Sai Loạn Hồng Trần

Chương 177




" Khải bẩm bệ hạ Nam Vương cầu kiến." Giang Ngọc đang nói chuyện với Đổng Thúy Trúc, chợt nghe cung nhân bên ngoài bẩm báo.

Đổng Thúy Trúc ôm lấy cánh tay Giang Ngọc ánh mắt khẽ chuyện, nũng nịu nghi vấn: "Bệ hạ, Nam Vương đến đây làm gì? Chẳng lẽ là muốn cầu xin cho Diễm tỷ tỷ và Chu đại nhân?"

Giang Ngọc nghe Đổng Thúy Trúc nói lửa giận bốc lên, ghé mắt nhìn ngoài điện, cao giọng nói: "Trẫm đã nghỉ ngơi rồi, không gặp."

Đổng Thúy Trúc nghe Giang Ngọc nói, mơ hồ lộ ra tiếu ý sáng tỏ, khẽ chớp mắt, tiên nhạc đột nhiên tấu lên, liền kéo theo Giang Ngọc tươi cười khởi vũ.

....

Một trận ầm ĩ phá vỡ mỹ cảnh trong điện, Nam Cung Phi cùng một bạch y nam đánh ngã những thị vệ ngăn cản hắn, xông thẳng vào Vân Đình, nhìn hai thân ảnh đang ôm nhau vui đùa trong điện, nhíu mày cả giận: "Bệ hạ không phải nghỉ ngơi sao, vì sao thần ba lần bốn lượt cầu kiến, bệ hạ đều muốn cự tuyệt gặp thần?"


Giang Ngọc đưa tay ôm lấy Đổng Thúy Trúc đã bị kinh hách vào lòng, ngẩng đầu nhìn đám người Nam Cung Phi xông vào trong điện, sát khí nổi lên bốn phía.

Lúc này từ một nơi bí mật gần đó, các ám vệ của Hiểu Thiên Hạ luôn âm thầm bảo vệ Giang Ngọc thấy hoàng đế có nguy hiểm, trong thời gian ngắn vội vàng từ bốn phương tám hướng vây đến, vài thanh trường kiếm tức thời nhắm thẳng vào cổ đám người Nam Cung Phi....

Giang Ngọc nheo mắt trầm giọng nói: "Nam Vương đây là muốn làm gì? Trẫm không muốn thấy ngươi, chẳng lẽ mỗi lần đều phải hỏi ý kiến của Nam Vương sao?"

Nam Cung Phi nhìn chúng cao thủ che mặt đang bao vây mình, thật không ngờ Giang Ngọc tâm tư cẩn thận như vậy, ở trong cung âm thầm bố trí đông đảo võ lâm cao thủ bảo vệ nàng, hắn nghe ra Giang Ngọc lạnh nhạt, biết tự mình hành sự quá mức lỗ mãng, liền cưỡng chế tâm tình hành lễ với Giang Ngọc: "Là thần quá mức lỗ mãng, xin bệ hạ bớt giận."


" Hừ ~" Giang Ngọc quát lớn một tiếng, giận dữ hỏi: "Nam Vương là có ý gì? Là muốn bước trẫm thoái vị sao?" Giang Ngọc cả giận nói.

" Thần không dám." Giang Ngọc âm hàn nói như vậy, khiến Nam Cung Phi bất giác toát mồ hôi lạnh, không tự chủ được cúi người quỳ xuống hành lễ quân thần với Giang Ngọc, nói: "Xin bệ hạ bớt giận, thần không dám, cũng quyết không làm như vậy, thần muốn gặp bệ hạ chỉ là muốn hỏi bệ hạ một vấn đề." Nam Cung Phi cúi đầu nói.

" Hỏi trẫm một vấn đề? Hừ ~ vấn đề gì, lẽ nào Nam Vương là muốn trẫm thả Chu Hạo Thiên? Hừ, là Diễm Phi nhờ ngươi cầu xin ta? Nếu là như vậy, xin mời Nam Vương trở về đi, bằng không người cầu tình cũng bị trị tội." Giang Ngọc lông mày rậm dựng thẳng lên, sát khí tẫn lộ, Chu Hạo Thiên giống như một cái gai lớn, đã thẳng tắp đâm vào nội tâm của Giang Ngọc, nếu như Giang Ngọc nàng không thể rút hắn ra rồi hủy diệt vậy nàng sẽ không là Giang Ngọc nữa.


