Sai Loạn Hồng Trần

Chương 188




Trước cửa phòng nghị sự, nhìn các đại thần rời đi, Giang Ngọc thở một tiếng thật dài, phía Đông Doanh lại truyền tin mật báo, yên tĩnh không bao lâu, chiến cuộc tựa hồ đã sắp bắt đầu, nàng bỗng nhiên cảm thấy bản thân mệt mỏi quá, luôn có rất nhiều chuyện làm mãi không xong, bây giờ phụ thân đã không còn, nàng bỗng nhiên mờ mịt không giải thích được, mình rốt cuộc vì cái gì phải liều mạng như vậy?

Tiểu Thanh nhu thuận đem trường bào ngân hồ khoác lên người Giang Ngọc, cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng.

Giang Ngọc mỉm cười, thần sắc uể oải vươn vai ngáp một cái, khẽ xoay cần cổ tê mổi, nhất thời đem mệt mỏi vừa rồi xóa đi toàn bộ, cười thầm bản thân cũng sẽ có lúc mềm yếu vô năng, quá không giống tính cách của Giang Ngọc rồi, nàng thu liễm tâm tính, miễn cưỡng hỏi: "Bây giờ là giờ nào?"





" Vừa qua khỏi Vừa qua khỏi, bệ hạ nếu mệt mỏi thì nghỉ tạm một chút, nô tỳ sai ngự thiện phòng mang ngọ thiện đến tẩm cung cùng vị nương nương nào đó cùng ăn đi?" Tiểu Thanh thông minh hỏi lại.

Giang Ngọc vừa nghe đã đến lúc dùng ngọ thiện, thời gian này là cuối năm trong triều rất nhiều sự vụ, dẫn đến Giang Ngọc ngay cả thời gian làm việc và nghỉ ngơi bình thường cũng thành vấn đề, thật không biết làm hoàng đế rốt cuộc có chỗ tốt gì, nếu như có thể lựa chọn nàng càng thích cùng các giai nhân ngao du thiên hạ. Ai, nhưng nghĩ thì nghĩ. Giang Ngọc lại âm thầm mỉm cười, nếu thật sự không chuyện gì để làm, với tính cách quen bận rộn của nàng nhất thời có khả năng sẽ không thích ứng được.

" Bệ hạ đang nghĩ gì?" Tiểu Thanh hiếu kỳ dán đến, nhìn vị đế vương tuấn tú tuyệt luân, càng gần nhìn càng cảm thấy chủ tử nhà mình quả thật là tuấn tú bất phàm hơn nữa trời sinh mang khí chất vương giả, thật làm cho người ta yêu thích, nếu như chủ tử quả thật là một nam tử, nói vậy nhất định khiến mỹ nhân thiên hạ như si như cuồng, cũng không trách Đậu Nhi yêu thương nhung nhớ...



Giang Ngọc bị Tiểu Thanh quan sát, nghiêng đầu nhìn nha đầu ngốc đang gần trong gang tấc chăm chú nhìn nàng, tức giận kéo giãn cự ly, lạnh nhạt nói: "Ngươi đoán xem!"

" A?" Tiểu Thanh chuyển mắt, vội vàng khôi phục trạng thái, che miệng cười nói: "Nô tỳ đoán bệ hạ nhất định là đang nghĩ đến chỗ vị nương nương nào nghỉ tạm một phen..."

" Quỷ linh tinh!" Giang Ngọc liếc trắng Tiểu Thanh một cái, chậm rãi đi ra cửa, cố tình sửa trị nha đầu càng lúc càng không lớn không nhỏ, trầm giọng nói: "Đậu Nhi của ngươi thế nào rồi?"

" Đậu, Đậu Nhi?" Tiểu Thanh thần sắc trong nháy mắt u ám, cúi đầu nỉ non: "Cái, cái gì gọi là Đậu Nhi của ta! Bệ hạ lại muốn trêu đùa nô tỳ!"

