Sai Loạn Hồng Trần

Chương 212




Gió đêm se lạnh, trong thạch thất âm u ẩm ướt một tiếng rêи ɾỉ trầm trọng vang lên, trên giường đá lạnh lẽo một bóng người khẽ cử động.

Giang Trí Viễn nhíu mày di chuyển thân thể đau đớn không chịu nổi, nàng bị Giang Ngọc dùng nội lực đánh trọng thương, lại phải chịu hành phạt một trăm trượng, đã qua bảy ngày, nàng cự tuyệt chấp nhận bất cứ sự chữa trị nào, nàng giống như cô hồn dã quỷ mất hết ý chí, chỉ còn chờ diêm vương gia đến thu nhặt hồn phách xấu xa vô sỉ của nàng, kết thúc tội nghiệt cuối đời, chỉ là, chỉ là trong lòng nàng vẫn có một việc không bỏ xuống được...

Một tiếng xiềng xích mở ra truyền đến, hồi lâu từ bên ngoài mới có một người chậm rãi đi vào.

Giang Trí Viễn không mở mắt ra, chỉ suy yếu, vô lực nói: "Lao đầu, ta không phải đã nói với ngươi không cầm mang cơm cho ta sao? Sau này cũng đừng tự làm khó mình nữa, ta không ăn, ngươi cứ chia cho người cần ăn đi thôi, cũng để tránh lãng phí."


...

Nghe Giang Trí Viễn nói xong, người kia không lên tiếng, cũng không có dự định ra ngoài, chỉ là lẳng lặng đứng ở nơi đó không nói lời nào.

Giang Trí Viễn cảm thấy có chút kỳ lạ, chậm rãi mở mắt ra nhìn về phía người trong bóng tối, chỉ cảm thấy thân ảnh cao gầy này rất quen thuộc.

Giang Trí Viễn nội tâm kích động, dùng hết sức lực còn lại cố gắng muốn chống đỡ thân thể, vươn tay muốn bắt được thân ảnh mơ hồ kia, thở dốc gấp giọng nói: "Bệ hạ, thật là bệ hạ sao? Là người..."

Người đó khẽ động, tránh đi bàn tay của Giang Trí Viễn, cất bước đến bên cạnh, âm thanh trầm thấp nói: "Vì sao không ăn cơm? Ngươi muốn cứ như vậy mà chết đi sao? Ngươi cho rằng ngươi chết rồi thì có thể bù đắp được tất cả tội lỗi ngươi đã gây ra sao?"

" Không, bệ hạ, ta, ta tự biết tội không thể dung thứ, cũng không dám cầu bệ hạ tha thứ..."


" Tha thứ? A." Giang Ngọc tự giễu cười nói: "Ngươi còn có tư cách muốn trẫm tha thứ ngươi sao? Hồng Ngạn?" Giang Ngọc bỗng nhiên vung tay lên thắp sáng một ngọn đuốc trong góc tường, khiến thạch thất vốn dĩ đen kịt trở nên sáng sủa.

Giang Trí Viễn vẫn bị giam trong bóng tốt bị ánh sáng đột nhột chói gay mắt, cực kỳ không thích ứng.

Giang Ngọc nheo mắt nhìn người nằm trên giường đá, nàng chưa từng thấy Giang Trí Viễn suy yếu vô lực như vậy, bất giác lại không đành lòng, nhưng vừa nghĩ đến những chuyện nàng ấy làm, hận ý lại dâng lên, chiếm lấy toàn bộ trái tim nàng, thống hận không dứt.

" Hừ, Hồng Ngạn trẫm thực sự là xem thường ngươi, trẫm nghĩ ngươi vẫn chỉ yêu một mình trẫm, thực sự là không ngờ ngươi lại động tình đối với Nguyệt Nhi..."

" Bệ hạ, ta..." Giang Ngọc nói, khiến Giang Trí Viễn xấu hổ vô cùng, nàng rất muốn nói cho Giang Ngọc biết, người nàng yêu chưa bao giờ thay đổi, Chúc Hồng Ngạn nàng yêu vẫn luôn là Giang Ngọc, nhưng, đáng tiếc nàng hiện tại đã không có tư cách nói những lời này nữa..


