Sai Loạn Hồng Trần

Chương 133




Mới vừa bãi triều, Giang Trí Viễn hai tay nâng thánh chỉ kim hoàng sắc đi về phía Tâm Tâm Điện...

" Cái gì? Nàng không tiếp thánh chỉ?" Trong Tu Tâm Điện quanh quẩn giọng nói nghi vấn của Giang Ngọc.

"Vâng, bệ hạ, quận chúa không tiếp thánh chỉ!" Giang Trí Viễn cúi đầu, thần sắc lúng túng trả lời.

Hôm nay vốn là phụng mệnh đến Bình vương phủ truyền chỉ phong quận chúa Nam Cung Diễm là Hiền Phi, cũng không nghĩ sẽ bị quận chúa cự tuyệt, kháng chỉ. Giang Trí Viễn ngẩng đầu nhìn chủ tử thần sắc cực vi khó coi, không khỏi khổ sở thay Giang Ngọc. Nàng không hiểu quận chúa vì sao phải kháng chỉ, lẽ nào đây không phải việc Nam Cung Diễm nàng muốn sao?

A, Giang Trí Viễn âm thầm lắc đầu, cười khổ một tiếng.

Nàng rõ ràng biết người chủ tử yêu chính là quận chúa Nam Cung Diễm, mà nay lại bị cự tuyệt, nhất định sẽ rất thương tâm.





Ai ~ Nhân sinh chính là như thế, thầm nghĩ thứ mà Giang Trí Viễn nàng cả đời này có khả năng cũng không thể có được, mà người khác lại chưa từng quý trọng như thế. Nếu như kiếp này chủ tử của nàng có thể có một lần đối đãi nàng giống như Nam Cung Diễm, Giang Trí Viễn nàng cho dù chết cũng không hối tiếc...

Giang Ngọc thần sắc cực kỳ xấu xí, nàng không hiểu Nam Cung Diễm vì sao phải cự tuyệt tiến cung! Nàng cho rằng nàng ấy sẽ giống như nàng, hân hoan vui sướng, cũng không từng nghĩ tới nàng ấy sẽ kháng chỉ cự tuyệt! Giang Ngọc nằm gục trên bàn, hai mắt buông xuống, nhíu mày trầm giọng nói: "Nàng ấy cũng không nói gì khác sao? Trực tiếp kháng chỉ?"

Giang Trí Viễn quỳ một gối, không dám chậm trễ nói: "Hồi bẩm, quận chúa không nói gì khác, chỉ nói muốn ta hồi bẩm bệ hạ cùng hoàng hậu nương nương, thánh chỉ này nàng không tiếp, cũng không thể tiếp."



"Không tiếp? Không thể tiếp?" Giang Ngọc một lần lặp lại hai câu này, đôi mắt thẳng tắp nhìn mỹ nhân đồ vừa vẽ được một nửa trên bàn, đây là vật đính ước nàng dự định tặng cho Nam Cung Diễm lúc nàng ấy tiến cung, là bức mỹ nhân đồ nàng chính tay vẽ. Mà nay, mà nay...

Một âm thanh xé rách quanh quẩn giữa đại điện, giấy vụn bay tán loạn....

Giang Ngọc mỉm cười tự giễu, nói: "Không tiếp được, không thể tiếp! Hừ, hay cho một câu không tiếp được, không thể tiếp, thực sự là thiên ngôn vạn ngữ không bằng một câu thẳng thắn, đoạn tuyệt quan hệ." Nói xong, phất tay áo đứng lên, mang theo một tia âm trầm đi thẳng vào nội điện.

* * * * *

Bình vương phủ, Bình vương gia thỉnh thoảng thở dài lắc đầu, Bình vương phi lại ngồi bên cạnh quận chúa Nam Cung Diễm nắm tay nữ nhi không giải thích được hỏi: "Ngươi vì sao phải kháng chỉ? Không phải ngươi cùng bệ hạ sớm có tình cảm sao? Hiện nay nếu như hoàng hậu cũng đã chấp nhận, như vậy không phải rất tốt sao?"



Nam Cung Diễm trầm mặc không lên tiếng, vô lực tựa vào ghế, khóe mắt lại càng sưng đỏ.

