Sai Loạn Hồng Trần

Chương 20




Khí trời ngày càng lạnh, Giang Ngọc chịu không được buộc phải rùng mình một cái, nàng vẫn là không thích ứng nổi khí hậu hàn lãnh của phương Bắc, nàng thích Giang Nam khí hậu ẩm thấp có gió mát và mưa phùn ~!

Nàng có chút nhớ nhà, nhớ nhũ nương bà bà của nàng, không biết sức khỏa của bà có tốt hơn chưa? Bà bà đã già rồi, có chút mơ hồ, trong lòng nàng minh bạch, bà bà có thể không còn ở lại lâu nơi dương gian.

Nàng nghĩ đến việc này chắc chắn nàng sẽ khó tiếp nhận nhất, lúc mẫu thân qua đời nàng cũng không có rơi lệ, chỉ biết là có phần đau lòng thôi! Nàng và mẫu thân rất ít tiếp xúc, mẫu thân lúc nào cũng dùng một loại nhãn thần ai oán nhìn nàng, nàng minh bạch đó là tình cảm vừa thương lại vừa sợ ~! Nàng từ đó quen với loại tình cảm này ~! Ít ràng buộc chút cũng tốt ~!

Giang Ngọc chán nản ngồi ở trên hành lang, hai ngày nay nàng đã không được gặp thân ảnh quen thuộc kia. Nàng biết là sớm hay muộn cũng phải tiếp nhận chuyện này, nhưng không nghĩ sẽ đến nhanh như vậy.

Ngày mai chính là vạn thọ yến tiệc của thái hậu, sau khi kết thúc yến tiệc, nàng vốn có thể ly khai khỏi nơi cung đình xa lạ này, đó là chuyện thường tình, nhưng hiện tại dường như có nhiều phần bận lòng và không muốn ~!

Mấy ngày ở chung thân thiết với nhau, đúng là thời gian vui nhất từ lúc chào đời đến nay của Giang Ngọc, các nàng ở một chỗ trong rừng mở lòng với nhau, hai bên đều buông thả cảm tình, các nàng mưu cầu lẫn nhau, chơi đùa ồn ào, dựa sát vào nhau, còn có nụ hôn ~!

Này giữa những hồi tưởng tươi đẹp là những mẫu chuyện, thỉnh thoảng thì xuất hiện trong đầu Giang Ngọc, nàng hiểu ra, suy ngẫm ~!

- A~!

Lại một tiếng cười khẽ, tiếng cười ấy đầy sự bất lực.

Ánh trăng sớm đã lên cao, nàng chậm rãi cước bộ đi về hướng xa xăm đen kịt kia ~!

Cả đời này nàng sẽ nhớ kỹ chỗ cánh rừng này, nhớ kỹ nữ tử mặc thanh từ toái hoa quần lụa cùng Linh nhi khả ái nghịch ngợm ấy ~!

Trong hoàng cung khắp nơi đều là một khung cảnh vui mừng, giăng đèn kết hoa, các cung nhân khẩn trương bận rộn.

Hoàng gia đại đường* đích thực nguy nga lộng lẫy tân khách muôn vẻ ngồi đầy trong sảnh, bọn họ chào hỏi, xu nịnh nhau.

Giang Ngọc là một trong số đó, nàng vẻ mặt tươi cười chào đón từng người, hết thảy những người đó đều là nhân vật có sức ảnh hưởng lớn của Nam triều.

Đôi mắt nàng tỉ mỉ quan sát bọn họ, kỳ thực nàng rất hiểu rõ tất cả bọn họ....!

Thừa tướng Vệ Hồng Đình từ mi thiện mục* cùng nàng chuyện trò, lôi kéo.

Hắn rất được hoàng đế tín nhiệm là trọng thần của triều đình, là một người quyền cao chức trọng, tràn đầy dã tâm chính là một gian thần! Vì cái gì lại nói như vậy! Bởi vì Giang Ngọc có chứng cứ hắn cấu kết với giặc bán nước, nhớ đến năm có tai ương diệt quốc chính là bởi thừa tướng âm thầm cấu kết phiên bang gây nên.

Quyền thế của hắn đúng là không thể xem thường, hắn không chỉ là thừa tướng, còn là quốc cữu đại nhân của đương kim hoàng thượng.

Phi tử hoàng đế sủng ái nhất – chính là Vệ Tử Yên là thân muội của Vệ Đình Hồng, nhi tử của hắn Vệ Trường Phong là trọng thần ở lễ bộ, bộ hạ, đồng môn của hắn khắp nơi đều có ~!

Thái Úy Phùng Khánh Hải nay gần trăm tuổi là lão học giả, trung thần của hoàng đế, làm việc công bằng chính trực không thiên vị, hắn không cùng những quần thần trong triều phân bang kết đảng.

Ngự sử đại phu Chu Hạo Thiên là một nhân tài có năng lực hiếm có, hắn tuổi còn trẻ rất có triển vọng, làm việc lão luyện. Giang Ngọc rất thưởng thức hắn, nàng biết hắn là hạ thần của tiểu vương gia Nam Cung Phi, việc lựa chọn này quả là sáng suốt.

Trong cung đình vây cánh cấu kết nhau đúng là phổ biến, bình thường, thoạt nhìn thì giống như nơi quan trường hòa khí, kỳ thực từ lâu đã là cuồng phong lãng khởi* rồi, mây đen che đi mặt trời.

