Chương 53: Đêm ở Dương gia đường
Chàng cảm thấy có điều gì đó nghi ngại. Đúng lúc này, từ phía sau có tiếng loạt soạt, rồi tiếng bước chân người. Có kẻ đang đến. Lương Nhất Công vội núp mình sau tủ trà bên gian trái, kế bên chiếc tượng lọ bằng gỗ cao vượt đầu người. Hai bóng đen lần lượt bước vào võ đường, í ới:
- Nhanh lên chứ, sao lề mề vậy. Bước cái chân nó rộng ra.
- Từ từ thôi, làm gì mà phải vội, chẳng phải bọn ta có cả đêm nay để khoắng mà.
- Biết là vậy, nhưng phải nhanh nhanh một chút. Của bày ra trước mặt rồi, còn không tranh thủ mà nhặt lấy.
- Phen này ấm rồi. Mai lên trấn, làm một mẹt chó nhé.
- Lại rượu, suốt ngày mày chỉ nghĩ đến rượu. Đi đêm chuyến này, mày còn sợ không có tiền uống rượu hay sao? Cứ nhặt cho đầy bao đi, rồi tao sẽ mua cho mày một chum rượu lớn, kiếm cho mày một con vợ hết ý. Được chưa.
Nghe bọn chúng nói chuyện, lại thấy loáng thoáng cầm tay những chiếc bao vải, Lương Nhất Công đoán ngay:
"Hóa ra là hai tên trộm. Bọn chúng muốn thừa lúc Dương gia đường g·ặp n·ạn, lần mò vào để t·rộm c·ắp của lả."
Hai tên kia lại tiếp tục nói với nhau:
- Mà này, mày có thấy sợ không?
- Sợ gì cơ?
- Thì đấy, là lấy đồ của n·gười c·hết ý?
- Sợ cái gì. Chẳng phải lần trước tao với mày còn đào cả một cái mả mới chôn lên để kiếm trác đó sao. Có khác gì nhau.
- Biết là vậy, nhưng mà... Dù sao tao vẫn thấy hơi rợn. Tại c·hết nhiều quá mà. Liệu có khi nào họ sẽ trở về đây để b·óp c·ổ tao với mày không. Người ta vẫn bảo n·gười c·hết oan uổng là không có siêu thoát, hồn ma bóng quế dễ vất vưởng lắm.
- Cái thằng ngu lợn này, mày có thôi lải nhải đi không. Người c·hết là việc của n·gười c·hết, không vậy thì tao với mày có cơ hội để vào đây như này à. Mày có muốn uống rượu, có muốn lấy vợ không?
- Tất nhiên là có.
- Vậy thì nhanh cái tay lên.
Hai tên liền tỏa ra, lần mò nhặt nhạnh những thứ mà bọn chúng cho là quý giá.
- Nhớ là lấy thứ gì đáng tiền thôi, đừng vơ vét linh tinh cho mệt xác. Nhà này lắm của, cứ lựa cho kỹ vào.
Lương Nhất Công đứng sau tủ chè, thầm mắng chửi:
"Hai tên cặn bã thối tha này, t·rộm c·ắp nhà vô chủ đã đành, còn dám đào mộ lấy đồ của n·gười c·hết nữa. Là giống súc sinh chứ chẳng phải con người. Thứ này ta có phải g·iết c·hết cũng là việc nên làm, trừ hại cho dân trong vùng."
Chàng nghĩ là vậy nhưng chưa vội ra tay. Một tên lần mò đến tủ chè, đứng ngay trước mặt chàng. Hắn nhấc mấy lọ gốm trên tủ, dâng lên soi xét rồi lắc lắc ké tai nghe. Lương Nhất Công đứng nép sang bên lọ lục bình, lại nghĩ:
"Ta g·iết chúng cũng chẳng bẩn đến kiếm, chỉ có điều lại để nơi đây có thêm n·gười c·hết. Người c·hết ở đây đã quá nhiều rồi, giờ lại thêm nữa chắc dân trong vùng hoang mang lắm. Hơn thế g·iết được hai tên này sẽ lại có những cái tên khác sẽ lại vì tham lam mà lần mò đến. Tên trước mặt khi nãy đã sợ sệt như vậy, chi bằng ta dọa thêm cho bọn chúng sợ hơn, tưởng nơi này có ma thật để không dám bén mảng đến. Rồi bọn chúng sẽ truyền tai nhau, những kẻ khác cũng không dám nghĩ đến chuyện t·rộm c·ắp. Có lẽ nên như vậy thì hơn là g·iết bỏ bọn chúng."
Chàng nghĩ tới đây lại nhớ tới Tố Như:
"Tố Như mà nghe được Dương gia đường có ma, chắc sẽ đau khổ nhiều lắm. Ta sẽ phải kể cho nàng biết rõ sự tình. Nơi này là nhà của nàng, rồi sẽ đến lúc nàng phải trở lại. Nếu để những tin đồn ma quỷ dày vò thì thật là tội"
Tên trộm đứng trước tủ chè vừa quay mặt đi, chàng đã thò tay đẩy một cái. Hắn ngã dúi đầu về trước, ngơ ngác:
- Này, mày vừa du tao đấy à.
- Cái gì cơ.
- Rõ là mày vừa du tao mà. Trong đây chỉ có tao với mày, không phải mày thì còn ....
