Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sấm Động Trời Nam

Chương 77: Cái lý của Bắc Sơn




Chương 77: Cái lý của Bắc Sơn

Thanh Sơn môn.

Con đường đất dưới bóng tre, chạy uốn lượn ôm lấy đồng lúa. Đã là tháng mười, cánh đồng chỉ còn lại xơ xác rơm rạ và cỏ úa. Từng cơn gió lạnh xào xạc thổi thốc vào, khiến hàng lũy đong đưa nghiêng ngả, rũ mình trút xuống từng cơn lá khô, vương trên mái đầu xanh. Lương Nhất Công cùng Tố Như ngồi kế bên nhau, phóng mắt trông ra khoảng không mênh mông, trống trải. Trời chiều, sắc mây ảm đạm, ánh dương nhạt nhòa.

- Tố Như, sáng mai, ta cùng cha và anh em trong Thanh Sơn sẽ lên đường.

Thiếu chủ Thanh Sơn môn thông báo.

- Ngũ hổ lệnh đã được phát ra, chuyến này nhất định phải bắt cho bằng được lũ người Tống đó.

Tố Như nghe tới việc truy bắt kẻ thù đã g·iết hại cả nhà thì xúc động:

- Cảm ơn công tử, cảm ơn Lương trưởng môn. Ơn nghĩa của mọi người, Tố Như đời này, kiếp này báo đáp.

Lương Nhất Công nghe những lời ân huệ liền nắm lấy tay nàng, nói:

- Tố Như, đừng nói với ta những lời như vậy nữa được không. Được dốc sức vì nàng đã là ân huệ đối với Nhất Công này.

Tố Như ngước lên:

- Công tử, vì sao người lại tốt với Tố Như như vậy?

Lương Nhất Công không biết phải trả lời như thế nào, đành thật lòng thú nhận:

- Tố Như, từ lần đầu gặp nàng tại Dương gia đường, ta đã đem lòng thương yêu nàng rồi.

Hai bàn tay khẽ đan vào nhau. Tố Như cảm thấy cả cơ thể nóng bừng lên. Một chút nào đó, nàng muốn được ngả vào lòng chàng, như một đôi lần trước đó đã từng.

- Tới đây rất nguy hiểm, công tử hãy cẩn trọng, chớ vì Tố Như mà làm việc liều lĩnh. Công tử hãy giữ gìn an nguy của bản thân.



- Ta hiểu, Tố Như yên tâm. Chuyến này là cả bốn môn phái trong ngũ hổ hợp lực, tin chắc có thể khuất phục được lũ người Tống đó. Nàng cứ chờ ngày ta bắt bọn chúng về đây để t·rừng t·rị.

Tố Như im lặng, trầm tư. Bỗng nhiên trong lúc này, nàng không nghĩ tới mối thù như trời biển nữa. Con tim khô héo, tưởng như đã mất tất cả, giờ lại lo sợ sắp đánh mất một thứ gì đó. Nàng ngước lên, mắt buồn trông về phương xa. Hoàng hôn, đôi ba đứa trẻ vắt vẻo trên lưng trâu, thủng thẳng gọi nhau về.

Thiên Trường, ba ngày sau:

- Cha, chúng ta còn đợi ai nữa?

Lương Nhất Công cùng cha và người của Thanh Sơn môn lên đường với mục tiêu trả thù cho Dương gia và Phong Châu Vận. Môn hạ do tham báo về, đám người Tống hiện đang ở Tràng An, thuộc phủ Trường Yên. Người Thanh Sơn gấp gáp hành quân, đi hơn hai ngày thì đến đất Thiên Trường. Tất cả dừng chân tại quán khách ven đường. Lương Nhất Công thấy đã qua nửa ngày vẫn chưa tiếp tục khởi hành, bèn cất tiếng hỏi. Lương Thành Nghiệp đáp:

- Là Bắc Sơn?

