Sai Loạn Hồng Trần

Chương 34




Ánh trăng long lanh chiếu vào bên trong khuê phòng tao nhã khác thường kia, sau bức màu màu hồng, đang tràn đầy lưu luyến triền miên, không thể ly biệt.

Nam Cung Diễm hoàn toàn đắm chìm miệng và lưỡi quấn vào nhau quyến rũ, xinh đẹp, nụ hôn ấy mang theo quyến rũ yêu dị nhè nhẹ ~ thủ thuật thực thành thạo cùng cám dỗ. Say mê lòng người, thật không giống với lần nọ ngây ngô thăm dò.

Nam Cung Diễm cả người nóng ran không thể chịu được, thẹn thùng đáp lại, nàng buông bỏ hết thảy rụt rè, nàng muốn đem toàn bộ bản thân dành cho nàng kia, bởi vì nàng sớm đã đem toàn bộ sở hữu của nàng cho người nọ ~!

Vì nàng, nàng không quan tâm đến danh phận, cũng chẳng quan tâm đến sự nhạo báng của thế nhân, chỉ cần có thể có được nàng là tốt rồi, chỉ cần nàng ấy cũng đối như thế với nàng, cuộc đời này cũng đã đủ ~!

Nàng không nghĩ tới nàng sẽ như vậy mà yêu nàng, yêu đến có thể vì nàng mà trả giá tất cả, cũng có thể vứt bỏ toàn bộ ~!

Nàng một mực khẩn trương, một lần lại một lần nhắc nhở bản thân, không thể đánh mất nàng, không thể ~

Thực ra, từ đêm thất tịch ngẫu ngộ là lúc đã định trước, nàng không thể có được nàng ~!

Tuy rằng ngốc nhân ấy từ lâu đã không nhớ rõ lần tình cờ gặp gỡ ấy.....

Bất luận là nghiệt, là nợ, hay là duyên phận. Nam Cung Diễm nàng cuộc đời này cũng nhận tội, nàng cam tâm tình nguyện vì nàng trả giá toàn bộ, miễn là nàng ấy cũng giống như vậy dùng chân tâm đối với nàng...

Giang Ngọc ôn nhu nâng dung nhan mỹ lệ kia, say mê hôn lấy, đôi môi thơm mát mềm mại là khát vọng muốn quấn lấy trong mộng đã lâu của nàng ~

Nàng cảm giác được nhân nhi trong lòng cũng nhiệt tình đáp trả lại nàng, trong lòng nàng hoan hỉ, nhưng cũng mang theo vài phần e ngại ~!

Nàng sợ, nàng rất sợ, nàng chưa từng sợ qua chuyện gì.

Nhưng, lại rất sợ những phần trống rỗng quyến luyến cùng nhớ mong này xuất hiện ~!

Nàng rốt cuộc hiểu được bản thân.....

Nàng thích, không giống như những người khác như thế ~!

Mà phần tình cảm này vốn là nàng không nên có....

Các nàng đều là nữ nhân, mà rõ ràng nàng biết rõ, nhưng lại vẫn còn dấn sâu vào bên trong nghĩa vô phản cố* thế này ~!

Nàng vốn là muốn tránh ra thật xa, nhưng lão thiên lại càng muốn đày đọa các nàng như vậy.

Nàng không nghĩ rằng Diễm nhi cũng lại đối với nàng có cùng cảm giác, mà còn thể cố chấp đến vậy~!

Lúc nàng đến nhìn hồng nhan kia gần như vì nàng mà hương tiêu ngọc toái, là lúc nàng lại hèn hạ muốn lừa dối nàng, bù đắp cho nàng.

Bởi vì nàng như thế quan tâm đến nàng, nhưng nếu như nàng biết được thân phận của nàng cũng là một nữ tử, nàng còn có thể trước sau như một yêu nàng sao?

Sẽ không...?

Nàng là người xem rõ chuyện tình yêu nam nữ ấy, cũng biết thế gian cũng có người như nàng có tình kết khác thường, nhưng là đều bị người đời vô sĩ, không dung ~!

Nàng chưa từng nghĩ bản thân cũng sẽ có ngày nực cười như vậy ~!

Cũng biết yêu là cố chấp, điên cuồng ~!

Chẳng lẽ là nhiều năm qua lấy thân phận nam tử mà sống, thì ngay cả tư tưởng trong lòng cũng thay giống nhau sao?

Nàng lại thực không hiểu nữ nhân, cũng không hiểu trái tim nữ tử ~!

Lúc này nàng thầm nghĩ có nữ tử trước mặt, ôm nàng vào giấc ngủ, làm cho nàng hạnh phúc, nhưng....

Tuy là nàng nỗ lực thuyết phục bản thân mình, nói là vì cứu sống nàng, chờ Diễm nhi khỏi bệnh, thì cùng nàng nói rõ ràng, nói cho minh bạch.

Nhưng, tiềm ẩn trong tâm tư ấy, lại rõ ràng như vậy, ác xúc vô sỉ* ~!