Vệ Hồng Đình và Nam Cung Phi trong cung là hai đại đảng phái nổi bật, bọn họ đều đang âm thầm so sánh thực lực với nhau, nơi đó là một chiến trường khói thuốc súng.

Giang Ngọc cười khẩy, nàng không muốn băng qua chỗ nước vẩn đục này, nàng chỉ cần đem những thứ quan hệ rắc rối phức tạp này từng điều một gọp lại với nhau, làm tốt việc buôn bán của Giang gia là quan trọng nhất, nhân bất phạm ngã ngã bất phạm nhân*, đây là tôn chỉ làm người của Giang Ngọc!

Giang Ngọc xoay người nhưng không ngờ lại vừa vặn chạm phải một đôi mắt băng lãnh, đó chính là Nam Cung Phi.

Chỉ thấy Nam Cung Phi ngờ vực, cau mày, lạnh lùng nhìn Giang Ngọc chằm chằm, nhãn thần rất giống vạn niên băng quật*.

Giang Ngọc chịu không được đánh một cái rùng mình ~! Thế là thế nào? Lẽ nào hắn đã biết mọi chuyện? Diễm nhi đã nói cho hắn nghe cái gì?

Nhớ tới Nam Cung Diễm, Giang Ngọc trong lòng lại một trận chua xót khổ sở ~! Nàng muốn biết nàng ấy như thế nào rồi! Bệnh đã khỏi hay vẫn chưa~!

Giang Ngọc khuôn mặt hiện vẻ tươi cười tiêu sái đi tới, chủ động bắt chuyện giao thiệp cùng Nam Cung Phi nói:

- Vương gia, tiểu vương gia gần đây sức khỏe có tốt không! Bệnh tình quận chúa có chuyển biến tốt?

Tại giới quan trường trong những trường hợp quan trọng nhất định hai bên phải xưng hô theo tước hàm, Giang Ngọc cung kính hỏi.

Nam Cung Phi chớp mắt, cau mày, không mang theo một tia cảm tình nói:

- Quận chúa chính là không phiền tiểu hầu gia hao tổn tâm trí, nàng rất khỏe ~! Còn tiểu hầu gia, trải qua thời gian ở trong thâm cung cũng không tệ lắm chứ?

Giang Ngọc ngẩng đầu, nhìn về hướng kia mang theo đôi mắt dò xét, trong lòng nhanh chóng tính toán ý nghĩa lời nói của Nam Cung Phi, giả vời bình tĩnh đáp:

- Hoàng thượng long ân, khoan dung cho ta ở trong cung mấy ngày, trong cung kinh qua cẩm y ngọc thực Giang Ngọc rất tốt, đa tạ tiểu vương gia quan tâm ~!

Nam Cung Phi không còn giọt máu liếc Giang Ngọc một cái, trong mắt hoàn toàn không cần ý tứ.

- Trong cung đương nhiên là tốt! Trước mắt là cẩm y ngọc thực lại có mỹ nữ làm bạn, thần tiên xinh đẹp tiểu hầu gia đương nhiên là sẽ được thư thái ~!

Nam Cung Phi ngữ điệu khác thường nói.

Trong lòng Giang Ngọc nhất thời căng thẳng, hắn đã biết điều gì rồi? Hắn thế nào lại biết? Chẳng lẽ.....

Sắc mặt Giang Ngọc trở nên trắng bệch, không nói được lời nào nhìn đôi mắt lạnh lùng kia, không biết nên trả lời thế nào, nàng không nghĩ sẽ làm hại nữ tử đáng thương ấy, kia giống như tri kỷ của Giang Ngọc nàng quả thật là người đáng thương.

Nam Cung Phi quay mặt đi, không nhìn nàng nữa, nhẹ giọng nói:

- Cùng công chúa sống chung hẳn rất tốt đúng không! Nam triều phò mã đại nhân tương lai.

- A~?

Giang Ngọc nhất thời không thể phản ứng kịp, vô cùng kinh ngạc a một tiếng.

Nam Cung Phi không nhịn được hỏi:

- Thế nào, chẳng lẽ không tốt sao?

Lúc này Giang Ngọc tinh thần vừa mới trở về, tâm trạng cũng nguôi ngoai đi, thì ra Nam Cung Phi hướng đến chuyện khác. Haha! Hại Giang Ngọc lo lắng vô ích một hồi, liền cười nói:

- Rất tốt, hoàng thượng và công chúa đều đối đãi với ta phi thường tốt, Giang Ngọc trong lòng vạn phần cảm động ~.

Nói xong Giang Ngọc thầm nghĩ: cáp, tốt mới là lạ chứ, thiếu chút nữa đã phải chết trên tay của điêu ngoa công chúa ~!

Lúc này huyền nhạc vang lên, có cung nhân hô lớn:

- Hoàng thượng, thái hậu giá lâm ~!

Mọi người mọi vật đều lại cùng yên lặng, đều quỳ gối xuống hướng về phía đương kim thiên tử cùng thái hậu thỉnh an vấn thọ ~!

Chú thích:

Hoàng gia đại đường: đại sảnh của hoàng gia

từ mi thiện mục: mặt mũi hiền lành

cuồng phong lãng khởi: gió lớn, sóng vồ

nhân bất phạm ngã ngã bất phạm nhân: người không xâm phạm ta ta không xâm phạm người

vạn niên băng quật: nơi lạnh giá