Sai Loạn Hồng Trần

Chương 137




Nam Cung Phi tuy rằng được phong làm nam vương trấn thủ Duyên Châu, kì thực là bị Giang Ngọc giam lỏng ở Duyên Châu hoang vu không thể hồi kinh. Chuyện này nhìn như bạo ngược vô tình, nhưng cũng là chuyện hợp tình hợp lý, từ cổ chí kim mặc kệ là đế vương triều đại nào cũng sẽ không giữ kẻ đã từng tranh quyền đoạt vị với mình giữ ở bên cạnh, nuôi hổ vì hoạn, Giang Ngọc nàng không gϊếŧ không tru di Nam Cung Phi rốt cuộc đã khoang dung độ lượng.

Giang Ngọc nghe Nam Cung Diễm nói xong cũng chợt tỉnh ngộ, chẳng lẽ là nàng  lo lắng thiếu chu toàn, không bận tâm đến cảm thụ của Nam Cung Diễm?

Giang Ngọc buông Nam Cung Diễm ra, thẳng tắp nhìn vào đôi mắt ngấn lệ, trong lòng suy nghĩ, lãnh ngạo nói: "Nàng trách ta đối đãi nam vương như thế?"

" Không phải!" Nam Cung Diễm lắc đầu, nói: "Diễm Nhi chưa bao giờ trách bệ hạ, Diễm Nhi chỉ là sợ tương lai bởi vì ta khiến hai bên khó xử, tăng thêm phiền não...."





Nam Cung Diễm mềm nhẹ kể ra, Giang Ngọc lắng nghe, dựa theo Nam Cung Diễm nói, lẽ nào cũng không phải là ghét bỏ Giang Ngọc nàng nên muốn rời bỏ nàng?

Đáy lòng Giang Ngọc dao động, nàng rất sợ bản thân lại vô cớ vui mừng một hồi, hôm nay nhất định phải hỏi rõ quận chúa điện hạ vẫn luôn khiến nàng tâm thần không yên rốt cuộc đối với Giang Ngọc nàng là nghĩ như thế nào, liền nghiêng đầu, ngưng mi thấp giọng chất vấn: "Vậy ý của quận chúa là muốn Giang Ngọc ta phải làm thế nào?"

Nam Cung Diễm cúi đầu, nàng cũng không biết bản thân rốt cuộc muốn như thế nào, chỉ nức nở nói: "Ta, ta không biết, trong lòng ta cũng rất hỗn loạn, rất loạn...."

Giang Ngọc thấy Nam Cung Diễm thống khổ bàng hoàng, rất đau lòng, có lúc nàng thật hận không thể mở đầu của Nam Cung Diễm ra xem trong đầu nàng ấy rốt cuộc chứa những gì, nghĩ cái gì? Lẽ nào câu thông cùng Giang Ngọc nàng khó khăn như vậy sao? Nếu như thực sự yêu nàng, vì sao phải lo lắng nhiều như vậy, khiến cho mọi chuyện phức tạp như thế?



Giang Ngọc chậm rãi đến gần Nam Cung Diễm đang bàng hoàng hoảng hốt, đưa tay nâng cằm nàng lên, nhíu mày ôn nhu thay nàng lau đi lệ ngân, thương tiếc nói: "Chúng ta tội gì dằn vặt đối phương như thế! Nếu như trong lòng nàng còn có Giang Ngọc, vậy thì vứt bỏ tất cả ở bên cạnh ta, nếu như vứt bỏ ta, vậy từ nay về sau nàng và ta vĩnh viễn không gặp lại. Với thân phận của Giang Ngọc ta hiện tại, lẽ nào ở bên cạnh ta còn cần phải lo lắng nhiều như vậy sao? Nếu như nàng thật sự bởi vì nam vương mà phiền nhiễu, vậy trẫm ngày mai sẽ lập tức hạ chiếu để nam vương hồi triều."

Giang Ngọc cúi đầu kéo gần khoảng cách giữa hai người, nhắm mắt ở bên tai Nam Cung Diễm hít sâu một hơi, hương thơm quanh quẩn, Giang Ngọc nhẹ giọng nói: "Nàng cũng biết vì nàng ta tình nguyện từ bỏ thiên hạ? Tình nguyện vứt bỏ tất cả..."



Tuy là những lời nói đạm nhạt, nhưng lại thâm nhập nội tâm....

Bốn mắt nhìn nhau, không cần ngôn ngữ.

Tràn ngập ủy khuất trong lòng Nam Cung Diễm nhất thời vỡ đê, cuối cùng nước mắt như mưa lao vào lòng người mà nàng vẫn mong nhớ ngày đêm, đem tất cả tưởng niệm tất cả nói ra.