" Không, thần cũng không phải đến cầu xin cho Chu đại nhân, thần là muốn tự mình hỏi bệ một vấn đề."

Giang Ngọc biểu tình có chút hòa hoãn, nhàn nhạt nhìn thoáng qua Nam Vương đang quỳ dưới điện, cúi người ôm lấy Nguyệt quý nhân Đổng Thúy Trúc đã bị hù dọa vào lòng, chậm rãi từng bước một đến giữa đại điện, ôm lấy mỹ nhân ngồi vào ghế quý phi, cúi đầu ôn nhu nói với mỹ nhân: "Có trẫm ở đây, Nguyệt Nhi không cần sợ."

Nam Cung Phi nhìn Giang Ngọc mắt lộ ôn tồn cùng nữ tử tuyệt luân trong lòng Giang Ngọc, một cổ chua xót khó có thể nói nên lời dần dần lan tràn khắp thân thể, Nam Cung Phi đứng dậy nhìn về phía Nguyệt quý nhân vô cùng mỹ lệ, lời nói tán thưởng: "Vị này chính là Nguyệt quý nhân trong truyền thuyết mà bệ hạ mới nạp vào cung? Đổng Thúy Trúc Đổng tiểu thư đứng đầu Giang Nam bát viện! A, quả nhiên danh bất hư truyền, nhớ kỹ bản vương ở Giang Nam còn đã từng cùng Nguyệt quý nhân có một đêm duyên phận, hôm nay có thể ở chỗ này thấy được dung mạo của Nguyệt quý nhân, thực sự là không uổng cuộc đời này, bệ hạ có thể khiến người đứng đầu bát viện tháo khăn che mặt xuống, thần cũng thực sự bội phục tự đáy lòng."
Giang Ngọc nghe Nam Cung Phi nói lời này, dĩ nhiên dám trước mặt mọi người đề cập duyên phận một đêm cùng Đổng Thúy Trúc, ngữ khí rõ ràng mang theo ý khinh thị Đổng Thúy Trúc và nàng, trong lòng không khỏi buồn bực.

Chỉ thấy một đạo bạch quang hiện lên, một thanh trường kiếm thoáng chốc gác lên cổ Nam Cung Phi, Giang Ngọc tức giận nói: "Nam Vương là muốn gặp để khiêu khích sao?"

" Không, bệ hạ, thần chỉ muốn đơn độc trò chuyện cùng bệ hạ, hỏi bệ hạ một việc." Nam Cung Phi nhìn Giang Ngọc gần trong gang tấc, mong đợi khẩn cầu.

Giang Ngọc suy tư chốc lát, phất tay mệnh lệnh mọi người: "Các ngươi toàn bộ lui ra, không có lệnh của trẫm bất luận kẻ nào cũng không được tiếp cận nơi này." Nói xong, lại nghiêng đầu nhìn về phía Đổng Thúy Trúc nói: "Nguyệt Nhi, nàng cũng lui xuống đi."
Nam Cung Phi thấy Giang Ngọc thực sự cho mọi người lui ra, cũng quay đầu lại mệnh lệnh cho bạch y nam tử ở phía sau: "Niệm Ngọc, ở đây không có chuyện của ngươi, các ngươi cũng thối lui đến ngoài điện chờ bản vương."

Giang Ngọc lúc này nghe Nam Cung Phi gọi Niệm Ngọc, lại nghĩ đến tin đồn nói Nam Vương thích nam sắc, nam sủng hắn yêu thích nhất là nam tử tên Niệm Ngọc, liền nghiêng đầu nhìn nam tử mặc bạch y kia, chỉ thấy hắn quả nhiên là một nam tử tuấn tú, lông mày rậm, da trắng, tướng mạo bực này không biết tại sao khiến Giang Ngọc sinh ra vài phần quen thuộc, chỉ là lúc nam tử kia nhìn nàng ánh mắt lại xen lẫn âm hiểm lạnh lẽo.

Nam tử tên gọi Niệm Ngọc kia nghe được mệnh lệnh của Nam Cung Phi, vội vàng cúi đầu cung kính trả lời, phất tay cùng những người khác lập tức rời khỏi đại điện, Vân Đình Điện lớn như vậy chỉ còn lại Giang Ngọc cùng Nam Cung Phi hai người.
...

"Niệm Ngọc?" Giang Ngọc nghi hoặc lạnh nhạt lặp lại tục danh của nam tử.