" A ~" Giang Ngọc quay đầu lại nhìn nha đầu ngốc cúi đầu đỏ mặt ngựng ngùng, hài lòng nói: "Khắp thiên hạ đều biết Thanh Nhi của chúng ta thích Tiểu Đậu Nhi bên cạnh hoàng hậu, có thể nào giấu diếm được trẫm. Thanh Nhi ngươi cũng quá không tiền đồ rồi, trẫm đã cho ngươi cơ hội tốt như vậy sao ngay cả một tiểu nha đầu cũng không thu được tới tay, thực sự là quá mất mặt trẫm rồi!"



" Khắp thiên hạ đều biết?" Tiểu Thanh trợn tròn mắt, uể oải mất mát cúi đầu nói: "Tiểu Thanh vô năng, có thể nào so sánh với cùng bệ hạ, trong lòng Đậu Nhi người ta vẫn có người khác, có thể nào để ý Tiểu Thanh..."

"Có người khác? Có ai có thể tốt hơn Thanh Nhi của chúng ta?" Giang Ngọc thần sắc lạnh nhạt, bao che khuyết điểm tức giận nói: "Nữ tử trong hậu cung này nếu như không lệnh của trẫm thì đều là nữ nhân của trẫm, Đậu Nhi cũng quá lớn mật, dám tư thông cùng người khác, rõ ràng là cho trẫm đội nón xanh! Ngày khác trẫm thay Thanh Nhi làm chủ nói với hoàng hậu nương nương để Tiểu Đậu Nhi đến làm việc bên cạnh Thanh tổng quản, xem ai có thể trái ý trẫm!"

"Đừng, bệ hạ, Tiểu Thanh không muốn cưỡng cầu, chuyện của Đậu Nhi, Tiểu Thanh sẽ tự mình nỗ lực..." Tiểu Thanh nội tâm quấn quýt, thật không biết nếu như chủ tử này của nàng biết trong hậu cung này nữ nhân mười người có chín đều thầm mến nàng ấy, sẽ có cảm tưởng gì...
Giang Ngọc nghe Tiểu Thanh nói chuyện rất có cốt khí, tán thưởng gật đầu nói: "A, cuối cùng cũng giống nhất đẳng nha đầu của hầu phủ ta rồi, có một chút ngạo khí không chịu thua. Thanh Nhi, tinh thành sở chí kim thạch di khai, ngươi xem trẫm đều chiếm được phương tâm của các nương nương, lúc đó chẳng phải cũng sức cùng lực kệt, cúi đầu khom lưng sao! Ngươi nhớ kỹ phải kiên trì càng đánh càng hăng, cuối cùng mới có thể ôm được mỹ nhân a!" Giang Ngọc nói xong ngẫm lại, vừa cười: "Đường tình không phải thuận lợi, nhưng nếu ngươi chấp nhất, sẽ có một ngày vén mây thấy mặt trời, trẫm tin tưởng Đậu Nhi nhất định thấy được điểm tốt của Thanh Nhi."

"Vâng, Tiểu Thanh nhất định nỗ lực không để cho bệ hạ mất mặt." Nghe Giang Ngọc khích lệ như vậy, Tiểu Thanh bỗng nhiên vô cùng kiên quyết gật đầu, đúng vậy chỉ nói nàng có chủ tử lợi hại như vậy, Tiểu Thanh nàng làm sao có thể khiến chủ tử mất mặt, dễ dàng chịu thua! Cho nên liền ý chí chiến đấu sục sôi mà đáp ứng
Chủ tớ hai người ngầm hiểu trong lòng, âm thầm nở nụ cười, rõ ràng là một đôi gian sư dâm đồ, làm cho ai thấy cũng vừa bực mình vừa buồn cười.

Thiên hạ hẳn là không có vị hoàng đế nào như vậy nữa, có thể tự mình dạy người khác làm thế nào đùa giỡn hậu cung nhà mình, nếu có thể lưu truyền tới nay nhất định là một giai thoại phong lưu, vô tiền khoáng hậu!

...

Tuyết vừa ngừng rơi, Giang Ngọc khoác trường bào ngân hồ bước chậm trên đường, đây là con đường phải đi qua khi muốn đến Diễm Nghi Điện, bình thường đều là ngồi ngự liễn, nhưng hôm nay Giang Ngọc hưng khởi muốn đi bộ thưởng thức không khí tươi mát.