Giang Trí Viễn trầm mặc khiến nội tâm Giang Ngọc vốn dĩ đã thoáng bình tĩnh bỗng chốc khơi dậy thiên tầng lửa giận, Giang Ngọc xoay người, cả giận nói: "Bắt đầu từ lúc nào?"

Giang Trí Viễn nâng khuôn mặt tái nhợt không chịu nổi si ngốc nhìn về phía bóng lưng trước mặt, nàng cho rằng Giang Ngọc đang chất vấn chuyện của nàng cùng Nguyệt quý phi, liền vô lực thấp giọng nói: "Là, là lúc cùng bệ hạ đến Long Quyết Lĩnh, ta..."

" Long Quyết Lĩnh? A, không nghĩ tới là khi đó..." Giang Ngọc hô hấp nặng nề, Long Quyết Lĩnh nàng cửu tử nhất sinh, lúc ở Long Quyết Lĩnh nàng mới nhớ đến những chuyện giữa nàng và Giang Trí Viễn trước đây, đối với nàng ấy sinh ra một loại tình cảm bất đồng, mà Giang Trí Viễn khi đó đã buông bỏ tình cảm giữa các nàng, yêu Nguyệt Nhi, buồn cười cỡ nào, buồn cười Giang Ngọc nàng còn thổ lộ tiếng lòng với người ta, khiến người ta chê cười...
" Hồng Ngạn yêu Nguyệt Nhi?"

" Bệ hạ..." Chúc Hồng Ngạn vẻ mặt thống khổ nhìn về phía Giang Ngọc, lắc đầu nói: "Bệ hạ đều là lỗi của thần, thần nguyện ý chấp nhận bất cứ hình phạt gì, chết cũng không oán."

" Chết cũng không oán!" Giang Ngọc bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt sắc bén thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Giang Trí Viễn, âm lãnh ngửa đầu cười nói: "Ha ha, Hồng Ngạn cho rằng ngươi chết rồi thì có thể bù đắp tất cả những chuyện ngươi đã làm với trẫm sao?"

Giang Ngọc âm tình bất định, khiến Giang Trí Viễn dâng lên một loại cảm giác không rét mà run, nàng biết với quy tắc của Hiểu Thiên Hạ, kẻ phản bội quân chủ kết cục sẽ sống không bằng chết. Khóe môi Giang Trí Viễn hiện lên nhàn nhạt tiếu ý, gật đầu nói: "Thần cam nguyện chấp nhận hình phạt của bệ hạ, dùng đó bù đắp lỗi lầm đã phạm phải, xin bệ hạ nghiêm phạt."
" Ngươi nguyện ý chấp nhận tất cả?" Giang Ngọc nheo đôi mắt phượng, quay đầu lại ngưng mắt nhìn nữ tử suy yếu trước mặt, chậm rãi đến gần Giang Trí Viễn, mặt không biểu tình cúi người, dùng tay gắng sức nâng cằm Giang Trí Viễn, tràn đầy thâm ý nhìn vào đôi mắt thất thần của nàng, yếu ớt lại cực kỳ nguy hiểm nói: "Hồng Ngạn ngươi rốt cuộc có biết mình đã làm những gì hay không?"

" Bệ hạ, là lỗi của Hồng Ngạn..."

Giang Ngọc bỗng nhiên cười khẽ lắc đầu, dán sát bên tai Giang Trí Viễn nói: "Trẫm còn nhớ rõ sau khi trẫm mất trí nhớ ở Vong Hồn Nhai, ngươi đối với trẫm cẩn thận săn sóc chiếu cố, trẫm vốn tưởng rằng đã hiểu rõ tâm ý của ngươi, buồn cười cho ta dĩ nhiên hiểu lầm ngươi thật lòng yêu trẫm, ngươi biết hiện tại trẫm đối với ngươi có bao nhiêu thất vọng, bao nhiêu thương tâm hay không? Nếu ngươi thực sự thích Nguyệt Nhi có thể nói rõ tâm ý của ngươi với trẫm, nhưng trẫm thực sự thật không ngờ ngươi sẽ ở sau lưng trẫm làm chuyện như vậy! Hồng Ngạn ngươi muốn ta phải đối xử với ngươi thế nào?"
" Bệ hạ, tình cảm của  Hồng Ngạn đối với bệ hạ chắc chắn không giả! Hồng Ngạn yêu vẫn luôn là bệ hạ..." Giang Ngọc nhẹ giọng, khiến Giang Trí Viễn xấu hổ không chịu nổi, Giang Trí Viễn ngẩng mặt nhìn Giang Ngọc, cấp thiết giải thích.

