Chương 25: Võ lâm quần tụ
Bên trong Mai Hoa cốc, tại tòa chính điện được trang hoàng lộng lẫy, những môn phái danh tiếng, những thế lực gia tộc của đất Việt tụ họp về đây.
- Than Sơn môn đến!
Tiếng gia nhân hô to dõng dạc. Lương Thành Nghiệp cùng Lương Nhất Công bước vào, theo sau là bốn đệ tử cùng một vật phẩm.
- Lương trưởng môn! Hân hạnh, hân hạnh!
Hồ Nguyên cùng con trai là Hồ Phát nghênh đón.
- Hồ cốc chủ, Mai Hoa cốc kỷ niệm ba trăm năm, thật là chuyện đáng chúc mừng. Thanh Sơn môn có chút quà nhỏ gửi tặng quý cốc, tiên sinh nhận dùm cho.
Vật phẩm được đưa lên, tấm màn nhung kéo xuống, trưng ra một bức tranh bằng đồng trạm trổ tinh xảo, chính giữa họa một cây mai cổ thụ, trăm cành tỏa ra, ngàn hoa đua nở, dưới có bốn chữ vàng: "Thiên niên lão mai". Lương Thành Nghiệp nói:
- Hồ cốc chủ, ta chúc quý cốc nghìn năm trường tồn, giống như lão mai này.
Hồ Nguyên nhận lấy bức tránh, ngắm nghía một chút rồi hoan hỉ đáp:
- Tranh đẹp, tinh xảo sống động, ý nghĩa lắm. Lương trưởng môn, xin đa tạ, mời ngài vào trong dùng trà.
Sau đó sắp đặt cho Thanh Sơn môn một vị trí phía trong.
- Đinh hầu đến.
Tiếng gia nhân báo vang lên, vị cốc chủ tiếp tục việc đón khách.
Lương Nhất Công cùng cha tiến tới bàn trà, thấy kế bên, người của núi Tản Viên đã ngồi sẵn ở đó. Trưởng hộ là Khúc Vĩnh Lâm cùng con trai là Khúc Vĩnh Nhạc, theo cùng còn có Phó hộ Đoàn Xuân Huy và ái nữ là Đoàn Thu Nguyệt.
- Khúc trưởng hộ, xin chào.
- Lương trưởng môn, ngài đã tới.
- Vẫn là người của Tản Viên Sơn đến trước nhất.
- Cũng tại đường xá có gần gặn hơn, thành ra ăn cỗ đi trước, Lương trưởng môn chớ chê cười.
Hai vị trưởng phái chào hỏi qua lại. Lương Thành Nghiệp lại hướng sang Đoàn Xuân Huy:
- Đoàn phó hộ, cũng năm sáu năm rồi, đã lâu không gặp.
- Đã lâu không gặp.
Đoàn Xuân Huy đáp, Khúc Vĩnh Lâm thêm vào:
- Chú Huy mấy năm nay chuyên tâm chấp quản việc nội chính, thành ra ít ra ngoài. Cũng nhờ vậy ta mới điều kiện tham dự công việc chung của võ lâm.
- Phó hộ vất vả rồi.
Lương Thành Nghiệp đề cao công trạng. Đoàn Xuân Huy không để ý đến những điều đó, dành sự chú ý cho Lương Nhất Công:
- Vị đây có phải là công tử của Thanh Sơn môn, "Anh hùng kiếm" vang danh thiên hạ.
Lương Nhất Công đáp:
- Lương Nhất Công là cháu. So với kiếm pháp tuyệt đỉnh của núi Tiêu Sơn, chút võ nghệ kém cỏi của cháu thực không dám kể ra, càng không nên nhắc đến những đồn đại mua vui của võ lâm.
Lương Thành Nghiệp đồng thuận:
- Đúng vậy, cái thằng con ta là vì thích kiếm mà theo đuổi, Kiếm hội này xin được nhờ các bậc tiền bối của Tản Viên Sơn chỉ điểm cho. Nó thì được thỏa cái chí của nó, chỉ tiếc cho một đao tâm huyết cả đời của ta mà thôi.
