Kỷ Minh Hàn uống hết ly rượu vang rồi gọi một ly khác, gằn giọng trả lời:
"Không có gì."
Đường đường là bạn bè hơn 10 năm trời tại sao anh lại không hiểu hắn chứ. Lần này chắc cãi nhau với cô bé Bảo Bảo kia rồi.
Anh vút vút mái tóc đỏ, dựa lưng vào quầy bar, gọi một ly Cognac. Màu sắc óng ánh mượt mà nom rất vui mắt. Màu rượu đỏ bí ẩn, rực rỡ như màu tóc anh, ma mị và ranh mãnh.
"Cậu đừng xem thường tôi chứ, cậu và cô bé Bảo Bảo cãi nhau à?"
Hắn bị nắm thóp nên gật đầu. Không có gì nguy hiểm bằng bạn bè lâu năm. Quá hiểu nhau đến nỗi phải đề phòng.
Đúng là Kỷ Minh Hàn, làm người ta giận rồi không thèm xin lỗi. Mạc Khải Nghiên nhẫn nại uống hết ly rượu, hơi thở toát lên mùi rượu đầy quyến rũ nói:
"Con gái ấy mà, cứ đi tìm cô ấy, mua quà hoặc hôn cô ta vài cái thì cô ta sẽ hết giận ngay."
Kỷ Minh Hàn một hơi uống cạn ly rượu, hình như là chợt nhớ tới chuyện gì đó nên một mạch đi khỏi quán bar. Mạc Khải Nghiên tính tiền cho hắn, trong lòng tâm trạng lại rất phức tạp. Chuyện bạn mình lo còn chuyện mình thì cứ bỏ xó, quả thật dư hơi.
Ương Bảo Hân đẩy cửa bar đi vào trong, đèn điện màu quay quay chiếu lên người cô, lộ rõ từng ngấn áo, một bộ quần áo ôm sát màu đen hắc ám, trông cô y hệt một mafia đích thực. Dưới sự bao trùm của âm nhạc ồn ào, cô đi thẳng vào quầy bar.
Đêm đã hơn 10h nhưng bây giờ mới là thời gian mà người ta vui chơi. Không ai nghĩ một sinh viên như cô lại có mặt ở một nơi nổi tiếng với tai tiếng nghi án a phiến, thuốc lá và rượu lậu.
Mạc Khải Nghiên từ xa đã nhìn thấy Ương tiểu thư ăn mặc sexy lại gần mình. Anh giơ tay gọi cô:
"Ương Tiểu thư."
Bảo Hân nãy giờ đến giờ chưa tìm được người quen đành đi về phía anh, ngồi xuống ghề và gọi bartender (1) một ly cocktails hương dâu.
(1): Người pha chế ở quầy bar.
Mạc Khải Nghiên vờ khách sáo nói:
"Họp báo hôm trước..."
"Tôi không biết họp báo gì cả nhưng tôi sẽ không kết hôn với anh." - Cô chộp ngay câu nói của anh, triệt tiêu ngay lập tức ý định của anh. Rút kinh nghiệm từ lần trước, cô tuyệt đối sẽ không để anh nắm thóp.
Anh nhướn vai trả lời:
"Tôi có nói sẽ kết hôn với tiểu thư sao?"
Cô bị hắn trả một đòn đau đớn, ấp a ấp úng trả lời:
"Rõ ràng là...rõ ràng là vào lần họp báo...anh nói..."
Anh cười khì khì uống một ngụm rượu, cô cũng vờ cười cười uống ly cocktails, ra vẻ bất cần đời nói:
"Vậy thì sao?" – Cô nói.
"Tôi và tiểu thư sẽ làm một hợp đồng."
Cô nhìn anh:
"Là hợp đồng hôn nhân hay sao?"
"Đúng, các giấy tờ ở cơ quan thẩm quyền sẽ được kí hợp pháp. Tuy nhiên tôi và tiểu thư sẻ có riêng một bản hợp đồng ràng buộc hai bên. Thời hạn hợp đồng là 1 năm, hết hạn chúng ta ly hôn."
Bảo Hân ngơ ngác nhìn anh. Chẳng phải lại giống như trong tiểu thuyết hay sao? Hợp đồng có thể có, còn yêu thì never. Cô chấp nhận:
"Cạn ly, chúc mừng hợp đồng ký kết."