Bình vương gia than nhẹ một tiếng, vuốt râu nói: "Diễm Nhi a, về tình về lý ngươi cũng không nên kháng chỉ, về tình, Diễm Nhi tính mệnh của ngươi rốt cuộc là năm đó bệ hạ cứu về, tình cảm giữa ngươi và hắn thế nhân đều biết. Huống hồ hiện nay Bình vương phủ chúng ta đã không giống lúc trước, ca ca ngươi mặc dù được phong vương chia đất, thật ra là bị biếm đến Duyên Châu hoang vắng, có nhà không thể về. Diễm Nhi, ai, nghe phụ vương nói, nếu như ngươi thật sự có thể vào cung làm phi, đến lúc đó cũng có thể ở bên cạnh bệ hạ thay ca ca ngươi cầu tình vài câu, để hắn có thể sớm ngày quay về triều, một nhà đoàn viên!"

Lão vương gia vẻ mặt chờ đợi, hắn cùng với Bình vương phi cũng vô cùng hy vọng Nam Cung Diễm có thể vào cung làm phi tử, bởi vì tình cảm giữa Nam Cung Diễm cùng Giang Ngọc, từ lúc quận chúa bệnh nặng bọn họ cũng đã ngầm đồng ý, tán thành, không nói nhân ngôn đáng sợ, vậy cũng nên lo lắng cho danh tiết của nàng. Hơn nữa hiện tại có thể cứu Nam Cung Phi trở về cũng chỉ có thể dựa vào nữ nhi Nam Cung Diễm, nếu như quận chúa có thể ở bên tai Giang Ngọc thổi gió, dùng mỹ nhân kế, có lẽ nhi tử cũng có thể sớm ngày thoát khỏi Duyên Châu xa xôi hoang vắng....
Nhìn Nam Cung Diễm vẫn trầm mặc không nói, lão vương gia và vương phi không biết như thế nào cho phải, bọn họ không hiểu nữ nhi yêu Giang Ngọc chết đi sống lại, chí tử không rời! Vì sao bây giờ rồi lại không được tự nhiên?

Đêm đã khuya, liễu thụ lay động, Nam Cung Diễm đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài đầu tường, lặng lẽ rơi lệ, tâm sự của nữ nhi lại có mấy người có thể chân chính hiểu được...

* * *

Đêm khuya, trong hoàng thành tiếng cười lanh lãnh.

Giang Trí Viễn đỡ Giang Ngọc đang say rượu, người ta nói nhất túy giải thiên sầu, nhưng rượu ở đây lại thành thiên sầu mua một cơn say, sau khi say sầu càng sầu.

" Bệ hạ, đừng uống nữa!" Giang Trí Viễn lên tiếng khuyên can.

Giang Ngọc giương mắt mỉm cười, trở tay đoạt lại bầu rượu Giang Trí Viễn cướp đi, xoay người ngồi trở lại trước bàn, nói: "Trí Viễn càng lúc càng giống lão mụ mụ rồi, ngươi cùng trẫm đã bao lâu không uống say một phen? Ha ha, hôm nay xem như ngày đại hỉ, Liêu Quyết cam nguyện cúi đầu xưng thần với Nam Thống ta, khuất phục bị Nam Thống ta quản hạt, lẽ nào đây không phải một việc tốt! Không đáng ăn mừng sao? Vương triều chúng ta từ lập quốc đến nay, có đế vương nào không phải tha thiết ước mơ việc này? Mà nay là do Giang Ngọc ta hoàn thành, đây không phải một việc tốt đáng uống mừng sao? Ha ha..." Giang Ngọc nâng bầu rượu vẫn uống như uống nước, mi tâm của Giang Trí Viễn dần dần nhíu chặt, đưa tay bắt lấy cánh tay Giang Ngọc, nhắc nhở: "Bệ hạ, ngài còn nhớ rõ hôm nay trong triều đình Liêu Quyết dâng cống phẩm cho người sao?"
" Cống phẩm?" Giang Ngọc nghiêng đầu nhìn Giang Trí Viễn một cái, thần sắc ửng đỏ, nhíu mày nỗ lực suy nghĩ. Nói thật đi, việc cống phẩm Giang Ngọc nàng căn bản không lưu ý, hai ngày nay tâm tình của nàng cực kém, lúc lên triều tinh thần cũng là có một chút phiêu hốt. Giang Ngọc lại uống một ngụm rượu, cong môi cười nói: "Không phải là một chút trâu ngựa dê cừu, còn có chút đồng nát sắt vụn thôi sao, vương triều chúng ta có rất nhiều. Ha ha, Trí Viễn thế nào còn hiếm lạ những thứ này?"

