Sai Loạn Hồng Trần

Chương 26




Kinh thành trong đại sảng giang phủ, Giang Ngọc bề ngoài mang theo vẻ tươi cười, thờ ơ thưởng thức tử sa hồ ở trong tay.

Nhìn tử sa hồ kia không chớp mắt, nhưng không giống như những loại phàm phẩm, ngoài "Màu sắc không rực rỡ", " Tính chất không vấy bẩn ", có thể biết tiểu hồ này xuất phát từ danh tác của danh gia.

Trong sảnh cùng ngồi nói chuyện phiếm với Giang Ngọc chính là một nhân vật đặc biệt, cũng chính là đương kim đại thần trong triều.

Bọn họ nét mặt đều mang dáng tươi cười, lời nói xu nịnh, chúc mừng tiểu hầu gia Giang Ngọc!

Đoạn thời gian này, tọa khách nhân vật đến trước Giang phủ, có thể nói là tấp tập không ngừng.

Bọn họ đều là đến đây tiếp cận đương kim – phò mã gia, chúc mừng, xu nịnh người!

Nghĩ đến cũng là, mắt thấy trong triều thế lực rõ ràng, tức khắc sẽ hình thành thế cục tam giác đối địch.

Đây tiểu hầu gia tài trí vẹn toàn, thông minh tuyệt đỉnh, tương lai sẽ thành thế lực mới trong triều!

Hiện tại mọi người vẫn không thể phân rõ thục đại thục tiểu*, trước hết liền đều nghĩ xây dựng tốt một con đường, nhằm chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào tương lai sau này ~!

Giang Trí Viễn vội vội vàng vàng đi tới trong sảnh, cúi người đối Giang Ngọc nói:

- Thưa ngài, trong cung có người được cử đến, Đức phi nương nương xin hãy ra ngay!

Giang ngọc nhíu mày, ngờ vực liếc mắt nhìn Giang Trí Viễn một cái, cũng không nói lời nào.

Nhưng trong sảnh có mấy vị nhân vật, vừa nghe Đức phi sẽ đến, đâu còn có thể ngồi được nữa, lật đật đứng dậy dồn dập hướng phó mã gia cáo từ, liền vội vội vàng vàng từ hậu phủ hậu môn lẻn đi.

Khuôn mặt Giang Ngọc mang theo nụ cười tiễn đi mấy vị quan viên, lắc đầu khẽ cười.

Nàng hiểu được đám nhân vật này đang sợ cái gì!

Đây ái phi của hoàng đế - Đức phi nương nương, chính là đại diện cho đương kim thế lực Vệ gia, nếu như bị Đức phi phát hiện bọn họ liên quan hội lại làm khách của quý phủ phò mã gia, vậy tình cảnh của bọn họ sẽ có nguy ngập không an toàn!

Trong sảnh viện hầu phủ, Giang Ngọc dẫn đầu mọi người trong hầu phủ phủ phục quỳ xuống, cao giọng cung nghênh Đức phi nương nương.

Giang Ngọc cúi đầu, trong lòng thầm nghĩ: vì sao nàng lại đến đây?

Đức phi ánh mắt chờ đợi nhân nhi đang quỳ trước mặt, nhẹ nhàng di chuyển ngọc thể thướt tha. Đi đến trước mặt Giang Ngọc, cúi người muốn nâng tiểu hầu gia Giang Ngọc đang quỳ lên, ôn nhu nói:

- Xin phò mã mau mau đứng lên, sau này chúng ta chính là người trong nhà, không cần đa lễ như vậy ~!

Giang Ngọc nghe được thanh âm quen thuộc nhẹ nhàng êm tai kia đang chậm rãi đến gần mình, nàng nhẹ nhàng né tránh Đức phi duỗi người, muốn nâng ngọc thủ của nàng, cô thể chậm chạp tự mình đứng lên, cung kính đáp:

- Thần lo sợ, không biết Đức phi nương nương đại giá quang lâm, không tiếp đón từ xa, không biết nương nương đến đây vì chuyện gì?

Đức phi không được tự nhiên đứng ở bên cạnh Giang Ngọc, ai oán nhìn Giang Ngọc kia cố tình xa lánh nàng, ngữ khí ảm đạm nói:

- Ngày kia chính là đại hôn thánh điển của phò mã cùng công chúa, bổn cung, bổn cung là muốn đến xem trong phủ chuẩn bị thế nào rồi? Còn, đem tân lang hồng bào vừa mới làm xong cho phò mã thử một lần, xem kích cỡ, có vừa văn hay không!