" Nga, phải không?" Giang Ngọc yêu mị mỉm cười, hai tay chậm rãi ôm lấy thắt lưng Giang Trí Viễn, nhẹ nhàng đỡ Giang Trí Viễn nửa quỳ trên giường đá, Giang Trí Viễn thật không ngờ Giang Ngọc sẽ có hành động này, cuống quýt muốn né tránh động tác của nàng...

Giang Ngọc thấy Giang Trí Viễn muốn né tránh, nhíu mày mở rộng song chưởng dùng lực ngăn chặn Giang Trí Viễn đang muốn phản kháng nàng, đôi môi khẽ cong, đôi mắt nheo lại, cười nói: "Trí Viễn không phải nói yêu trẫm sao? Vậy vì sao phải né tránh? Ngươi chẳng lẽ không nhớ ngươi từng làm gì đối với trẫm trong lúc trẫm mất trí nhớ, trẫm hôm nay muốn ngươi hoàn lại cho trẫm..."
" Bệ hạ..." Giang Trí Viễn có chút thất thố kinh hoảng nhìn vào đôi mắt sâu thẳm trước mặt, nàng thật không ngờ Giang Ngọc sẽ nói ra lời này, nàng dĩ nhiên nhớ kỹ nàng đã từng làm những gì đối với Giang Ngọc lúc nàng ấy mất trí nhớ, nàng lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn chiếm lấy thân thể và tình cảm của chủ tử, ăn nàng ấy đến sạch sẽ, bây giờ nàng ấy dĩ nhiên muốn nàng trả lại trong loại hoàn cảnh này? Là trả lại hay là trừng phạt?

Giang Ngọc thấy ánh mắt Giang Trí Viễn tràn ngập sợ hãi và hỗn loạn, nội tâm càng phức tạp, cũng không quản Giang Trí Viễn chống cự, đôi môi tập kích lên môi Giang Trí Viễn, dần dần thâm nhập một lần lại một lần cướp đoạt tất cả lý trí còn sót lại của người trên giường, đến lúc nàng buông xuống tất cả chống cự.
Nụ hôn tuy rằng cực kỳ thô bạo, rồi lại mang theo khí tức ngọt ngào, là người nàng yêu thầm đã lâu dành cho nàng, nếu như nàng ấy thật muốn dùng phương thức này đến trừng phạt nàng, vậy nàng có lý do gì không thể thuận theo ý nàng ấy? Nghĩ vậy, Giang Trí Viễn dần dần buông tha chống cự, nhắm mắt mặc cho nụ hôn cực kỳ không ôn nhu xâm lăng, dần dần đắm chìm ở trong đó...

Giang Ngọc dần dần cảm thụ được người dưới thân mình cực kỳ phối hợp si mê đáp lại, Giang Ngọc bỗng nhiên nhíu mày tách ra, chống người ngồi dậy, phẫn nộ trừng hắc ý nhân trên giường.

Giang Ngọc bỗng nhiên rời khỏi, khiến Giang Trí Viễn có chút mất mát, mờ mịt mở mắt, có chút si ngốc mang oán trách nhìn Giang Ngọc, không giải thích được nguyên nhân.

" Hừ, xem ra Trí Viễn rất thỏa mãn, muốn sao?" Giang Ngọc cười lạnh trào phúng: "Trí Viễn không phải thích dùng sức mạnh đến chiếm đoạt thân thể người khác để thỏa mãn sao? A, không biết nếu như hôm nay ngươi bị người khác cưỡng bức, ngươi sẽ có cảm tưởng gì?"
" A?" Giang Trí Viễn nhất thời không hiểu lời Giang Ngọc nói chỉ thấy Giang Ngọc bỗng nhiên điểm vài huyệt đạo khiến nàng không thể động đậy, đứng dậy rời khỏi thân thể của nàng, xoay người đi đến một góc thạch thất, vỗ tay hai tiếng, nói: "Vào đi." Nói xong, chỉ thấy một trung niên nam tử lưng hùm vai gấu chân mang thiết liên vẻ mặt dữ tợn, hình dạng cực kỳ bưu hãn dâʍ ɭσạи.