Ánh tà dương còn sót lại, chiếu xuống trúc lâm tạo thành một mảnh kim huy sáng lạn.

Thu Đình, Nam Cung Diễm tựa vào lòng Giang Ngọc, trong tay nắm ngọc bộ bên hông Giang Ngọc, như có như không mà thưởng thức, nghiêng đầu nhìn về phía người kia cũng đang nhìn nàng, thần sắc u buồn nói: "Ngọc, Diễm Nhi rất sợ, rất sợ sẽ xảy ra chuyện gì, trong lòng ta luôn cảm thấy có một tảng đá ép đến ta không thể thở nổi."

" Sợ cái gì?" Giang Ngọc ôn nhu vuốt mái tóc đen nhánh của Nam Cung Diễm, mềm mại đen tuyền tựa như hồng tuyến của Nguyệt Lão vững vàng trói buộc trái tim nàng, nếu như có thể cùng nàng ấy chắp tay đến già, Giang Ngọc nàng thật sự nguyện ý dùng thiên hạ đến trao đổi.
Giang Ngọc ngữ khí ôn nhu, cúi đầu hôn lên gương mặt của Nam Cung Diễm, lại nói: "Có ta ở đây cái gì cũng không phải sợ, cùng lắm thì chúng ta vứt bỏ tất cả ẩn cư sơn dã, sống ngày tháng tiêu dao nhàn vân dã hạc. Chỉ cần có nàng, Giang Ngọc ta sẽ không tịch mịch."

Đúng vậy, chỉ cần có Nam Cung Diễm bên cạnh Giang Ngọc nàng cho dù giảm thọ mười năm cũng không sao, có được phần ôn tồn hiếm được này, khiến Giang Ngọc phá lệ quý trọng, nàng cho rằng các nàng từ nay về sau vô duyên vô phận, chưa từng nghĩ có thể gương vỡ lại lành. Chỉ cần có thể cùng nàng ấy hiểu nhau gần nhau, chỉ cần Nam Cung Diễm cũng yêu nàng, tình cảm này Giang Ngọc nàng chỉ cần một phần, cả đời không cầu gì khác.

" Nói ngốc! Ta biết nàng đang có lệ ta, nàng hiện tại là đế vương, có thể nào dễ dàng vứt bỏ tất cả? Ngọc, nếu như nàng và ta thực sự ở bên nhau, Diễm Nhi luôn cảm thấy có lỗi với hoàng hậu." Nam Cung Diễm nói đúng, lời tâm tình tuy đẹp, nhưng Nam Cung Diễm nàng rõ ràng đó sẽ chỉ là lời tâm tình, bây giờ thiên hạ đã nằm trong tay, lại có kiều thê bên cạnh, bất luận kẻ nào cũng sẽ không dễ dàng buông tha tất cả cùng một người khác ẩn cư sơn dã...
Giang Ngọc hít sâu một hơi, nắm lấy bàn tay thon dài của Nam Cung Diễm, đặt ở bên môi, da thịt chạm nhau, ôn nhuận mềm mại, người nàng quả thực thấu hiểu lòng nàng, Giang Ngọc nâng mắt nhìn Nam Cung Diễm hồi lâu mới nhẹ giọng nói: "Nàng thật không hiểu ta? A, Nhị Nhi từ lâu đã biết được chúng ta là hữu tình, nàng ấy nhất định lý giải, bây giờ việc của chúng ta, cũng đều là nàng ấy một tay tác hợp, Diễm Nhi không cần luôn lo sợ không đâu, có được không? Trẫm thật không hy vọng nàng ở bên cạnh ta lại chịu quá nhiều ràng buộc, mặc kệ nàng lựa chọn là cùng với ta, hay là mỗi người một ngã, chỉ cần nàng có thể vui sướng hài lòng là tốt rồi, hiểu không?"

Giang Ngọc khuynh tâm bày tỏ, Nam Cung Diễm thần sắc đỏ bừng, trốn tránh ánh mắt yêu mị kia, e thẹn nói: "Bây giờ còn nói lời này, nàng đã hiểu tâm ý của ta, Diễm Nhi kiếp này cũng không còn lựa chọn khác, nếu nàng không tin, muốn cho Diễm Nhi lập lời thề phải không?" Nam Cung Diễm nói xong, liền nhấc tay lên muốn phát thệ trước mặt Giang Ngọc. Giang Ngọc vội vã xuất thủ bắt lấy bàn tay không an phận kia, cả giận: "Hồ đồ, đứng phát thệ cái gì!" Nói xong, liền dùng môi mình hoàn toàn phong kín mỹ nhân còn đang muốn nói gì đó, thiên ngôn vạn ngữ cũng đều hóa thành lời nói trong lòng...
* * * *

"Khánh điển đại hôn?" Nam Cung Tố Nhị nhướng mày nghi vấn.