Tiểu Thanh theo ở phía sau, ánh mắt âm thầm nhìn thoáng qua phía trước, hỏi: "Bệ hạ muốn di giá Diễm Nghi Điện?"

"Phải, trẫm muốn cùng Diễm Phi dùng bữa."
" Nhưng, bệ hạ, canh giờ này Diễm Phi nương nương dường như đang ngủ trưa, nếu như đến chẳng phải sẽ quấy rầy nương nương nghỉ ngơi..." Trong mắt Tiểu Thanh lóe ra một chút ánh sáng, cẩn thận nêu ý kiến.

"Chuyện này...." Bước tiến của Giang Ngọc bước tiến biến chậm, đúng vậy, lúc này quả thật là thời gian Diễm Nhi nghỉ ngơi, bây giờ nàng ấy thân thể càng lúc càng nặng nề, ban đêm không thể ngủ ngon, nàng lại không dám dùng thân thể quấy rầy, mỗi ngày chỉ đành chịu đựng xung động, chỉ là ôm chặt nàng ấy, nàng biết nghỉ ngơi đối với Nam Cung Diễm và thai nhi trong bụng mà nói là vô cùng quan trọng, nếu như lúc này nàng đến nhất định sẽ quấy nhiễu các nàng nghỉ ngơi.

" Bệ hạ, hay là đến chỗ của nương nương khác ngồi một chút?" Tiểu Thanh thấy Giang Ngọc thần sắc biến hóa, nắm bắt thời cơ hỏi.
Giang Ngọc có chút do dự, chỗ Diễm Nhi không thể đi, Vĩnh Ninh cùng nàng giận dỗi căn bản không cho nàng tiếp cận, Nguyệt Nhi... Nguyệt Nhi gần đây hành sự khiến Giang Ngọc không thể nắm bắt, nghi ngờ trọng trọng, Giang Ngọc rất bất mãn, thời gian này nàng cố ý muốn duy trì khoảng cách nhất định với nàng ấy, để hai bên bình tĩnh một chút, cũng tiện âm thầm quan sát giám thị hướng đi.

...

Một đợt tiếng cười truyền đến, cắt đứt suy nghĩ của Giang Ngọc, là người phương nào lớn mật như vậy dám ở trong hoàng cung chơi đùa ầm ĩ, Giang Ngọc nhíu mày nghi hoặc hỏi: "Đi xem phía trước là chuyện gì?"

Tiểu Thanh nhận mệnh, vội vàng tiến lên tìm hiểu một phen, chốc lát trở lại bên cạnh Giang Ngọc, nhỏ giọng bẩm báo: "Hồi bẩm bệ hạ, phía trước là Vịnh Phi nương nương dẫn theo cung nữ chơi đùa trong tuyết, nô tỳ có cần thông bẩm...."
Vịnh Phi? Nghịch tuyết? A, chuyện này thật mới mẻ, Giang Ngọc mỉm cười nói: "Không cần thông bẩm, trẫm cũng đã lâu không gặp qua Vịnh Phi, trẫm đến đó xem một chút cũng tốt." Nói xong, Giang Ngọc liền xoay người đạp tuyết đi về phía đang vui đùa ầm ĩ.

...

Đi qua giả sơn đến cạnh một bờ hồ trồng đầy hồng mai, hồ nước vào mùa đông lạnh lẽo đã kết băng, nương ánh dương quang phát ra một tầng quang mang chói mắt,  chỉ thấy bốn năm nữ tử đang vui đùa ầm ĩ ở trên mặt hồ đẩy một chiếc xe trượt tuyết hoa mỹ lướt đi trên mặt băng, mà trên xe trượt tuyết chính là một nữ tử mỹ lệ mặc hồ phục dị tộc, hồ phục ngắn gọn lưu loát không rườm rà hoa lệ giống như y phục của Trung Nguyên, thắt lưng dĩ nhiên bó buộc bằng một sợi thắt lưng lông chồn, trên chân lại phối một đôi giày bó bạch lộc tinh chế, càng hiển lộ vẻ ý nhị dã tính phát ra từ nội tâm, khiến người ta không thể dời mắt.
Giang Ngọc không tự chủ được đến gần chỗ đang vui đùa ầm ĩ, một cung nữ tinh mắt thấy Giang Ngọc đến, vội vàng quỳ xuống hành lễ, những người còn lại chờ lúc nghe nói hoàng thượng tới, cũng đều cuống quít quỳ xuống hành lễ.