Lương Nhất Công lại hỏi:

- Phái Bắc Sơn ư? Sao lại đợi họ? Không phải Ngũ hổ lệnh phát ra, chúng ta đã thông báo rất rõ ràng, đích đến là Tỳ Bà Trang ở phủ Trường Yên sao?

Ngay khi lên đất Bắc Sơn, chàng đã cảm thấy có điều khác lạ. Bắc Sơn không phải môn phái lớn trong Ngũ hổ, nếu không muốn nói là ít có thế lực nhất. Vậy mà cha lại giao nhiệm vụ cho chàng phải đích thân tới, hơn nữa còn yêu cầu đảm bảo chắc chắn họ Lưu đã nhận được thư. Nay tất cả dừng ở đây để đợi, càng khiến sự tình trở lên khó hiểu. Lương Thành Nghiệp đáp:

- Trước khi tụ hội về Tỳ Bà Trang, ta muốn chắc chắn tất cả đều đồng thuận.

- Cha lo sợ phái Bắc Sơn sẽ phản đối việc liên hiệp để truy bắt lũ người Tống?

- Là vậy. Chẳng phải khi con đến, lão ta đã cố ý tránh mặt sao. Rõ ràng Lưu Nhất lo sợ chúng ta sẽ mang phiền phức tới, cũng không muốn phải bày tỏ thái độ ngay lúc đó. Nếu hôm đó không phải là Ngũ hổ lệnh, chưa chắc lão ta đã chịu ra mặt nhận thư?

Lời giải thích khiến Lương Nhất Công phần nào hiểu ra vấn đề, càng nhớ lại nhận xét lúc trước của cha. Thủ lĩnh của phái Bắc Sơn quả nhiên là người tâm tư kín đáo. Chàng lại hỏi:

- Chẳng phải họ cũng đang tới Tỳ Bà trang?

Môn hạ Thanh Sơn báo về, hơn ba ngày trước, đã thấy người Bắc Sơn đi qua đất Luy Lâu xuống phương nam. Lương Thành Nghiệp đáp:

- Không có gì đảm bảo cả. Ngũ hổ lệnh phát ra, tất cả đều phải có mặt. Nhưng giữa việc có mặt và chuyện đồng thuận rất khác nhau. Đây là lần đầu Ngũ hổ lệnh được sử dụng. Nó chỉ là công cụ triệu tập, không có tính ràng buộc, không ai biết phản ứng của các bên sẽ như thế nào. Việc đối đầu với lũ người Tống cũng rất nguy hiểm, nếu người Bắc Sơn lấy lý do an nguy để thoái thác, ta cũng chẳng thể cưỡng ép.



Lương Nhất Công mấy ngày qua những tưởng chuyến này có Ngũ hổ phái hợp lực, ắt sẽ bắt được lũ người Tống. Nay nghe cha nói như vậy, đâm ra lo lắng.

- Cha dự tính đợi đến khi nào? Theo ấn định, ngày mốt chúng ta phải ở Tỳ Bà trang rồi. Thanh Sơn môn không thể đến sau các môn phái khác được?

Lương Thành Nghiệp không đáp, nhưng biểu hiện chẳng có gì là sốt rột. Lương Nhất Công thấy cha đang chú tâm nhìn về phương bắc, cũng dõi mắt trông theo. Xa xa cuối con đường cái, khói bụi bốc lên, một toán người ngựa đang phi nhanh tới, cả thảy có đến gần hai mươi. Đích thị phái Bắc Sơn, đi đầu chính là

Lưu Nhất. Chưa hết một tuần trà, bọn họ đã đến quán khách, nơi người của Thanh Sơn môn đang dừng chân. Lương Thành Nghiệp chào đón:

- Lưu thủ lĩnh, nghỉ ngơi đã.

Lưu Nhất liền ra hiệu cho người trong phái tạm dừng:

- Lương trưởng môn, ông đã ở đây rồi.