Nàng chưa từng nghĩ bản thân sẽ là chính nhân quân tử, nhưng vẫn cho rằng mình một kiệt nhân đỉnh thiên lập địa, không thẹn với bất cứ ai.

Giang Ngọc dần dần chậm lại nụ hôn nhiệt tình ấy, nàng khẽ tách ra khỏi hồng thần nóng rực kia, thuận tay ôn nhu vuốt lên trường phát của mỹ nhân tú mỹ kia, đưa ánh mắt dời đi nói:

- Diễm nhi, là thực tâm thích Ngọc nhi sao?

Nam Cung Diễm khẽ thở gấp, từ từ mở đôi mỹ đồng muốn vẩn đục vì tức giận, nhẹ giọng nói:

- Ngọc nhi sao vẫn không minh bạch một khối chân tâm của Diễm nhi, Diễm nhi....

Nam Cung Diễm xấu hổ đỏ mặt, tránh đôi mắt thu hút đẹp đẽ của người nọ, ôn nhu:

- Diễm nhi nguyện đem hết thảy đều giao cho Ngọc ca ca, chỉ cần Ngọc ca ca thích.....

Giang Ngọc trong tim phập phồng, ôm chặt lấy mỹ nhân trong ngực, thấp giọng nói:

- Nếu như Ngọc nhi không phải lại là Ngọc nhi thì sao? Nếu như ta của hiện tại nếu như phân thành hai người thế nào? Diễm nhi có hay không vẫn như thế đối với Ngọc nhi?

Nam Cung Diễm không chút nghĩ ngợi liền ngẩng đầu quả quyết rằng:

- Bất luận Ngọc ca ca xảy ra bất cứ chuyện gì, Diễm nhi cũng tuyệt không rời xa Ngọc ca ca, Diễm nhi muốn cả đời này đi theo Ngọc ca ca ~!

Nói xong, Diễm nhi lại đưa đôi môi thơm ngát ngọt ngào thuần mỹ chủ động quyến rũ về phía Giang Ngọc, Giang Ngọc si ngốc mà hưởng dụng.

Diễm nhi nhẹ nhàng ngồi dậy, nửa ngồi vào bên cạnh Giang Ngọc, đôi mắt xinh đẹp ẩn tình mê hoặc, nhu mị nhìn phía Giang Ngọc, ngọc thủ trắng mịn duyên dáng giơ lên, đem ti bạc tiết y trên người chậm rãi cởi xuống.

Áo yếm tinh chất hồng sắc của nữ tử, đem cơ thể hoàn mỹ không khuyết điểm trang điểm càng thêm điềm mỹ dụ nhân.

Giang Ngọc ngây ngô si ngốc nhìn lánh khỏi hướng người thần hồn điên đảo ấy, máu mũi hoạt động phun ra, nàng hoàn toàn không ngờ đến Diễm như lại như thế....

Nàng đang làm cái gì? Nhất thời Giang Ngọc miệng lưỡi khô khốc, trái tim kinh hoàng thình thịch không ngừng, khẽ nuốt nước bọt trong miệng, cau mày khẩn trương nói:

- Diễm nhi, ngươi, ngươi, không nên hồ đồ ~! Mau mau...

Không đợi Giang Ngọc nói xong, Diễm nhi đã ôn thuận nằm trên ngực người anh tuấn kia, yếu ớt nói:

- Chẳng lẽ Ngọc nhi ghét bỏ Diễm nhi phải không?

Giang Ngọc nhắm hai mắt lại, cường lực khống chế tâm tình bản thân, hai tay khẽ vuốt lên ngọc phu ( da) tinh tế mềm mại ấy, cảm giác trơn nhẵn ấm áp trong thoáng chốc truyền khắp toàn bộ cơ thể.

Khóe miệng nàng khẽ nhếch lên, nàng thực sự muốn ăn nàng ấy ~!

Nhưng, lý trí còn lưu lại, một lần rồi một lần nhắc nhở nàng ~!

Tay nàng từ từ đưa tay đến đôi vai gầy trơn mịn, nhẹ nhàng tác nữ tử mệt mỏi trong lòng ngực, thở gấp:

- Ngọc nhi thế nào lại ghét bỏ Diễm nhi chứ, nhưng thân thể Diễm nhi vẫn chưa bình phục, sao có thể hồ đồ như vậy. Nếu như Diễm nhi có sơ suất gì, Ngọc nhi chẳng phải là hối hận không kịp ~!

Nói xong đem chắn gấm chậm rãi kéo qua thân thể mềm mại nóng rực của hai người, chỉ cần ôm như vậy là đủ rồi ~!

Có lẽ hiện tại là đủ rồi ~!

Diễm nhi ngoan ngoãn để nam tử kia ôm lấy, toàn bộ nàng đều nghe theo nàng, bất kể là điều gì, nàng ấy sẽ chỉ là của một mình nàng, bởi vì lòng của nàng sớm đã gắn liền trên người người nọ ~!

Chú thích:

nghĩa vô phản cố: đạo nghĩa không cho phép chùn bước

ác xúc vô sỉ: vô sỉ xấu xa

ti bạc tiết y: áσ ɭóŧ mỏng