Giang Ngọc cau mày, ngẩng đầu nhìn đôi mỹ đồng thâm ý kia, vô thức dời hai mắt đi,không dám nhìn về hướng nàng, thân kia kim quang lóa mắt màu sắc rực rỡ hợp cùng phượng bào, lộ vẻ vô song hào nhoáng, lần thứ hai nàng không thể không chứng thực nàng chính là – Đức phi!

Giữa sảnh lớn hầu phủ, cũng nữ bên cạnh Đức phi, nâng một cẩm hỉ phục đỏ thẫm đến trước mặt tiểu hầu gia, Giang Ngọc nghiêng đầu ngắm nhìn mộ cái.

Nàng nhìn tân lang hồng bào màu sắc đỏ thẫm, trong lòng thập phần khó chịu, loại màu sắc này trước nay nàng cũng không thích mặc!

Nhưng hôm ay chỉ có thể thuận theo, cau mày, nhắm hai mắt lại, cực không tình nguyện nhẹ nhàng mở rộng hai tay, mặc cho các cung nhân đem tân lang hồng bào đỏ thẫm ấy mặc lên trên người mình.

Thế nhưng, lúc này nàng sao biết được rằng, tân lang bào đỏ thẫm kia, khi được nàng mặc vào càng nổi bật vẻ anh tuấn hoàn mỹ, mê người quyến rũ!

Đức phi si ngốc, ngơ ngắc nhìn tuấn mỹ nam tử trước mắt thân khoác hồng y, hỉ phục sắc đỏ thẫm ấy làm nổi bật người trắng trẻo, thể hiện sắc sảo rõ ràng ngọc dung, càng lộ vẻ không giống người thường cùng khôi ngô bất phàm.

Nàng yêu thích sâu sắc mày kiếm của người nọ, lông mi rất dài, yêu cái mũi anh tuấn của người ấy, hồng thần tinh xảo, tóm lại tất cả mọi thứ của người kia đã khiến nàng như si như túy,khó mà có thể tự kiềm chế!

Các cung nhân vì phò mã chỉnh lý qua loa xong hỉ phục, sau đó liền lùi sang một bên đợi nương nương kiểm tra.

Đức phi xuất thần hướng phía tân lang tuấn mỹ khoác hồng y hỉ bào, xúc đông vươn ngọc thủ, rất tự nhiên vì anh tuấn tân lang chỉnh lý lại đường nếp trên y phục, ôn nhu nói:

- Bổn cung, đã nói hỉ bào này chắc chắn là thí hợp với phò mã, quả thực bị bổn cung đoán đúng rồi, bộ hỉ bào mặc trên người phò mã, thật không biết sẽ mê hoặc không biết bao nhiêu nữ tử trong thiên hạ đây!

Đức phi tự mình nói ra, hoàn toàn không để ý thần sắc hiện tại của bản thân, đang bị bao nhiêu người kinh ngạc nhìn, hiện tai nàng đã bị hồng y nam tử ấy mê hoặc đến hồn vía lên mây rồi!

Hơi thở ấm áp trong làng lần lượt đánh về phía Giang Ngọc, mi đầu của nàng cau lại càng chặt, nàng làm cái gì vậy? Điên rồi sao? Làm trò trước mặt nhiều cung nhân như vậy, một vị nương nương trẻ tuổi đang được sủng ái lúc này đang tình cảm nồng nàn vì một đương kim phò mã, thân mật chỉnh lý y phục như vậy.

Giang Ngọc mở hai mắt nhìn về phía ánh mắt u oán kia, không ngờ, lại bị ánh mắt si ngốc chạm đến một góc trong lòng, vội vàng di chuyển nhãn thần, không dám nhìn hướng đôi mị nhãn hồn xiêu phách lạc ấy nữa.

Vội cùng cơ thể nóng nực kia tách ra mấy bước, cúi người cung kính nói:

- Đa tạ Đức phi nương nương nhọc lòng vì hôn sự của vi thần, lao thể, thần cảm kích thế linh*!

Đức phi nhìn người kia cố tình xa lánh mình, rố cuộc thần sắc cũng quay về, trong lòng đầy đau khổ, nàng lúc nào cũng nghĩ nắm chắc được tâm tình của mình, nhưng lúc nhìn thấy người nọ, thì nguyên là tâm thần bình tĩnh thì bao giờ cũng rối loạn.