Người của Bắc Sơn tiến vào quán. Ngoài Lưu Nhất còn có hai người con trai của y là Lưu Thiện và Lưu Đồ, cũng như gã đại đệ tử Ma Hồng. Lương Nhất Công nhận ra cả ba, liền chủ động tới chào. Hai quý tử nhà họ Lưu, tuy là anh em ruột mà từ ngoại hình, tính cách lại có đến năm sáu phần trái ngược. Trong khi người anh Lưu Thiện trông vẻ ngoài mập mạp béo tốt, tròn trịa phúc hậu, toát lên vẻ hiền lành thật thà thì Lưu Đồ lại tương đối nhỏ thó, mặt quắt, gò má cao, đôi mắt có chút tinh ranh ma mãnh, xem ra là người lanh lợi sắc sảo. Nếu phải đánh giá, Lưu Đồ mới là người được thừa hưởng nhiều hơn phẩm chất của vị thủ lĩnh phái Bắc Sơn. Trong lúc cả ba trò chuyện xã giao thì ở phía bên ngoài, nơi trống trải cách xa chỗ mấy bàn nước, Lương Thành Nghiệp và Lưu Nhất cũng đang có trao đổi riêng.

- Lưu thủ lĩnh. Chắc hẳn ông cũng đã đoán ra mục đích của việc lần này.

- Lương trưởng môn, có gì cứ nói.

- Lĩnh Nam phải đối mặt với một kẻ thù rất đáng sợ. Dương gia đã bị diệt, Phong Châu Vận coi như không còn tồn tại, Khúc trưởng hộ cũng bị bọn chúng ám hại.

Muốn đối phó với lũ người Tống đó, nhất thiết cần tới hợp lực của các môn phái trong ngũ hổ. Thành Nghiệp ta vì nhận được thỉnh cầu của con gái Dương Vinh, muốn báo thù cho Dương gia cũng như trừ đi mối họa chung cho võ lâm.

Lương Thành Nghiệp nói ra nguyên cớ triệu tập các môn phái. Lưu Nhất đáp:

- Thanh Sơn môn thật lòng muốn báo thù cho Dương gia?



- Lưu thủ lĩnh, ông cho là khác ư. Từ khi những việc kinh động xảy ra, Thanh Sơn môn vẫn trông về Tản Viên, Bắc Sơn hay Hoan Châu. Nếu không phải tiểu thư nhà họ Dương đến cầu cạnh, ta sẽ chẳng phát đi Ngũ hổ lệnh.

- Chứ không phải Lương trưởng môn muốn hiệu lệnh võ lâm sao?

Lưu Nhất bất ngờ nói xổ toẹt. Đúng là Lương Thành Nghiệp cũng có tham vọng đưa Thanh Sơn môn trở thành thế lực đứng đầu Lĩnh Nam. Vị môn chủ không thừa nhận, cũng không chối bỏ, đáp:

- Kẻ thù của chúng ta rất mạnh, nếu các môn phái trong ngũ hổ không tập hợp lại, thật khó đối chọi. Việc này cũng là vì an nguy chung của tất cả. Lưu thủ lĩnh, ông chớ quên, mục đích của lũ người Tống đến đất Việt lần này, trước là đoạt tứ khí, sau chính là diệt ngũ hổ chúng ta.

Lương Thành Nghiệp nhắc lại những gì đang được lan truyền. Lưu Nhất tỏ ra thờ ơ.

- Lương trưởng môn tin vào điều đó? Thứ cho Lưu Nhất ta với những đồn đại đó thì chỉ tin có một nửa thôi.

- Ý ông là sao?

Họ Lưu trước sau vẫn một mực nghi ngờ, Lương Thành Nghiệp hiểu điều này, lại nói:

- Lưu Nhất, trước sau vẫn là ông nghi ngờ ta. Nếu ông cho rằng Thanh Sơn môn muốn nhân việc này để mưu sự mờ ám, bọn ta sẽ lùi xuống, để Bắc Sơn các ông là kẻ cầm cờ. Thành Nghiệp này vì đã hứa với tiểu thư nhà họ Dương, nên chỉ cần sự hợp lực của các môn phái, còn ai là người chủ sự không quan trọng.