Xe trượt tuyết vốn dĩ được mấy mấy kéo đẩy, bây giờ các cung nữ bỗng nhiên bị hoàng đế bỗng nhiên xuất hiện hù dọa, hoàn toàn quên mình vừa rồi vẫn đang đẩy xe, chỉ lo thỉnh an hoàng thượng, nên liền buông lỏng xe trượt tuyết.

Chỉ trong nháy mắt xe trượt tuyết mất khống chế, rất nhanh trượt tuyết lớp băng, giống như như diều đứt dây trượt xa mấy thước, nữ tử hồ phục phản ứng kịp, không biết làm thế nào, cuống quít kêu cứu. Các cung nữ lúc này mới lấy lại tinh thần, kinh hách vội vàng đuổi theo xe trượt tuyết, chỉ tiếc hiển nhiên là đuổi không kịp xe trượt tuyết đang lướt nhanh trên băng.
Việc này xảy ra cũng chỉ trong một cái nháy mắt, Giang Ngọc nhanh tay, vội vàng vén trường bào ngân tuyết lăng không mà lên, hướng về phía xe trượt tuyết mất khống chế, liền dễ dàng đứng trên xe trượt tuyết, thuận thế đem mỹ nhân đang sợ hãi gắt gao ôm vào trong lòng, nhẹ giọng ấm áp nói: "Đừng sợ, có trẫm ở đây!" Nói xong, hai tay kéo sợ dây nối liền với phần bánh xe, khống chế tốt hướng đi, hai chân đồng thời gắng sức đạp một cước, liền vững vàng khiến cổ xe đang trượt nhanh thoáng chốc dừng lại.

Hồi lâu sau mỹ nhân trong lòng rốt cuộc bình phục tâm tình, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Giang Ngọc đang ôm mình, hô hấp bất ổn, nhẹ giọng nói: "Bệ hạ..."

Giang Ngọc cúi đầu nhìn tuyệt sắc mỹ nhân trong ngực, khóe môi nhếch lên thích thú cười nói: "Vịnh Nhi đừng sợ, có trẫm ở đây..."
Tiêu Vịnh Nhi thần sắc đỏ bừng, gật đầu, nhu thuận xoay người đối diện Giang Ngọc, cúi đầu tựa vào lòng nàng, yếu ớt nhu nhược đáp: "Vâng..."

...

Dưới tàng mai hoa, trong tay Tiêu Vịnh Nhi thưởng thức một nhánh hồng mai, mạt lam sắc giữa trời đất màu ngân bạch, bên hồ hồng mai vây quanh làm cho người ta không khỏi tán thán!

" Vịnh Nhi..." Giang Ngọc xuất thần tiếp cận Tiêu Vịnh Nhi thanh thoát trước mắt, nàng ấy khiến nàng nhịn không được nhớ đến Tiêu Nhạc Nhi đã chết đi, chợt nhớ đế mỹ nữ ngang ngược hồng y như lửa kia, dáng vẻ thanh tú thường ngang ngược kiêu ngạo trợn mắt cùng nàng, không khỏi hiện lên một tia thương cảm cùng bất đắc dĩ. Bây giờ nàng dần dần ý đã phân biệt được hai tỷ muội này.

Vịnh công chúa so với Nhạc Nhi hơn phần ôn nhu tài trí, thiếu phần ngang ngược kiêu ngạo ngay thẳng, nhưng đều có thể khiến Giang Ngọc khó có thể quên đi, tràn đầy tưởng niệm.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, tâm tư dao động...

Vịnh công chúa cuối cùng bị Giang Ngọc nhìn chằm chằm đến sắc mặt ửng hồng, cúi đầu mang theo vài phần rụt rè của nữ nhi, ôn nhu hỏi: "Bệ hạ vì sao nhìn Vịnh Nhi như vậy? Vịnh Nhi có chỗ nào không đúng sao?"