Nàng thầm nghĩ lại vừa liếc nhìn người nọ, thầm nghĩ nếu lại cùng nàng nói thêm vài lời thân mật là đủ rồi!

Chỉ là như thế, nàng không nên suy tâm vọng tưởng nữa!

Nhưng, mỗi khi vừa nhìn đến nàng, trái tim sẽ không cảm thấy rối loạn một tấc nào – nó tựa hồ như mong muốn nhiều hơn thế!

Nàng thu hồi hết thảy thần sắc, lẳng lặng tiêu sái bước qua bên cạnh hồng y công tử, nhẹ giọng nói:

- Chú ý coi chừng công chúa ~!

Giang Ngọc nghe thấy thanh âm thật nhỏ, vội vàng ngẩng đầu nhìn phía Đức phi nương nương đã đi đến gần môn khẩu.

Cơ thể mỏng manh kia, dường như đã không còn phong doanh bão mãn* như trước ~!

Kia là có ý tứ gì? " Chú ý coi chừng công chúa ~! " Trong lòng Giang Ngọc lại một lần nữa suy tư.

Giang Trí Viễn kinh ngạc nhìn cử chỉ ám muội của đôi nam nữ, trong lòng cũng ngầm dâng cảm giác chẳng lành, rốt cuộc tiểu hầu gia cùng vị hoàng đế sủng phi này như thế nào lại có quan hệ khác thường.

Vĩnh Ninh công chúa nhìn tân nương lễ phục đỏ thẫm, trong mắt lệ càng nhiều, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ! Nàng không muốn bị gả đi, nàng không muốn gả cho một nam nhân hoàn toàn không quen biết, nàng không muốn mất cả cuộc đời này trong hôn nhân chính trị.

Ngày kia, ngày kia nàng nhất định phải gả cho thương nhân kia, ấy là gian thương đáng ghét!

Nàng muốn gả cho người khác không phải người ấy! Nam nhân ấy cũng không phải mộng tưởng của nàng!

Nàng nên làm cái gì bây giờ a? Phụ hoàng cùng hoàng nãi nãi nhãn thần uy nghiêm khiến nàng không dám ngỗ nghịch, chẳng lẽ Vĩnh Ninh nàng thực sự phải cam chịu số phận như vậy sao?

Đậu nhi hoang mang lắp bắp đã chạy tới, thở phì phò từng ngụm từng ngụm, nói chuyện đứt quãng:

- Công chúa, công chúa ~ hắn, hắn...!

Vĩnh Ninh còn chút máu liếc mắt nhìn Đậu nhi, nức nở khóc đáp:

- Rốt cuộc làm sao, sao lại lúng túng lắp bắp!

Đậu nhi, thở hổn hển một hồi, cuối cùng bình tĩnh lại, đối Vĩnh Ninh công chúa nhỏ giọng nói:

- Công chúa, ta vừa gặp vệ đại nhân!

Vĩnh Ninh đột nhiên đứng dậy, nắm hai vai Đậu nhi phấn khởi nói:

- Thật ư, ngươi gặp Phong ca ca sao? Hắn có tốt không? Hắn có nói thêm cái gì không a?

Nàng hảo vui vẻ, rất lâu rồi phụ hoàng đã đem nàng nhốt lại, không cho gặp bất cứ ai, Vĩnh Ninh nàng đã gần như trở thành chim hoàng yến trong lồng sắt! Nàng rất  muốn gặp Phong ca ca, chẳng biết hắn biết mình sắp thành thân, có khổ sở giống như nàng hay không a?

Đậu nhi trông thấy công chúa không còn cau mày, trong lòng cũng phấn chấn đứng dậy, nhỏ giọng bên tai công chúa:

- Công chúa nhỏ giọng chút, Vệ đại nhân nói đêm nay giờ tý tại lan đình gặp mặt công chúa một lần!

Vĩnh Ninh nghe Phong ca ca muốn đến gặp nàng, trong lòng một mảnh vui sướng, rốt cuộc cũng có thể gặp hắn một lần!

Nếu như Phong ca ca cũng có ý nghĩ giống như nàng, cho dù vứt bỏ hết thảy mọi thứ, cùng hắn cả đời phiêu bạt chân trời, Vĩnh Ninh nàng cũng cam tâm tình nguyện, tuyệt không nửa câu oán hận!

Chú thích:

thục đại thục tiểu: ai lớn ai nhỏ

cảm kích thế linh: cảm kích đến rơi lệ

phong doanh bão mãn: đẫy đà chắc nịch