Dù đã cố kiềm chế, giọng nói vẫn phát ra hơi lớn. Người của hai phái trong quán nước thấy to tiếng, dù không nghe rõ được gì, vẫn nhất loạt hướng mắt đến.

Lưu Nhất đối với đề nghị của họ Lương, tự biết thực lực của môn phái mình không đủ, bèn đáp:

- Lương trưởng môn, Bắc Sơn trước nay yên phận ở chốn chó đá, gà sỏi, cốt sao cho đủ ngày cơm ba bữa, không mộng tưởng gì xa xôi cả. Việc lần này cũng vậy, Thanh Sơn môn đã phát đi Ngũ hổ lệnh, bọn ta không thể không đến, cũng chẳng có ý tranh giành chủ sự. Chỉ có điều, kẻ địch rất đáng sợ, đối đầu với bọn chúng ắt phải đổ xương máu. Lương trưởng môn, Thanh Sơn môn của ông vì muốn trả thù cho Dương gia, đòi lại Hắc Long Trảm Nguyệt Đao, Tản Viên thì vì nợ máu của trưởng hộ và Can Trường kiếm, thành Hoan Châu thì có lý do là Phi Long Kích. Vậy còn Bắc Sơn?

Họ Lưu lần này đã nói thẳng vào vấn đề. Lương Thành Nghiệp nghe tới đây mới hiểu hơn về lời nói của y ban nãy. “Đoạt tứ khí, Diệt ngũ hổ” rõ ràng thủ lĩnh của Bắc Sơn chỉ tin vế đầu. Cũng vì vậy, y không muốn đem xương máu của môn phái mình hi sinh cho kẻ khác. Đây cũng là điều mà Lương Thành Nghiệp nghi ngại, sẽ cản trở sự đồng thuận trong ngũ hổ, cũng là lý do để phải chờ đợi ở đất Thiên Trường này. Họ Lương khẽ cười, nói:

- Lưu thủ lĩnh, chuyến này vì an nguy chung của võ lâm, là việc đại nghĩa. Phái Bắc Sơn là môn phái lớn trong ngũ hổ, không lẽ lại khoanh tay đứng nhìn.

Rồi vỗ về:

- Ta nghe nói lũ người Tống đợt này sang đây có mang theo một chiếc rương, bên trong ngoài những binh khí đã c·ướp đoạt được, còn chứa không ít kỳ binh bảo khí khác, vô cùng quý hiểm. Chẳng phải lâu nay ông vẫn mong mỏi có được thứ binh khí tốt làm vật bên mình sao? Đây chính là cơ hội vô cùng tốt đó.

Người Tản Viên, Hoan Châu cốt đều vì giữ lấy binh khí bản môn của họ, Thanh Sơn ta cũng chỉ là đòi giúp Dương gia thanh đại đao, quyết không tham lam. Một khi đánh bại lũ người Tống, sẽ chẳng ai tranh giành với Bắc Sơn cả. Lưu thủ lĩnh, việc này các ông không thiệt thòi, cũng nên cân nhắc chứ?

Lưu Nhất trước đó cũng đã nghe nói trong tay lũ người Tống có Bích Ngọc kiếm, bảo kiếm của vua Lý Bí hơn năm trăm trước. Nếu có được nó, chẳng phải danh tiếng, vị thế của phái Bắc Sơn sẽ được nâng lên. Quả nhiên, đề nghị của họ Lương rất hấp dẫn. Lưu Nhất sau hồi đắn đo, chưa tỏ ý quyết đáp, chỉ trả lời ngắn gọn:

- Lương trưởng môn, việc trước mắt tạm theo Thanh Sơn các ông.