Cô cạn ly với anh uống cạn, cười nói:
"Mong anh sẽ tuân thủ."
--- ------ ---
Kỷ Minh Hàn đeo tai phone gọi điện thoại cho Âu Y Nhượu. Gần 11h đêm, Âu Y Nhược đang thả người ngon giấc trên giường thì chuông điện thoại reo, chị uể oải một lúc lâu mới bắt máy:
"A lô, cái quái gì vào nữa đêm vậy?"- Chị quát giọng tức giận la lớn trong điện thoại.
Kỷ Minh Hàn nhíu mày nghe âm thanh chát chúa của đầu dây bên kia, trầm tĩnh một lát mới hỏi:
"Bảo Bảo... đã về nhà chưa?"
Âu Y Nhược ngáp ngắn ngáp dài vài cái, kéo chăn lên rồi trả lời:
"Dương Phong đưa em ấy về rồi."- Giọng chị là lạ do thời tiết lạnh nên biến đổi.
Trong đầu hắn xuất hiện một tia nghi ngờ. Tại sao Dương Phong không gọi cho hắn đến đón Bảo Bảo?"
Trong khi đó Dương Phong không biết địa chỉ nhà cô nữa cơ mà.
"Cảm ơn, ngủ ngon!" - Hắn vội vàng nói rồi vội vàng cúp điện thoại.
Dương Phong đưa Bảo Bảo về nhà trong trạng thái say khướt, miệng không ngừng lảm nhảm điều gì đó.
Dương Phong chép miệng giơ cổ tay lên xem, đã hơn 11h đêm rồi.
Tiếng thang máy kêu "Ting" thông báo đã đến nơi. Anh đi ra khỏi thang máy, đứng trước cửa nhà vừa mở khóa vừa đỡ cô đang nằm trên lưng.
Cửa mở, anh đưa cô vào trong nhà rồi đặt cô nằm ở ghế sofa còn mình thì mang quần áo đi tắm. Thuốc giải rượu phát huy tác dụng, bụng cô đỡ đau, ý thức được minh mẫn hơn trước. Cô miên man ngồi dậy. Xung quanh im lặng chỉ nghe được tiếng nước chảy róc rách.
Cô lắc lắc đầu cho tỉnh táo mới nhớ ra người cõng mình về là Dương Phong. Cô quay qua quay lại mà chẳng thấy anh đâu, căn phòng cô đang ngồi mang lại một cảm giác lạ lẫm khiến cô mơ hồ lo lắng mà cất tiếng gọi:
"Anh Phong, anh có ở đây không?"
Sau câu nói của cô không có một lời nào đáp lại, không gian tĩnh lặng đến ghê người. Cô bắt đầu thấy lo lắng, loạng choạng ngồi dậy, đi theo hướng có tiếng nước.
Cô nín thở mở cửa một căn phòng. Tiếng nước ngày một lớn hơn. Một căn phòng khác mở ra, có gương và bồn rửa mặt, vẫn không có ai. Còn nữa, vẫn còn một căn phòng có cửa thông với nhà vệ sinh. Cô đi lại gần, tiếng nước nghe rõ mồn một.
Đột nhiên cánh cửa mở ra, cô thót tim lùi về phía sau. Nền nhà trơn trượt dưới bàn chân không mang dép của cô thóang chốc trở thành nền trượt băng khiến cô không tự chủ ngã ngửa ra phía sau.
Dương Phong bước ra từ phòng tắm đột ngột ôm eo cô đỡ ngược trở lại, tránh cho cô khỏi bị ngã. Tay anh hoàn hảo đặt trên eo cô. Cô nghiêng người tạo ra góc chếch hoàn mỹ. Một chân rời nền và một chân nhón, trọng lượng cơ thể cô đứng vững chỉ dựa vào người anh.
Dương Phong mới tắm xong chưa kịp lau khô tóc, những giọt nước lăn tăn trên khuôn mặt góc cạnh của anh, chốc chốc lại nhỏ giọt lên trên người cô. Bảo Bảo chớp chớp mắt không hiểu chuyện gì xảy ra. Dương Phong cười, không biết vì sao lại cười. Vì vui hay vì hạnh phúc? Cả hai ngại ngùng đếm đỏ mặt, thường thì những cảnh này chỉ thoáng qua trong phim, ngoài đời chưa chắc đã có.