Sáng hôm sau khi trời mới tờ mờ sáng, Hân Hân đã thức dậy. Trên người cô phủ một tấm áo vest có mùi nam tính vô cùng quyến rũ. Người đàn ông đầu tiên cô nghĩ đến chính là Mạc Khải Nghiên. Chắc chắn áo này của anh.
Tiêu Mặc nằm trên sofa đắp một tấm chăn mỏng, là chăn của bệnh viện. Cả đêm qua Bảo Bảo cũng không hề có động tĩnh gì.
Đột nhiên cánh cửa phòng mở ra, cô đặt áo vest lên sofa quay người ra cửa liền bắt gặp một người mặc áo lông chồn đi vào. Cô đứng dậy nói:
“Chị là...”
Âu Y Nhược kéo va li hành lí bỏ vào một góc phòng rồi nói:
“Là người quen của Bảo Bảo.”
Hân Hân nhìn cô trông rất quen, là diễn viên Âu Y Nhược. Chị Âu nhìn xuống sofa, Tiêu Mặc đang ngủ. Trong ánh mắt của chị Âu hiện lên tia bất ngờ rồi nói gì đó rất nhỏ Bảo Hân không nghe được. Cô hỏi lại nhưng chị chỉ lắc đầu.
An Hạo bên ngoài đi vào, vừa gặp Bảo Hân liền cười ấm áp nói:
“Chắc em là bạn của Bảo Bảo.”
“Vâng, em tên Bảo Hân.”- Cô nhìn sang phía Tiêu Mặc nói:
“Còn kia là Tiêu Mặc ạ.”
Chị Âu ngồi xuống cạnh giường, nhìn sắc mặt Bảo Bảo qua ống thở oxi vô cùng mệt mỏi. Máy đo nhịp tim đo nhịp đập ổn định.
An Hạo đưa cho Bảo Hân một bức thư, nói:
“Chiều nay anh có việc phải công tác, khi nào Bảo Bảo tỉnh lại đưa bức thư này cho em ấy.”
Hân Hân nhận lấy bức thư rồi nói:
“Vâng, vậy bây giờ anh đến sân bay ạ?”
An Hạo gật đầu, nói:
“Cảm ơn em hôm qua đã chăm sóc Bảo Bảo.”
Hân Hân cười hì hì nói:
“Không có gì đâu ạ!”
Tiêu Mặc nghe tiếng nói chuyện thì khẽ xoay người ngồi dậy, vươn vai vài cái mới nhận ra trong phòng có rất nhiều người. Tiêu Mặc hốt hoảng đứng phắt dậy, ấp ấp úng úng nói:
“Mọi người...”
Bảo Hân cốc đầu cô một cái, cô lại không bận tâm vào cái cốc mà chỉ thất thần nhìn Y Nhược. Hân Hân rất thắc mắc tại sao Tiêu Mặc lại có thái độ lạ như vậy. Thông thường nếu cô cốc đầu Tiêu Mặc thì chắc chắn cô ấy sẽ đuổi theo cô cốc lại cho bằng được.
Chị Âu từ lâu đã biết người đang nhìn mình chính là Tiêu Mặc. Trong ánh mắt có những suy nghĩ hỗn tạp không thể nào đoán được. Trong lòng Hân Hân lại âm thầm hâm mộ khí chất mà Âu Y Nhược có được, khí chất khiến người ta nghẹt thở nhưng lại rất tự nhiên, vừa xinh đẹp lại sang trọng, khó trách chị nổi tiếng như vậy, ngoài ra những đồng tiền đối với chị chẳng có nghĩa lý gì. Thời thế bây giờ có tiền cứ như là có tất cả, không có tiền thì tìm cách kiếm tiền, không có sắc lại dùng tiền mua sắc, quy về cũng là tiền. Cô lại rất hãnh diện bởi ít nhất bản thân được sinh ra trong một gia đình giàu có, nếu không chắc chắn sẽ rất khó khăn. Chị Âu nhìn Bảo Hân rất lâu cô mới lên tiếng:
“Phiền mọi người ra ngoài một lát được không? Tôi có chuyện muốn nói với Tiêu Mặc.”