" Bệ hạ hiếu kỳ về cái tên này sao?" Nam Cung Phi nhìn Giang Ngọc, tâm tình phức tạp hỏi.

" Một cái tên có cái gì đáng hiếu kỳ." Giang Ngọc tránh né ánh mắt của Nam Cung Phi, buông trường kiếm đang chỉ thẳng Nam Cung Phi, cất bước kéo giãn khoảng cách giữa mình và Nam Cung Phi, trầm giọng nói: "Nam Vương muốn hỏi trẫm chuyện gì, xin mời nói thẳng."

Đối mặt sự né tránh của Giang Ngọc, Nam Cung Phi lắc đầu cười khổ, tự mình ngẩng đầu nói: "Cái tên là không có gì đáng hiếu kỳ, nhưng cái tên này là thần đặt, thần cảm thấy tướng mạo của người kia có vài phần giống một người thần yêu, thần vì tưởng niệm người kia mà đặc biệt lấy cái tên này - Niệm Ngọc. Nói vậy bệ hạ cũng từng nghe qua những lời đồn đãi kia, nói bản vương yêu thích nam sắc, nhưng bệ hạ có từng biết, thần vì sao sẽ yêu thích nam sắc sao?"
Giang Ngọc vẻ mặt thâm trầm nhìn về phía Nam Cung Phi, mặt không biểu tình yên lặng không lên tiếng...

"Cho dù bệ hạ căn bản không muốn biết thần nghĩ gì, nhưng ta vẫn rất muốn nói cho biết tâm tý của ta, bản vương sẽ thích nam tử tất cả đều là bởi vì bệ hạ...."

"Hồ đồ, Nam Vương, ngươi có biết mình hiện tại đang nói gì hay không?" Giang Ngọc nhíu mày phất tay áo, thật không ngờ Nam Cung Phi sẽ không có chừng mực như vậy, rốt cuộc không thể nhịn được nữa tức giận ngắt lời Nam Cung Phi.

" Thần dĩ nhiên biết, bệ hạ..." Nam Cung Phi bắt lấy cánh tay Giang Ngọc, hắn đã chờ đợi ngày này từ rất lâu, bất luận thế nào, Nam Cung Phi hắn cũng phải nói ra, nói cho nàng nghe, mặc kệ nàng rốt cuộc muốn nghe hay không, Nam Cung Phi đặt bàn tay lạnh lẽo kia lên trên ngực mình, nhẹ giọng hỏi: "Nói cho ta biết nàng rốt cuộc là nam tử hay là nữ tử?"
"To gan!" Nghe Nam Cung Phi hỏi như vậy, Giang Ngọc phẫn nộ, lập tức rút tay mình ra khỏi tay Nam Cung Phi, đánh ra một chưởng đánh vào trên người Nam Cung Phi, Nam Cung Phi không tránh né, nhắm mắt kiên quyết đón lấy một chưởng của Giang Ngọc, lui ra mấy bước, phun ra một ngụm máu tươi, rơi trên vương bào hoàng sắc, Nam Cung Phi ngửa đầu cuồng tiếu, lại nhìn về phía Giang Ngọc, cười nói: "Bệ hạ, nếu như người đánh chết bản vương thì có thể giải quyết tất cả, vậy bản vương cam tâm thừa thụ." Nói xong, Nam Cung Phi nhắm hai mắt laaij, thần sắc quyết tuyệt ngửa đầu, như là chờ đợi tất cả kết thúc.

" Ngươi..." Đối mặt Nam Cung Phi như vậy, Giang Ngọc cắn môi nheo mắt lại, một tay nâng lên, chưởng lực dần dần ngưng tụ vào lòng bàn tay, nếu như một chưởng này thật sự đánh xuống nhất định sẽ lập tức lấy mạng Nam Cung Phi.
" Ngươi thực sự muốn chết? Được, vậy trẫm sẽ thanh toàn cho ngươi." Sát khí chợt hiện, chỉ nghe một chưởng rung trời, Nam Cung Phi bị chấn động văng xa mấy thước, ngã sấp xuống đất, lúc Nam Cung Phi nâng mắt, đay đớn che ngực, lại nhìn thạch bàn ở bên cạnh bị Giang Ngọc đánh nát, mừng rỡ phát hiện Giang Ngọc cuối cùng không đành lòng gϊếŧ hắn, mới vừa chậm rãi đứng dậy.