" Có gì không thích hợp?" Giang Ngọc ghé mắt nhìn về phía Nam Cung Tố Nhị, cầm lấy trản trà uống một ngụm, hỏi ngược lại. Không phải tiểu hoàng hậu này vẫn hao hết tâm tư muốn tác hợp nàng cùng Nam Cung Diễm sao, bây giờ tại sao dường như lại không muốn, Giang Ngọc thật là không giải thích được

Nam Cung Tố Nhị tâm tình lạnh nhạt, bĩu môi chuyển mắt, lại giương cằm nói: "Không có gì không thích hợp, bất quá hy vọng bệ hạ không nên quên nàng còn có một món nợ hồ đồ chưa giải quyết."

"Món nợ hồ đồ?" Giang Ngọc không hiểu ra sao .

Nam Cung Tố Nhị lúc này cũng nhẹ nhàng ngồi đối diện Giang Ngọc, cầm lấy một trản trà, hé môi mỉm cười, nhìn về phía Giang Ngọc, nói: "Không nên quên chuyện liên hôn của nàng a? Nàng bây giờ nếu muốn nạp Diễm tỷ tỷ vào cung, dù sao cũng sẽ không phải là đồng thời cũng cưới một công chúa Liêu Quyết đi? Chẳng lẽ còn muốn sáng lập ra tiền lệ một vương triều trong một ngày nạp hai quý phi?"
Một lời thức tỉnh Giang Ngọc, những ngày qua chỉ lo vui mừng sau khi tiêu tan khúc mắc với Nam Cung Diễm, hoàn toàn quên còn có việc hồ đồ này. Nàng vốn dĩ cũng không dự định cưới một công chúa Liêu Quyết không hề quen biết, chỉ là nhất thời tức giận muốn chọc tức Nam Cung Diễm, bây giờ nếu hai bên đã hòa hảo như lúc ban đầu, vậy món nợ hồ đồ này cũng nên thanh toán rõ ràng.

...

Nghiêng điện, Giang Ngọc ngồi trên bảo tọa, đầy mặt tươi cười nói với sứ thân toàn thân khoác dị phục: "Trẫm hôm nay tuyên triệu đặc sứ đến đây là vì chuyện liên hôn."

Đặc sứ kia vừa nghe là vì chuyện liên hôn, tưởng đế vương của Nam Thống là muốn hiểu rõ tình huống của công chúa điện hạ nước hắn, liền tươi cười rạng rỡ cúi người hành lễ nói: "Bệ hạ yên tâm, công chúa của bọn ta ở trong cung tất cả mạnh khỏe, đang nỗ lực học tập lễ tiết vương triều."
Giang Ngọc vừa nghe liền nhíu mày, hỏi: "Ở trong cung? Ngươi là nói công chúa điện hạ của các ngươi đã vào ở trong cung?"

Đặc sứ gật đầu, vội vàng trả lời: "Hồi bẩm bệ hạ, công chúa điện hạ của bọn ta đã vào ở Trắc Ninh Cung, xin bệ hạ yên tâm."

Giang Ngọc trong lòng nói thầm, lại cười nói với đặc sứ: "Những ngày qua trẫm quá bận rộn quốc sự, đối với đặc sứ cùng quý quốc công chúa có phần chậm trễ. Hai nước chúng ta cách xa nhau, công chúa điện hạ đường xa mà đến nhất định chưa quen phong thổ, thật ra với tình huống của hai nước chúng ta hiện tại, không cần dùng loại phương thức liên hôn này, chẳng phải khiến công chúa của quý quốc phải gả đến chốn tha hương, chịu đủ nỗi khổ ly biệt cùng người nhà sao."

Đặc sứ nhất thời không hiểu hàm ý của Giang Ngọc, nên cũng không tiếp lời.
Lại nói: "Hai ngày nay trẫm đã suy nghĩ, nếu công chúa quý quốc đường xa mà đến, vậy thì ở trong kinh thần nghỉ ngơi du ngoạn một thời gian, ban một phần thưởng, việc liên hôn này cũng không cần phải tiến hành. Đúng lúc trẫm không có huynh muội, ngày khác lựa chọn ngày lành tháng tốt, nhận công chúa điện hạ làm ngự muội của trẫm, sau đó hai nước một nhà chẳng phải cũng là việc lưỡng toàn kỳ mỹ."