Khúc Vĩnh Lâm xua tay, đáp:
- Cha con ngài lại khiêm tốn rồi. Lương công tử thiếu niên xuất anh hùng, mười ba tuổi tự thân khai phá ra Lạc Nhạn thập thức kiếm, là chân tài đáng quý của võ lâm. Ở núi Tản Viên, ta vẫn thường lấy công tử để làm gương cho đám trẻ phấn đấu.
Khúc Vĩnh Nhạc và Đoàn Thu Nguyệt cùng thi lễ, tỏ sự khiêm nhường. Còn Đoàn Xuân Huy thì lớn giọng:
- Ngày mai nhất định phải đấu với công tử một trận mới được. Huy ta cũng muốn xem thử Lạc Nhạn kiếm tinh diệu thế nào?
Giọng nói thật dễ dọa người. Vị phó hộ vốn bộc trực nóng nảy, lại chỉ đam mê với kiếm, vì vậy phải nghe những những lời câu lệ xã giao thì tỏ ra khó chịu. Khúc Vĩnh Lâm khéo nhắc:
- Chú Huy lại thế rồi.
Trong lúc Tản Viên sơn và Thanh Sơn môn hai phái trò chuyện thì Ngô Thiết dẫn theo người của Hoan Châu thành tới.
- Khúc trưởng hộ, Lương trưởng môn, hai ông đây rồi.
- Ngô thành chủ, chào ông.
Vừa gặp, Ngô Thiết đã ra điều trách cứ:
- Ta cứ ở ngoài chời đợi, hóa ra hai ông đã ở trong này rồi, thật là...
Lương Thành Nghiệp vui vẻ phân trần:
- Có Khúc trưởng hộ là đến sớm hơn cả, còn ta cùng vừa vào đến đây.
Vị thành chủ làm bộ đa nghi:
- Hừm... hai đại phái của đất Việt cùng hẹn nhau ở trong này, nói thật đi, có phải hai ông định bàn tính chuyện gì đúng không? Này nhé, các ông mà gạt ta ra là không được đâu đấy!
Khúc Vĩnh Lâm bật cười, đáp:
- Đâu có. Ngũ hổ chúng ta trước sau thống nhất, làm sao có thể vắng ông được.
Ngô Thiết làm bộ chưa tin:
- Biết đâu được đấy? Các ông ở chốn kinh kỳ phồn hoa, làm gì, tính gì, một kẻ cắm dùi nơi chó ăn đá, gà ăn sỏi như ta làm sao mà biết được?
- Ha ha ha. Ngô thành chủ lại khéo đùa rồi. Một trái núi Tản Viên sao có thể so bì với đất trời mênh mông, biển cả rộng lớn của Ngô thành chủ được.
- Đúng đó, ta thì chỉ có một mỏm núi, còn chẳng so bì được với hai ngài nữa.
Ngô Thiết nghe vậy cũng phá lên cười:
- Ha ha. Hai ông thật biết nịnh tai người, ta nghe mà cứ ngỡ mình đã đóng đúng đất thiêng, hưởng được phúc khí của trời rồi. Thôi, không nói về việc đó nữa. Chẳng mấy khi ngũ hổ có dịp tề tựu, nhất định ta phải uống với các ông cho thật sảng khoái.
Nghe đến rượu thì chẳng ai tranh cãi gì nữa, tất cả đều đồng tình, duy có Đoàn Xuân Huy là lấy làm lạ, nói:
- Này mấy người, cốc chủ đã vất vả tổ chức kiếm hội, mấy người đến đây không luận võ tranh kiếm, lại rủ nhau uống rượu là sao?
Lương Thành Nghiệp thản nhiên đáp:
- Sao lại không rượu chứ? Đoàn phó hộ, ta không biết kiếm, càng không có ý tranh giành với ai, Kiếm hội này chỉ là thưởng lãm mà thôi.
Ngô Thiết đồng tình, nói thêm:
- Lương trưởng môn còn có quý công tử là cao thủ dùng kiếm. Như thành Hoan Châu ta đây chỉ có cây thương, đối với Kiếm hội này mới thực sự là đến thưởng lãm góp vui. Mà cái ông cốc chủ kể cũng lạ, không đúc lấy mỗi loại một cái, có phải Ngô Thiết cũng có cơ hội thi thố không.
