồi rồi, em cho con bú đi.”
Lạp tức mặt Dương Lịch Thanh đỏ ửng, động tác trở nên cứng ngắc. Nhìn người đàn ông trước mặt, đến đứa bé cũng đã đẻ ra, ngực cũng căng sữa vậy rồi mà còn không biết làm sao, Lý Vi mỉm cười đứng dậy giúp cậu múc nước rửa đầu v*.
Lý Vi nỗ lực xem nhẹ hai vệt nước thấm ướt ở ngực áo, cởi bỏ nút buộc áo ngủ, lộ ra cặp vú so với trước khi đẻ còn nở to lớn gấp đôi. Hai ngọn núi nhô cao làm cho mắt Lý Vi hoa lên, lấy lại bình tĩnh, dùng khăn mặt ấm áp bắt đầu chà lau, cặp vú tròn vểnh lên chứa đầy sữa, căng phát cứng. Nếu như nói trước mang bầu đầu v* Dương Lịch Thanh là thù du, vậy bây giờ đầu v* chính là anh đào đỏ, toàn bộ căng tròn, còn lớn hơn so với trước khi đẻ. Ánh mắt Lý Vi vẫn không nhúc nhích, mặt không cảm xúc lau sạch hai viên anh đào, thẳng đến Dương Lịch Thanh không nhịn được lên tiếng nói đủ rồi mới dừng lại, như mất hồn cầm lấy khăn mặt chậu rửa mặt đi nhanh vào WC giặt sạch.
Không nói Lý Vi, Dương Lịch Thanh ôm trẻ sơ sinh trong ngực, nhẹ nhàng điều chỉnh để bé con có thể ngậm được đầu v*. Rõ ràng tiểu bảo bảo đã không còn kiên nhẫn nữa, cả người vặn vẹo dúi về trước, nắm tay nhỏ vung vẩy cao thấp, qua lớp tã lót Dương Lịch Thanh cảm giác được chân nhỏ cũng đang dùng sức đá đá để đẩy người đến gần đầu v*, giống như chim nhỏ vội vã giành ăn. Đỡ khuôn mặt nhỏ nhắn của bé đến gần ngực, cái miệng nhỏ nhắn ngậm chặt lấy đầu v*.
“Hí…iiiiii” lực hút mạnh làm cho Dương Lịch Thanh cảm thấy có chút đau, đỡ lấy bầu vú muốn rút ra một chút nhưng một bé con lập tức nhào tới càng thêm dùng sức mút lấy, giống như một con thú nhỏ ngậm lấy thức ăn của mình liền không bao giờ chịu buông ra, khuôn mặt nhỏ nhắn phồng phồng giống như đói bụng ba ngày vậy.
“Chậm một chút bảo bảo, nhẹ thôi, đừng cắn đau mẹ, chậm một chút.” Vỗ nhẹ trẻ sơ sinh, cảm giác bộ ngực trướng đau đã giảm bớt không ít, sữa chảy qua tuyến sữa mang đến cảm giác hơi tê dại, đầu v* cũng không đau như lúc mới bị cắn, điều chỉnh một tư thế thoải mái Dương Lịch Thanh vừa định nhắm mắt lại chợp mắt, đã nhìn thấy khuôn mặt Lý Vi xuất hiện ở bên cạnh trẻ sơ sinh.
“Làm gì vậy, khiến em giật cả mình.”
“Nó thật hạnh phúc.”
“Hả?”
“Chiếm đoạt địa bàn của anh, mút sữa của em.” Vẻ mặt Lý Vi oán giận.
“Cái gì mà địa bàn của anh cơ, nơi này vốn chính là cho bảo bảo bú.”
“Lúc trước khi con chưa xuất hiện, nơi đây vẫn luôn cho anh mút.” Lý Vi dán mặt lên trên bờ vai Dương Lịch Thanh.
“Con trai mới đẻ ra anh đã ghen với nó rồi.”
“Anh bị tổn thương rồi lão bà ơi, anh bị cưu chiếm thước sào* rồi, em còn không an ủi anh một cái!” Lý Vi như một trẻ sơ sinh lớn xác dán mặt lên trên vai Dương Lịch Thanh không ngừng củng củng. Dương Lịch Thanh cảm giác mình giống như có hai đứa con trai ấy.
*Câu thành ngữ này chỉ việc chiếm đoạt nhà của người khác hoặc tranh vị trí của người khác. Thành ngữ “Cưu chiếm thước sào” (Chim cắt chiếm tổ chim khách) chỉ một hiện tượng chim cắt chân đỏ thường chiếm tổ của con chim khách. Trong “Kinh thi” cổ đại Trung Quốc có câu thơ “Duy thước hữu sào, duy cưu cư chi” (tổ của con chim cắt lại do con chim khách ở). “Cưu” trong thành ngữ “Thước sào cưu chiếm” chính là chỉ con chim cắt chân đỏ. Chim cắt chân đỏ có lúc cũng tự mình xây tổ, nó thường làm tổ trên những ngọn cây to và cao trong rừng thưa.
“Em vẫn yêu anh nhất.” Dương Lịch Thanh nở nụ cười.
“Thật không?” Lý Vi nâng mặt đến gần Dương Lịch Thanh, bốn mắt nhìn nhau.
“Thật mà!”
“Vậy sữa của em có cho anh mút không?”
Mặt lập tức cứng lại. “Không cho thì anh không mút chắc?”
“Lão bà” Giọng trở nên tủi thân.
“Cho.”
“Thật sự?”
“Nhưng mà không được đoạt của con trai.
“Ô ô ô.”