Bảo Bảo từ cổng đi vào. Vân Thuần nghe có tiếng lạ ở cổng nên đi ra ngoài xem thử. Bảo Bảo trên tay xách một giỏ trái cây. Lúc đầu vì Bảo Bảo đứng ở xa nên Vân Thuần không nhìn thấy, lát sau ánh đèn ở cửa lớn rọi vào người Bảo Bảo. Vân Thuần nheo mắt nhìn kĩ người trước mặt, con bé bất ngờ không thốt nên lời. Chạy đến chỗ người trước mặt mình đó chính là điệu duy nhất cô bé có thể làm lúc này. Bảo Bảo dang tay đón lấy cái ôm của em gái. Cô bé vùi mặt mình vào lòng chị gái nói:
“ Chị Bảo Bảo.”
Cả gia đình họ ăn xong bữa cơm chiều. Vân Thuần và An Hạo ngồi trong nhà xem chương trình thực tế. Bảo Bảo theo thói quen đi quanh quẩn trong sân nhà. Đêm nay lại là một ngày không trăng. Sao sáng như những hạt kim tuyến trên nền trời nhung đen sang trọng.
“Bầu trời như thế này nếu có kính thiên văn thì tốt biết mấy.” Cô nghĩ vậy.
Cô đứng im nhìn ngôi sao sáng nhất trên trời. Không hiểu vì sao cô lại liên tưởng tới Kỷ Minh Hàn. Hắn đúng là một ngôi sao, một ngôi sao to lớn, tươi đẹp, nổi bật nhất trên nền trời.
Kỷ Minh Hàn đứng cạnh ban công, điều chỉnh cho kính thiên văn nhìn rõ hơn. Qua thấu kính, ngôi sao bé nhỏ hiện ra đáng yêu vô cùng. Nó thỏa sức tỏa sáng trên nền trời rộng kia. Nó tuy nhỉ bé nhưng rất kiên cường, giữa nhiều ngôi sao to lớn tỏa sáng gay gắt ngôi sao nhỏ vẫn không lần nào lười biếng tắt ánh sáng của mình.
Điện thoại Kỷ Minh Hàn rung động, màn hình bật sáng. Số điện thoại lạ hiện lên. Hắn bắt máy.
“Kỷ thiếu, đã điều tra xong! Tài liệu thông tin sẽ được gửi mail box đến ngay.”
Hắn cúp máy, bỏ điện thoại vào túi quần, khuôn mặt nghiêm nghị nhìn về hướng cực Đông.
Dì và chú đi cùng một xe hơi với An Hạo còn Bảo Bảo Vân Thuần nghịch ngợm leo lên xe chuyển nhà. Bảo Bảo nằm ngửa người trên thùng xe nhìn lên bầu trời, ánh nắng chiếu xuống rọi lên mặt cô làm cô chói mắt. Vô thức dùng bàn tay che chắn trước mặt. Vân Thuần nằm cạnh Bảo Bảo bắt chéo chân nói:
“ Hôm nay trời rất đẹp!”
Bảo Bảo cười trêu cô:
“Trời đẹp á? Thật không đó?”
Cô bé cười:
“ Chị nói cứ như…”
“ Như gì…?”
Cô bé cười, nói tiếp:
“ Như mình là đài dự báo thời tiết.”
Hai người nói chuyện trên trời dưới đất suốt buổi. Nhớ lúc nhỏ mối khi Vân thuần bị bắt nạt, Bảo Bảo là người rat ay “xử đẹp” người đó. Dưới nắng ban mai, Bảo Bảo và Vân Thuần ôm ấp những kí ức tươi đẹp thời tuổi thơ, lúc cô sống cùng mẹ, chị em cô hạnh phúc biết bao. Tuy dì đối xử với chị em cô không tệ nhưng cô cũng đâu thể lợi dụng việc này suốt ngày ăn bám họ.
Chiếc xe đi khắp nẻo đường. Không biết lúc bắt đầu đi đến giờ đã đi qua bao nhiêu con đường, rẽ bao nhiêu khúc nhưng họ ngày một gần thành phố X hơn. Từ xa, chiếc xe phóng nhanh trên đường quốc lộ, gió táp vào mặt cô và Vân Thuần đem lại cảm giác vô cùng thích thú. Mũi xe men theo một con đường rẽ vào một khúc. Hai bên đường trồng những loại cây rụng lá vào mùa đông. Bảo Bảo nhìn quanh, ở đây trông rất quen, hình như là… cô đã đi con đường này để đến nhà của Kỷ Minh Hàn. Không lẽ, nhà của anh Hạo cũng ở trong khu này. Vân Thuần từ đầu đến giờ không ngớt lời khen thành phố X nào là to, rộng lại còn xinh đẹp hơn cả trong suy nghĩ của nó. Càng nhìn lại càng đẹp gấp bội. Tuy là mùa hè nhưng không khí lại rất mát mẻ chứ không nóng bức như trong tưởng tượng của Vân Thuần. Cô nghĩ vậy.