Nghe cha nói như vậy, thiếu chủ Hoan Châu thành là Ngô Cương tỏ ra không vừa lòng, lên tiếng:
- Đất Hoan Diễn không phải không biết dùng kiếm, chỉ là thương pháp quá tinh diệu mà thôi. Thưa các tiền bối, Ngô Cương dù trẻ người, kiếm nghệ chưa thông thì ngày mai cũng xin được thượng đài, cho tỏ cái sự võ của thành Hoan Châu.
Những lời bạo dạn, có phần vượt mặt đó khiến Ngô Thiết giận lắm, nhưng vẫn phải cười xòa trước chốn đông người. Trái lại, Đoàn Xuân Duy là người vui mừng nhất, hô lên:
- Đúng lắm, phải vậy chứ. Kiếm hội mà vắng các kiếm khách thì còn gì là kiếm hội nữa.
Khúc Vĩnh Lâm tán tụng:
- Ngô công tử tuy còn trẻ mà đã có cái khí khái uy dũng phi phàm, rất có bóng dáng của Ngô thành chủ khi xưa. Bắc có Lương, Nam có Ngô, thật đúng là tuổi trẻ anh hùng, khiến người ta phải ngưỡng mộ.
Lại lôi hai người ra làm gương:
- Nhạc, con phải trông vào hai vị công tử đây mà tự đốc thúc bản thân.
Nghe những lời tán thưởng như vậy, Ngô Cương lấy làm mừng lắm, tỏ rõ sự hãnh diện với cha. Còn Khúc Vĩnh Nhạc dù không vui, vẫn từ tốn đáp:
- Vâng thưa cha. Ngày mai, con sẽ gắng hết sức để lĩnh giáo kiếm pháp của hai vị công tử.
- Thiên Đức Nguyễn Đăng đến.
Tiếng gia nhân hô to. Khúc Vĩnh Lâm buột miệng:
- Mời được họ Nguyễn Đăng ở Thiên Đức tới, vị thế của chủ cốc cũng thật đáng nể.
Nguyễn Đăng Triệu, thương nhân với tài lực đứng đầu phủ Thiên Đức cũng như chốn kinh kỳ bước vào, cả đại điện trông theo.
- Hồ cốc chủ, chúc mừng, chúc mừng.
- Nguyễn tiên sinh, đa tạ, đa tạ.
Họ Nguyễn lớn tiếng chúc tụng, giọng nói vang vang, Hồ Nguyên hồ hởi đáp lễ. Theo sau vị phú thương là tám lực sĩ lực lưỡng, gánh trên vai một món vật phẩm. Chỉ cần nhìn dáng điệu mang vác và cách hạ xuống, cũng đủ biết thứ đó không phải nhẹ. Từ vật phẩm tỏa ra mùi hương trầm phảng phất. Vừa kéo tấm lụa phủ, Nguyễn Đăng Triệu vừa nói:
- Hồ cốc chủ, Đăng Triệu tôi không có gì làm quà, chỉ có một khúc gỗ mục này để tặng ngài.
Tấm lụa được kéo bung ra, tất cả cùng ồ lên. Một thân gỗ lũa đẹp tuyệt mĩ, cao hơn hai thước, họa dáng cây mai, với những vân gỗ xoáy tròn như những bông hoa, phủ kín từ gốc đến ngọn. Phía dưới là đế mun nguyên khối đen bóng, dài rộng ba thước, dày một thước, được cắt gọt vuông vắn. Trước những tiếng xuýt xoa của đám đông, vị thương nhân chầm chậm giới thiệu:
- Hồ cốc chủ, thân mai này là gỗ trầm, nhưng không phải thứ trầm bình thường, mà là hắc kỳ nam. Để có được mùi hương, vân hoa tuyệt diệu như thế cũng phải trải qua ngàn năm tích tụ sinh khí của trời đất. Còn khối gỗ mun bên dưới cũng được cắt ra từ cây mun cổ thụ trăm năm tuổi. Tất cả đều vô cùng quý hiếm.