Giang Trí Viễn thần sắc lo lắng, nàng đã biết chủ tử hiện tại tâm tình không tốt thật sự là có chút không đáng tin cậy, nàng ấy tất nhiên là không nghe rõ ràng, không rõ cống phẩm sứ thần Liêu Quyết báo lên là những gì thì đã gật đầu đáp ứng thu vào trong túi. Giang Trí Viễn thở dài, thần sắc lo lắng đưa tay đỡ lấy Giang Ngọc, nhắc nhở: "Bệ hạ, ngài không chỉ là nhận trâu ngựa dê cừu, đồng nát sắt vụn, mà còn nhận một người!"
Giang Ngọc liếc mắt suy nghĩ một lát, nhưng cái gì cũng không nghĩ ra được, rốt cuộc là nhận người nào, cuối cùng còn hỏi ngược lại: "Trẫm nhận một người? Nhận ai?"

Giang Trí Viễn nhìn Giang Ngọc, thở dài nói: "Công chúa điện hạ của Liêu Quyết - Vĩnh công chúa!" Nhìn Giang Ngọc vẻ mặt mờ mịt, Giang Trí Viễn lòng tràn đầy lo lắng, nghĩ đến Liêu Quyết tiến cống cái gì không tốt, lại nhất định đem công chúa của mình đưa đến đây hòa thân, đúng lúc vị đế vương này lại xử trí theo cảm tính, trong lúc hồ đồ nhận lấy toàn bộ, thật không biết tiết mục sau này muốn vị đế vương này của nàng phải diễn tiếp như thế nào.

* * * * *

Gió đêm thổi đến, Giang Trí Viễn đỡ Giang Ngọc đã say khước lên long sàng, thay nàng đắp chăn.

Giang Trí Viễn không dám rời đi, thủ hộ ở bên cạnh.
Hồi lâu, Giang Ngọc mơ mơ màng màng mở đôi mắt, chống người ngồi dậy, choáng váng vô lực: "Người đâu, mang nước đến!" Giang Trí Viễn thấy người muốn uống nước, vội vàng đứng dậy rót một chung trà giải rượu, đưa đến bên môi hầu hạ nàng uống.

Giang Trí Viễn buông chén trà, vội vàng ngồi vào trước giường, chợt thấy Giang Ngọc đưa tay xoa nhẹ huyệt thái dương, nheo mắt nhìn về phía nàng, chợt lên tiếng nói: "Hồng Ngạn..."

Vừa nghe thấy hai chữ Hồng Ngạn, Giang Trí Viễn sững sốt chốc lát mới hồi phục tinh thần, vội vàng cúi người ôm lấy chủ tử đang mơ hồ, kích động lay động thân thể Giang Ngọc, vội hỏi: "Bệ hạ, ngươi vừa rồi gọi ta là gì? Ngươi gọi lại lần nữa! Gọi lại lần nữa!"

Hồng Ngạn, đã bao lâu không ai gọi nàng là Hồng Ngạn, Chúc Hồng Ngạn, cái tên này trên đời cũng chỉ có người đó biết, nàng cho rằng nàng ấy đi rồi, triệt để đi rồi, sẽ không bao giờ trở về nữa, mà nay nàng lại nghe thấy hai từ này...
Người trên giường mờ mịt ngơ ngác nhìn Giang Trí Viễn kích động không ngớt, bỗng nhiên đưa tay gắt gao ôm lấy thắt lưng Giang Trí Viễn, đôi môi trong nháy mắt dán sát mà lên. Lại hai từ, nhàn nhạt, thoát ra từ trong miệng của người đang say rượu: "Hồng Ngạn..."

Đôi môi đã lâu chưa chạm đến, đến thật cuồng nhiệt, Giang Trí Viễn cẩn cẩn dực dực thưởng thức mỗi một phân một tấc. Nước mắt lại dần dần thấm ướt y phục, cho dù người đó say rượu thì đã sao? Chỉ cần nàng ấy nhớ nàng, trong lòng có nàng là tốt rồi, như vậy là đủ rồi...