Giang Ngọc thấy nam tử đến, khẽ động khóe môi nhìn nam tử, đưa tay chỉ vào Giang Trí Viễn đang kinh ngạc trên giường, cười nói: "Đây là mỹ nữ trẫm muốn  thưởng cho ngươi, nàng là quan viên nhất phẩm đương triều, nữ phẫn nam trang Giang đại nhân, ngươi không phải thích mỹ sắc sao? Ngươi thấy nàng thế nào?"

Nam tử trắng kiện kia vốn dĩ còn đang nghi hoặc Giang Ngọc muốn hắn đến đây làm gì, nghe Giang Ngọc nói xong, lại tỉ mỉ nhìn Giang Trí Viễn thân thể trắng nõn nằm trên giường, thấy nàng tuy rằng mặc nam trang nhưng tướng mạo thanh tú, nhìn kỹ quả thật là nữ nhân mỹ lệ không tầm thường,  liền nhếch miệng chảy nước bọt, cười dâʍ đãиɠ nói: "Tốt, đa tạ bệ hạ ban thưởng, ta chưa bao giờ hưởng thụ giai nhân có tư sắc bậc này, hôm nay rốt cuộc nhờ phúc bệ hạ được mở mang kiến thức rồi."
" Hừ, hãy bớt sàm ngôn đi, chỉ là trước khi ngươi chết, trẫm tặng cho ngươi một bữa ăn ngọn, đem mỹ nữ này tặng cho ngươi tiêu dao một lần, mau hưởng thụ một chút đi." Giang Ngọc quay đầu không hề nhìn Giang Trí Viễn một cái, lạnh lùng ra lệnh.

...

" Bệ hạ, người, người muốn làm gì?" Giang Trí Viễn nhìn về phía nam tử chảy nước bọt trước mặt mình, lại nghe Giang Ngọc nói, khó có thể tin tưởng, vội hỏi: "Bệ hạ, người, người muốn làm gì...."

" Làm gì? Hừ, Trí Viễn, ngươi không nhớ rõ ngươi đã từng bắt một hái hoa tặc nổi danh giang hồ sao - Tất Sinh? Hừ, ngươi là mua dây buộc mình, ngươi đã thích dùng sức mạnh cưỡng ép như vậy, hôm nay trẫm sẽ thưởng cho ngươi một đối thủ càng mạnh, tin tưởng với năng lực của Tất Sinh nhất định sẽ làm Hồng Ngạn thoả mãn, ha ha...."
" Không, không, bệ hạ, bệ hạ là Hồng Ngạn làm sai, cầu xin ngươi gϊếŧ ta đi! Đừng đối với ta như vậy, cầu xin người...."

" Làm sai? Vậy Nguyệt Nhi đã làm sai chuyện gì? Ngươi dĩ nhiên một lần lại một lần như thế đối với nàng? Chẳng lẽ là bởi vì nàng đã từng là nữ tử chốn yên hoa cho nên ngươi phải chà đạp nàng như vậy!"

" Không, không phải, bệ hạ, tất cả mọi chuyện đều không phải giống như người tưởng tượng, cũng không phải giống như Nguyệt quý phi nói với người...."