Hồ Nguyên nghe vậy thì không khỏi trầm trồ:
- Thật là vô giá.
Nguyễn Đăng Triệu cười, đáp:
- Khoan nói về giá trị, Hồ cốc chủ, nội việc mang được nó từ Thiên Đức lên đây cũng đã rất vất vả rồi. Mai hoa cốc đã ba trăm tuổi, tất nhiên, thứ quà mừng cũng không thể xuề xòa được.
Họ Nguyễn rất biết cách ăn nói, trong cái sự đề cao người khác vẫn biết tự tô điểm cho mình, thật đúng với bản chất của thương nhân. Hồ Nguyên đương nhiên cảm kích nhận lấy rồi đích thân đưa vị khách quí hạng nhất đi giới thiệu với cả đại điện, trọng tâm là các môn phái lớn trong võ lâm. Tất nhiên, việc hai thế lực giang hồ và thương nhân gặp nhau càng tôn lên vị thế của chủ cốc. Nguyễn Đăng Triệu dù với tư cách là đại gia tộc tài lực đứng đầu đất Việt, vẫn thể hiện sự nhún mình, khôn khéo của một thương nhân, chủ động chào hỏi tất cả một lượt, rồi dừng lại ở Lương Thành Nghiệp:
- Lương trưởng môn, thật là hữu duyên khi gặp ngài ở đây. Mấy lần trước cũng nhờ Thanh Sơn môn giúp cho, mọi chuyện mới thuận lợi được đến vậy.
- Nguyễn tiên sinh, ngài lại đề cao ta rồi. Vẫn là đôi bên cùng có lợi, hai ta còn hợp tác nhiều.
Lương Thành Nghiệp đáp. Hồ Nguyên có chút bất ngờ, nói:
- Hóa ra hai vị đều đã biết nhau, vậy mà Hồ Nguyên lại cất công đi giới thiệu. Các vị xem ta có đáng cười không.
Nói rồi tất cả cùng cất tiếng cười đầy vui vẻ, duy chỉ có Ngô Thiết là trầm lắng hơn cả. Vị thành chủ ngoài chuyện giang hồ cũng quán xuyên cả việc giao thương của mấy lộ đàng trong. So ra với họ Nguyễn ở Thiên Đức cũng cùng một ngạch buôn bán, ít nhiều có chồng lấn địa bàn . Nay lại thấy họ Nguyễn với họ Lương kết hợp, thành ra có chút lo lắng.
Trong lúc mọi người đang nói cười, một tên gia nhân đi gấp vào, ghé tai Hồ Phát thì thầm. Hồ Phát nghe xong khẽ cau mày, rồi truyền lệnh:
- Mau cho người đuổi chúng đi.
Dù chàng đã cố gắng nói nhỏ hết sức, nhưng giọng nói vẫn lọt đến tai Hồ Nguyên.
- Phát, có chuyện gì vậy?
Hồ Phát liền ghé sát bẩm bảo. Nghe xong, Hồ Nguyên cũng nhíu mày đăm chiêu, dường như chưa biết phải xử trí thế nào. Khúc Vĩnh Lâm ở gần bên liền hỏi:
- Hồ cốc chủ, có chuyện gì vậy?
Hồ Nguyên không giấu, đem việc ra kể:
- Không có gì. Chỉ là gia nhân báo lại, ngoài cửa cốc đang có một đám người tự xưng là của Nguyên Tiên giáo, đi đầu là Hoàng Lão đạo chủ, nói có tặng vật muốn đến chúc mừng Mai hoa cốc. Thực tình ta không có giao thiệp, càng không gửi thiệp mời đến họ, thành ra phân vân chưa biết nên sao cho phải.
Vừa nghe đến Nguyên Tiên giáo và Hoàng Lão đạo chủ, tất cả đều thể hiện sự kỳ thị:
- Không mời mà đến, rốt cuộc chúng có mục đích gì? – Khúc Vĩnh Lâm khởi đầu.
- Mặc cho mục đích của chúng là gì, danh môn chính phái không thể chung hàng với cái thứ bàng môn tà đạo đó được. – Lương Thành Nghiệp tỏ ra cứng rắn.