" Ách...." Giang Ngọc ý thức được vừa rồi là bản thân thất lễ, lại lần nữa thu hồi tâm tư, nhướng mày lại lần nữa nhìn tuyệt sắc giai nhân trước mắt, gật đầu tự đáy lòng tán thưởng: "Không hổ là đệ nhất tiểu mỹ nhân của Liêu Quyết, Vịnh Nhi hôm nay ăn mặc thế này, trong kiều mị lộ ra một cổ anh khí, giữa hiên ngang lại xen lẫn vài phần mị hoặc, thực sự là quá bắt mắt, khiến trẫm trước mắt sáng ngời, không nhịn được thưởng thức nhiều hơn."

Giang Ngọc khích lệ, khiến Vịnh công chúa thần sắc càng hồng nhuận, đỏ mặt phối hợp với y phục lam sắc, hơn nữa cành hồng mai thưởng thức trong tay, càng hiển lộ mị thái mê người của giai nhân xinh đẹp, tựa như thiên nhân!
Vịnh công chúa vốn dĩ cũng thường nghe người khác khen ngợi, cũng chưa phát giác có gì không thích hợp, nhưng bây giờ được Giang Ngọc tán thưởng, lại ngượng ngùng rũ mắt nói: "Bệ hạ hôm nay thế nào biết ăn nói như vậy, Vịnh Nhi bất quá là đổi một bộ y phục để thuận tiện chơi đùa một chút mà thôi? Nghe bệ hạ khen ngơi, cứ như lần đầu tiên nhìn thấy thần thiếp vậy."

" A, là trẫm trước đây chưa cẩn thận chú ý, không nghĩ tới chỉ thay một bộ y phục lại hiển lộ khí chất của Vịnh Phi, thực sự là vừa đúng!" Giang Ngọc tiến lên hoàn toàn là dáng vẻ công tử đa tình, vây quanh Tiêu Vịnh Nhi đi một vòng lại một vòng, rất thưởng thức. Tiêu Vịnh Nhi không chịu nổi kéo cánh tay Giang Ngọc, đỏ mặt nói: "Bệ hạ làm gì vậy, nếu thích Vịnh Nhi sẽ thường mặc cho người xem, tội gì ở  giữa băng thiên tuyết địa nhìn đi nhìn lại."
"Được, là Vịnh Phi nói, nếu như trẫm muốn nhìn, nàng không thể chối từ..." Giang Ngọc nắm bàn tay mềm mại của Tiêu Vịnh Nhi, kề tai ám muội nói.

Âm thanh kia tựa như mang theo ma lực nào đó khiến cả người Tiêu Vịnh Nhi mềm yếu không chịu nổi, cúi đầu xấu hổ thay đổi đề tài: "Bệ hạ vừa rồi là muốn đi đâu?"

" Ách?" Giang Ngọc được Tiêu Vịnh Nhi hỏi, mới nhớ đến nàng vốn dĩ muốn đến Diễm Nghi Điện dùng ngọ thiện, trong đầu nhớ lại bụng cũng theo đó kêu rên kháng nghị.

Giang Ngọc ánh mắt chợt lóe, che bụng bĩu môi nhìn về phía tuyệt sắc mỹ nhân, khẩn cầu nói: "Vịnh Nhi đã dùng ngọ thiện chưa? Trẫm còn chưa dùng, nếu có thể, không bằng cùng trẫm ăn một chút, được không?"

Vịnh công chúa âm thầm vui vẻ, không khỏi gật đầu đáp ứng: "Thần thiếp ngọ thiện cũng chỉ ăn một ít, vừa lúc có thể cùng bệ hạ ăn thêm một chút."
Giang Ngọc nghe Vịnh công chúa đáp ứng, tâm tình tốt, ngẩng đầu nhìn nhìn các cung nhân cách đó không xa, cao giọng mệnh lệnh: "Tiểu Thanh, sai người truyền ngọ thiện đến Vĩnh Lạc Cung, trẫm muốn cùng Vịnh Phi dùng bữa."

Tiểu Thanh vội vàng cúi người nhận mệnh, nâng mắt vô ý cố ý cùng nử tử hồ phục gật đầu một cái, ngầm hiểu trong lòng.