Lời nói đến giữa chừng thì không thốt ra được nữa. Tên còn lại đang lúi húi ở gian bên phải cách đó hơn ba trượng, bỗng chốc nghe đồng bọn nói như vậy, lại thấy ngã chổng chơ trên sàn thì lòng sinh dự cảm. Hắn đánh mắt nhìn khắp tòa võ đường rộng lớn và nhờ nhợ ánh trăng, vừa nhón chân bước tới được mấy bước thì vấp ngã, lao cắm đầu về trước, kêu "á" một tiếng rõ to. Là Lương Nhất Công đã phóng viên ngói vỡ trúng vào cổ chân, khiến tên trộm mất trụ, ngã lăn ra. Trong đêm tối, viên ngói lao v·út như ám khí, đến khí trúng đích thì tiếng kêu la lấn át cả tiếng ngói văng ra sàn. Cả hai tên trộm đều không phát giác được. Bọn chúng chỉ thấy bản thân và đồng bọn như bị thế lực vô hình du đẩy, trong lòng dấy lên huyễn hoặc:
- Đừng bảo lại giống tao đấy nhẽ?
- Không biết. Như vừa bị ngáng chân ý.
- Là sao cơ? Liệu có khi nào...
- Liên thiên.
- Thật đấy, cái này không coi thường được đâu...
- Tổ cha mày, tiền đang ở ngay trước mặt, không nhanh mà nhặt lấy còn ngồi đấy mà nghĩ ma nghĩ quỷ.
Tên cứng mồm vừa lổm ngổm bò dậy thì đột nhiên cánh cửa chính sau lưng đóng đến rầm. Là Lương Nhất Công đã lén dùng chưởng lực phát kình để đóng lại. Cả hai lập tức kinh sợ thất sắc, trong đêm tối trợn mắt nhìn nhau. Bọn chúng run rẩy tụm lại, bắt đầu vái lạy tứ phương:
- Con lạy bốn phương trời, con lạy mười phương phật, lạy đức quan âm lậy thánh đồ tể .....
- Là ông Vinh, là ông Vinh về. Con xin ông, ông tha cho con, đừng b·óp c·ổ con. Con chỉ là đến xin ông mấy đồng mua rượu thôi. Tất cả là do thằng này nó rủ rê, không phải tại con...
- Mày nói cái gì vậy, thằng chó.... Con lạy trời phật, con lạy ông Vinh, tất cả chỉ tại thằng này nó muốn lấy vợ...
- Không, tất cả là tại nó...
Lương Nhất Công xem độ hai tên trộm đã vô cùng kh·iếp đảm, liền cười lên và nói:
- Ha ha ha. Hai tên súc sinh. Tội của các ngươi thật đáng bị đày xuống địa ngục.
Chàng đứng trong bóng tối, dùng công phu truyền âm, tiếng nói phát ra từ bụng, lại hàm chứa nội lực lên vang vang như từ âm ti địa phủ vọng về. Hai tên trộm nghe thấy thì toàn thân bủn rủn, cẳng chân mềm nhũn, liền quỳ sụp xuống, cúi dập đầu mà khóc lóc vái lạy. Lương Nhất Công lại nói tiếp:
- Của cải của Dương gia, kẻ nào đến lấy đều phải tội, c·hết không toàn thây.
Hai tên trộm sợ hãi vứt bỏ bao vải trên tay, hồn vía tan nát, nức nở van xin:
- Không, chúng con không dám, của cải của Dương gia xin trả lại, chúng con không dám lấy một đồng một cắc. Xin hãy tha cho chúng con.
Lương Nhất Công thấy chúng đã sợ hãi quá rồi thì cố nhịn cười, quát lên:
- Còn không mau cút đi.
Hai tên nghe vậy thì cuống quýt kéo nhau ra hướng cửa, bỏ chạy thục mạng đến độ ngã nhoài ra sân. Lương Nhất Công không quên răn đe thêm:
- Nếu còn quay lại, g·iết c·hết không thaaaaaaaaaaaaaaaaa.
Đợi hai tên dắt díu nhau chèo qua tường rào, đến khikhông còn nghe thấy tiếng của chúng nữa, Lương Nhất Công mới từ trong bóng tốibước ra. Chàng lấy mấy thứ đồ đã bị thu lượm trong bao vải, trả lại vị trí cũ,trả xong thì cũng cảm thấy đã ở đây đủ lâu, liền rời đi. Buổi đêm ở Dương giađường khép lại với chàng mà chẳng lần tìm thêm được manh mối gì, bù lại đã dọacho hai tên k·ẻ t·rộm sợ mất mật, tin rằng bọn chúng sẽ không dám đến nữa.
Vầng dương đỏ rực ló rạng từ đường chân trời, ráng mây hồng rực rỡ, từng cơn gió nhẹ khẽ lay động cành sen tàn, những gợn sóng lăn tăn trải ra trên mặt hồ. Lương Nhất Công cùng Tố Như ngồi trên thảm cỏ ướt mềm sương, ngắm bình minh lên. Cảnh sắc dịu dàng tươi tắn, thế nhưng lòng người lại nặng trĩu nỗi sầu. Tố Như ngồi thu mình, hai tay bó gối, trầm tư:
- Lương công tử, người có tin vào nhân quả không?
Lương Nhất Công:
- Tố Như, sao nàng lại hỏi như vậy?... Ta có. Ta tin vào nhân quả, mọi việc đều có căn nguyên của nó, cũng tin rằng những người làm việc thiện sẽ được hưởng thiện quả, những kẻ ác rồi sẽ bị t·rừng t·rị.
Tố Như:
- Vậy còn nghiệp báo, công tử có tin là có nghiệp báo không?
Lương Nhất Công:
- Cái này thì ... ta cũng tin là có nghiệp báo!
Tố Như:
- Vậy cả nhà của Tố Như bị như vậy là vì đâu, có phải do nghiệp báo?