" Ngươi đi đi, rời khỏi nơi này, bằng không đừng trách trẫm thực sự gϊếŧ ngươi." Giang Ngọc xoay người đi, thản nhiên nói.

" Không, bản vương không nghe được câu trả lời của bệ hạ thì sẽ không đi." Nam Cung Phi chấp nhất.

" Trả lời? A, được, vậy trẫm sẽ nói cho ngươi biết, trẫm là một nữ tử, vậy thì đã sao!" Giang Ngọc quay đầu, mắt sáng như đuốc thẳng tắp nhìn vào ánh mắt của Nam Cung Phi, khí phách cuồng ngạo ngửa đầu cười nói: "Giang Ngọc ta cho đến bây giờ cũng không nói ta là một nam tử, vương triều Nam Thống bây giờ chính là nữ tử nắm giữ, thì đã sao? Ha ha ha..."
" Nàng thật sự là nữ tử!" Nghe được Giang Ngọc thừa nhận, trong lòng Nam Cung Phi kích động không ngớt cất bước chạy đến bên cạnh Giang Ngọc, nhìn dung nhan khiến hắn ngày nhớ đêm mong, đồng thời cũng si ngốc cười khổ nói: "Nàng thật là nữ tử, Ngọc , ha ha, nàng lừa ta khốn khổ..."

Giang Ngọc nghiêng đầu nhíu mày nhìn nam tử vẫn đang quấn quýt, không giải thích được nói: "Nam Vương, ngươi đây là tội gì? Ngươi nên biết mặc kệ trẫm là nam hay nữ, bất kể như thế nào cũng sẽ không thích ngươi, ngươi như thế không phải từ chuốc khổ vào thân?"

Bệ hạ còn nhớ cố sự người từng kể với ta sao? Kỳ thực bản vương từng nhiều lần tưởng tượng nếu như mình cũng giống như vị vương gia trong cố sự, không tiếc tất cả đoạt lấy phù dung vương tử để hắn ở bên cạnh mình, vậy thì sẽ thế nào."
" Chúng ta cũng không phải nhân vật trong cố sự, không thể đánh đồng, hừ, hơn nữa, Nam Vương ngươi cho rằng ngươi bây giờ còn có năng lực như thế sao? Cho dù Nam Vương có năng lực này, có được một người như không có được chân tình của nàng, ngươi cho rằng làm như vậy sẽ có ý nghĩa sao?" Giang Ngọc nói xong lời cuối cùng, mắt nhìn viễn phương, thê lương đau đớn.

Nàng nghĩ đến người đó, nữ nhân hết lần này đến lần khác phản bội nàng, khiến nàng vô cùng đau đớn, nếu như khiến một người không thương mình ở bên cạnh mình, đó là thương tổn người khác, đồng thời cũng là đang tự tổn thương bản thân.

Nam Cung Phi nghe ra tâm tình của Giang Ngọc lúc này, nhắm mắt gật đầu nói: "Bệ hạ nói rất đúng, nhưng cho dù Nam Cung Phi ta thực sự có năng lực này, thầm nghĩ bản vương cũng luyến tiếc thương tổn đến nàng, Ngọc, ta hiện tại đến đây, còn muốn nói cho nàng biết một việc, chính là xin bệ hạ không nên oan uổng Diễm Nhi, khiến nàng khổ sở, Diễm Nhi không phải nữ tử có thể dễ dàng phản bội tình cảm của mình, nàng nếu như đã yêu bệ hạ vậy tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện có lỗi với bệ hạ, huống hồ là tư thông cùng Chu đại nhân."
" Nga? Vậy Nam Vương nói cho trẫm biết, hài tử đó là chuyện gì xảy ra? Chu Hạo Thiên vì sao phải thừa nhận việc này?" Giang Ngọc nheo mắt giận dữ hỏi.

" Bệ hạ, việc này nhất định có kỳ hoặc, thần nghĩ việc này nhất định sẽ không đơn giản như trong tưởng tượng, thần biết hoàng hậu nương nương cũng đã mang thai, vì sao nữ nhân bên cạnh bệ hạ một người lại một người liên tiếp mang thai? Lẽ nào hoàng thượng đều không tin tưởng tình cảm của các nàng như thế sao? Thần cho rằng trong đó tất nhiên sẽ không phải việc dùng lẽ thường có thể giải thích rõ." Nam Cung Phi cúi người nói ra suy nghĩ tự đáy lòng.