" A, Hồng Ngạn ngươi cũng có lúc sợ hãi sao, ha ha, chỉ tiếc ngươi sợ chậm một chút rồi..." Giang Ngọc thấy Giang Trí Viễn thất kinh, nội tâm đã rồi có chút hỗn loạn, nhưng vẻ ngoài vẫn băng lãnh vô tình, nói với Tất Sinh đang nóng lòng muốn thử: "Còn đứng đó làm gì, nàng hiện tại là của ngươi rồi, còn không mau mau làm việc."
Tất Sinh vừa nghe hoàng đế hạ lệnh, vội vàng dùng vẻ mặt dữ tợn nói: "Đa tạ bệ hạ ban thưởng, ta đây không khách khí nữa." Nói xong, chỉ thấy Tất Sinh nhất thời bổ nhào vào Giang Trí Viễn trên giường, cực kỳ thô lỗ xé rách y phục trên người Giang Trí Viễn, bàn tay thô kệch không thành thật dao động trên thân thể phong phanh gầy yếu của Giang Trí Viễn, miệng to như chậu máu càng lúc càng tiếp cận đôi môi của Giang Trí Viễn, muốn chiếm lấy đôi môi của mỹ nhân.

"Đừng, cút ngay, còn không cút ta sẽ gϊếŧ ngươi..." Giang Trí Viễn cắn răng quát lớn, chỉ tiếc nàng đã bị Giang Ngọc phong tỏa vài đại huyệt trên người, giãy dụa không ra nửa phần khí lực!

" Tiểu mỹ nhân, bệ hạ cũng đã ban ngươi cho ta rồi, vậy thì thành thật phối hợp một chút, để ta hưởng thụ một chút, lát nữa cũng sẽ cho ngươi thoải mái không thể rời xa ta." Tất Sinh thở hổn hển, ghé vào thân thể Giang Trí Viễn dâm tục nói.
Nửa người trên của Giang Trí Viễn y phục đã bị xé rách, cánh tay trơn bóng hiển lộ trong thạch thấy, bị tên Tất Sinh đáng ghê tởm liếm hôn.

Giang Trí Viễn khàn giọng la hét, hy vọng có thể đổi lấy sự thương hại của Giang Ngọc, chỉ tiếc lại không chiếm được phản ứng của Giang Ngọc, cho đến lúc này,ánh mắt Giang Trí Viễn tràn đầy tuyệt vọng, không hô lên nữa, mặc cho Tất Sinh hành dâm, Giang Trí Viễn bình tĩnh nhìn về phía Giang Ngọc vẫn đưa lưng về phía mình, chỉ nói một câu: "Bệ hạ, Hồng Ngạn sống chết đều là người của ngươi, nếu như thế có thể tiêu trừ oán hận của ngươi, Hồng Ngạn không oán trách, chỉ là xin bệ hạ sau này nhất định phải cẩn thận người bên cạnh mình." Nói xong, chỉ thấy Giang Trí Viễn buồn bã nhắm mắt, muốn cắn lưỡi tự sát, thoát khỏi tỉnh cảnh khiến nàng tuyệt vọng nàng.
Một tiếng hét thảm thoáng chốc vang lên, cắt đứt động tác chuẩn bị cắn lưỡi tự sát của Giang Trí Viễn.

Giang Ngọc kỳ thực vẫn đang ẩn nhẫn bất vi sở động, tiếng cầu cứu của Giang Trí Viễn, từng tiếng khiến Giang Ngọc tan nát cõi lòng, tưởng tượng đến một nam nhân dữ tợn gớm ghếc như vậy đang hoành hành trên người Giang Trí Viễn, nàng có xung động muốn đem hắn thiên đao vạn quả, nhưng lại nghĩ đến khổ sở Nguyệt Nhi phải chịu, lần lượt bị Giang Trí Viễn xâm phạm, hận ý lại dâng lên càng mãnh liệt. Nàng là muốn giáo huấn nàng ấy, muốn cho nàng ấy biết tư vị bị người khác chà đạp. Nhưng đến khi nàng nghe Giang Trí Viễn dần dần im tiếng, từ bỏ chống cự, trong lòng nàng bắt đầu hốt hoảng, lại nghe Giang Trí Viễn vô lực nhắc nhở, nàng mới hiểu được, Giang Trí Viễn muốn làm gì.
...

Giang Trí Viễn mở mắt ra, nghi hoặc nhìn hái hoa tặc đã tắt thở ngã sang một bên, lại thấy sau đầu hắn hãm sâu huyết nhục mơ hồ, biết Tất Sinh này vừa rồi là bị một cái chén ném chết, lúc này nàng mới sợ hãi giương mắt nhìn về phía Giang Ngọc.