Xe của An Hạo lướt qua cổng biệt thự kỷ gia, Bảo Bảo hồi hộp không biết ô tô của An Hạo sẽ dừng lại ở đâu. Chỉ vừa đích lướt qua cánh cổng, tới căn nhà sát vách biệt thự An Hạo dừng xe lại. Vân Thuần réo lên khi nhìn thấy căn hà tươi đẹp kia. Xe vận chuyển dừng lại, ở buồng lái bác lái xe cuhnfg anh phụ lái đi ra khỏi xe, đem mấy vật dụng nặng vào nhà trước. Bảo Bảo và Vân Thuần kéo vali đi vào cổng. Đi qua cánh cổng sắt đơn giản, căn nhà màu tắng hiện ra. Một vườn nho nhỏ trồng hoa cạnh hàng rào sắt đã lụi tàn, chắc là lâu vẫn chưa có người chăm sóc. Tuy nhiên bên trong căn nhà lại khác cứ như có người đến đây dọn dẹp thường xuyên tới mức sạch bóng vậy.
Sáng sớm, Bảo Hân về nhà mới phát hiện hôm nay lại ngày tái khám cho đứa em gái bé bỏng theo định kì. Thị trưởng Ương suốt ngày lo việc của mình. Phu nhân lại lo làm đẹp, đúng là không ai quan tâm bé cả. Ngay cả vú nuôi hôm nay cũng có viêc bận không đưa bé đi khám được.
Thị trưởng vậy mà còn gửi lời cho quản gia dặn cô phải bé đi khám, đúng là…Trên đường đi, bé không ngừng ngó nghiêng cái này, hưởng ứng cái kia làm Hân Hân đau hết cả đầu. Nhìn thấy cái gì lạ là bé muốn mua, đòi hỏi Hân Hân không ngớt. Thật là nhức óc chết đi được. Con bé thấy chị im lặng nên vòi vĩnh tới cùng. Sau cùng tới mức cô không chịu được nữa phải lên tiếng:
“ Em phải đi khám trước. Những thứ đó ở nhà đã có không mua nữa.”
Không ngừng nghỉ cô bé lại còn muốn chị mua cho mình đồ ăn, bé muốn tất cả đồ ăn. Hân Hân tặc lưỡi xoa đầu em gái nói:
“ Những món ăn vỉa hè đó không thích hợp cho em, ăn vào sẽ ảnh hưởng sức khỏe.”
Cô bé nhìn chị khẩn thiết liền bị đánh bật bởi ánh mắt nghiêm nghị của Hân Hân. Im lặng ngay.
Thật ra cô cũng rất tò mò rốt cuộc phòng khám Bác sĩ Mạc như thế, hắn giỏi giang ra sao tới mức cả nhà họ Ương cô khi cần khám bệnh đều tới chỗ hắn.
Chiếc ô tô xịn của nhà thị trưởng dừng trước phòng khám. Hai chị em cô bước xuống xe ngay lập tức một cô hái từ trong phòng khám cuối người chào hai chị em cô.
“ Tiểu thư, mời đi theo tôi.”
Hân Hân đi theo cô ta. Cô bé vui vẻ chạy theo cô ta, chắc có lẽ là khám nhiều lần rồi nên cô bé quen mặt, thành ra lại thân quen như vậy. Cô ta dẫn Bảo Hân và em gái đi vào một con đường vắng người, chắc có lẽ là do khác vip nên được đặc quyền chứ con đường ngoài kia đông đúc toàn người là người. Một căn phòng mát lạnh và tiện nghi được mở ra, dành cho hai chị em cô. Bên trong còn có rất nhiều đồ chơi cho trẻ em, em bé tự nhiên lấy đồ chơi xuống chơi. Thật ra cô rất phiền bởi mình dù sao bản thân nay cũng 20 tuổi mà lại có em gái 5 tuổi. Đi bên cạnh bé cô cứ có cảm giác mình là dì của nó ấy. Có trách thì phải trách ba cô 5năm trước không chú tâm vào công tác của mình lại rảnh rỗi về nhà làm cho mẹ có thai, nếu không thì cô đã là con một rồi. Chỉ tại chưa đặt hết tâm sức vào công việc nên Ương thị trưởng đành phải đón thêm một bé nữa thôi.
Bác sĩ Mạc Khải Nghiên vuốt vuốt mái tóc nhuộm đỏ, mặc áo blu trắng trông rất đào hoa đi vào. Cô bé nhìn thấy chú liền chạy tới ôm chầm lấy Mạc Khải Nghiên nói:
“ Lâu rồi cháu không gặp chú, nhớ chú lắm lắm luôn.”
Hắn nhìn qua một lượt Hân Hân rồi hỏi nhỏ bé:
“ Chị của bé bễ thương hả?”
Cô bé không ngần ngại gật đầu.
Cô đồng thời cùng lúc hắn nhìn mình cũng nhìn qua người hắn một lượt, suy nghĩ đầu tiên của cô là: “Tránh xa người này.” Hắn quá nham hiểm, ngay cả cô cũng cảm thấy lo lắng. Cô bé đáng yêu kia lại xem anh ta như bằng hữu nữa chứ. Đáng lo quá đi mất. Vả lại ai bảo hắn đẹp quá làm gì, tới cô bé nhỏ kia cũng bị hắn mê hoặc.