An Hạo và Hân Hân đều rất bất ngờ, Chị Âu và Tiêu Mặc vốn không hề quen biết, làm sao có chuyện gì để nói với nhau. Hân Hân lấy áo vest rồi đi ra khỏi phòng. An Hạo đến thẳng phòng bác sĩ.
Phòng của Kỷ Minh Hàn không quá khó tìm, chỉ là phải đi qua cầu thang, Hân Hân hôm qua vì quá vội vàng chạy vào bệnh viện bị trật chân nhưng không để ý, đến hôm nay vết thương liền sưng tấy, đến đi lại cũng gặp khó khăn.
Đứng trước phòng bệnh, qua cửa kính cô nhìn vào trong phòng. Mạc Khải Nghiên đang loay hoay viết gì đó, chốc chốc lại gõ lộc cộc lên bàn phím máy tính, trông anh chẳng khác nào một cái máy. Cô đứng bên mà trống ngực đập thình thịch, một thứ cảm giác xa lạ khiến cô phải suy nghĩ. Là ngại ngùng hay là thứ gì đó khó có thể diễn tả; mà không, nó là thứ gì cô cũng đâu quan tâm.
Thế rồi cô hít lấy một hơi dài, gõ cửa.
Từ lúc cô đứng trước cửa phòng anh đã biết, chỉ là không lên tiếng. Vừa nghe tiếng gõ cửa anh đã vui vẻ nói:
“Mời vào.”
Hân Hân đẩy cửa, ôm áo vest trên tay đi vào trong. Anh vừa gõ bàn phím vừa nói:
“Có chuyện gì thế?”
Cô còn ám ảnh hình ảnh của anh ngày hôm qua nên khựng lại không mở nổi miệng. Anh im lặng không nghe cô nói gì, mất kiên nhẫn ngừng bấm bàn phím rồi để tay dựa lên bàn nói:
“Tôi đang rất bận, nếu không có chuyện gì...”
“Áo của anh à?” - Cô giơ áo vest trước mặt anh nói.
Anh ngạc nhiên nhìn chiếc áo trên tay cô, rõ ràng là nhận ra chiếc áo nhưng lại lắc đầu phủ nhận:
“Không.”
Cô thất vọng cuối gằm mặt, vậy mà cô cứ ngỡ anh quan tâm cô nên khoác áo cho cô chứ. Nghĩ lại chợt thấy bản thân thật ngốc, ngay cả việc này cũng lầm tưởng. Tại sao lại cứ phải hy vọng là anh mà không phải ai khác, từ khi nào anh lại trở thành đối tượng mà cô nghĩ đến đầu tiên vậy chứ?
Lát sau cô mới hít một hơi dài định thần lại, tại sao mình phải buồn chứ, không phải anh thì đã sao, chiếc này vốn không có ý nghĩa gì. Cô lập tức tuyệt tình ném ngay chiếc áo vào sọt rác, lấy lại giọng điệu cá tính nói:
“Không phải của anh thì tốt.”
Nói rồi cô mở cửa phòng đi ra ngoài.
Anh im lặng nhìn theo cô rồi đổi hướng nhìn về phía sọt rác, trong lòng chợt cảm thấy hổ thẹn, làm được nhưng không thừa nhận. Bất chợt nhận thấy chân cô sưng tấy dến mang giày cũng phải khập khễnh. Không hiểu vì sao lại muốn đứng lên chạy đến cạnh cô, băng chân cô lại. Anh hối tiếc nhìn ra cửa cô đã đi từ lâu.
Lát sau Hân Hân đi đến chân cầu thang mới ngồi xụp xuống đất xoa xoa bàn chân đỏ tấy, đau đến không chịu nổi. Âu Y Nhược vui vẻ mang va li quần áo ra ngoài, Tiêu Mặc tiễn chị ra ngoài, chị Âu vừa đi thì Hân Hân vừa trở lại. Dì An và bác An đến bệnh viện.
Vào phòng, mặc cho Hân Hân có nài nỉ thế nào Tiêu Mặc vẫn im lặng không nói chuyện gì đã xảy ra giữa cô và Y Nhược. Hân Hân bỗng quên bẵng đi bức thư An Hạo nhờ đưa cho Bảo Bảo, bức thư vẫn nàm trong ngăn kéo bàn và bị lãng quên.