- Chúng đến đây không vì danh cũng vì tiếng, chẳng có mục đích tốt đẹp gì cả. Hồ cốc chủ, theo ta ngài nên đuổi chúng đi là hơn. – Ngô Thiết quả quyết.
Duy chỉ có Nguyễn Đăng Triệu là có suy nghĩ khác. Sau khi tất cả đã lên tiếng, vị thương nhân khẽ mỉm cười, nói:
- Các vị trưởng môn thành chủ, xin hãy nghe ta ý kiến. Ta với Nguyên Tiên giáo không có quen biết, nên cũng không vì gì phải nói tốt cho họ. Chỉ là ta thấy Mai Hoa cốc tổ chức đại lễ tế tổ, là một sự kiện lớn. Nguyên Tiên giáo tuy không được mời, nhưng đã có lòng đến chúc mừng, dù là mục đích gì trước tiên cũng nên được ghi nhận. Nếu Hồ cốc chủ không hoan hỉ đón tiếp, ngược lại còn đuổi đi, há chẳng phải là thất lễ sao. Rồi người trong thiên hạ nhìn vào, tất có dị nghị. Một sự kiện trọng đại, không thể vì tiểu tiết mà mất đi ý nghĩa được.
Lời của họ Nguyễn khiến tất cả đều cho là phải. Hồ Nguyên nghe theo, vội cho người ra mời. Sau ít lâu, Hoàng Lão đạo chủ dẫn theo hơn mười đệ tử, xếp thành hai hàng ngay ngắn tiến vào. Lão đạo chủ mới độ tứ tuần mà râu tóc trắng bạc, khuôn mặt hồng hào, tay cầm cây phất trần, thân khoác áo bào màu vàng có hình bát quái, dài chùm kín tới chân, từ tướng mạo đến thần thái đều như một tiên ông đắc đạo.
Đám đông khách mời có mặt trong đại điện, đa phần đều chỉ nghe qua tin đồn, nay được gặp trực tiếp khó tránh khỏi có chút ngỡ ngàng. Không trống giong cờ mờ, ồn ào huyên náo. Trước mặt họ là một giáo phái rất nghiêm túc.
Tặng vật của Hoàng Lão đạo chủ là một khối ngọc thạch lớn với hai màu lam trắng, hòa quyện vào nhau tạo thành hình thái cực. Không biết vô tình hay là sự chuẩn bị có chủ đích, hai màu lam trắng lại hợp với mệnh thủy, là bản mệnh của chủ nhân Mai Hoa cốc. Chính điều này cũng khiến Hồ Nguyên lấy làm thích thú.
Sau khi đã được chủ cốc chào đón, lão đạo chủ đường hoàng tiến tới bàn trà của các đại phái. Dù không ưa, nhưng tất cả đều cố tỏ ra hòa nhã. Riêng vị công tử Ngô Cương vẫn giữ sự khinh mạn, buông lời châm chọc:
- Lão đạo sỹ thật có tướng mạo của người trời. Hi vọng ông sẽ sớm được đắc đạo quy tiên.
Ngô Thiết lập tức chặn lại:
- Cương, không được vô lễ.
Lão đạo chủ dù rất tức giận, vẫn cố làm ra thanh cao, chỉ nhoẻn miệng cười không đáp.
Lúc này, đại điện đã chật kín khách khứa, Lưu Nhất và người của Bắc Sơn phái dù đến muộn nhưng vẫn kịp có mặt. Sau đôi lời phát biểu của Hồ Nguyên, tất cả theo sự chỉ dẫn về nhà khách nghỉ ngơi. Trên đường đi, bất giác Khúc Vĩnh Lâm nói vơi Lương Thành Nghiệp:
- Lương trưởng môn, sao vẫn chưa thấy Dương đường chủ và người của Phong Châu vận vậy. Mọi khi họ đến sớm lắm mà.
Lương Thành Nghiệp liền ngoái trước nhìn sau. Quảnhiên trong ngũ hổ phái của Lĩnh Nam, còn mỗi Phong Châu vận là chưa thấy cómặt.