Sai Lầm Yêu Anh

Chương 74: Cũng nên thấy may mắn.




" Thế nào rồi bà xem xong chưa? " - Y Lãng thình lình đi ra hỏi bà.

Bội Sam giật mình nhanh tay giấu tấm ảnh trong tay đi: " Sắp..xong rồi "

Thấy vợ mình giấu giếm không muốn trả lời, ông cau mày lại nói: " Bà làm sao lại giật mình như thế "

"Nào có sao.ông bất ngờ đi ra mới làm tôi giật mình "

Không thể tiếp tục chủ đề này, Bội Sam nhanh chóng tìm chuyện khác nói với Ý Lãng: " Gọi điện xong rồi hả?

Lục Trung Kiên nói có đến không? "

Nhắc đến chuyện này tâm tình Y Lãng cũng vui ra, ông nói: " Có đến, lão ta bảo ngày mốt vợ chồng lão về nước rồi nên bữa tiệc tất niên nhà chúng ta đương nhiên sẽ tham gia "

"Bà ngồi đây xem nốt đi, tôi vào trong phòng giải quyết cho xong việc công ty "

"Vẫn chưa xong à?" - Bội Sam lo lắng hỏi.

" Chưa, vẫn còn một hạng mục"

" Hay ông nghỉ ngơi đi, tôi thấy mấy nay ông ho nhiều quá, mình cũng có tuổi rồi không thể cái gì cũng cố mà làm

Ý Lãng không đồng tình nói: " Thế giờ tôi không làm thì ai làm? Chẳng lẽ vứt đó à? "

Bội Sam im lặng, lời của Y Lãng nói cũng rất có lý.

Y Lãng thở dài nói: "Giờ mới thấy lão Lục sung sướng, cứ hễ thích là hai vợ chồng lại đi du lịch, không phải bộn bề công việc cần lo "



"Thì họ may mắn, có đứa con như Thế Nam lo hết rồi đâu phải như chúng ta.. "

Nói đến đây Bội San khựng lại, cả Y Lãng nghe xong mặt mày cũng thay đổi.

Không phải họ cũng có một đứa con sao? Vậy thì đáng lẽ họ cũng nên thấy may mắn mà..

Thư mời của nhà họ Ý đã được phát đến tay mọi người, Lục Thế Nam cũng không ngoại lệ.

Khi A Sênh gõ cửa bước vào: " Giám đốc, bên phía nhà họ Ý gửi đến ngài." - nói rồi A Sênh đặt lá thư xuống bàn làm việc của Lục Thế Nam.

Lục Thế Nam liếc sơ qua lá thư màu trắng đang đặt trên bàn, anh phất tay nói: "Ừ, đi ra ngoài đi. "

A Sênh cúi đầu, nhanh chóng ra ngoài không ảnh hưởng đến Lục Thế Nam nói chuyện.

Bên trong phòng làm việc ngoài Lục Thế Nam ra, còn có Dương Anh Kiệt và Hoàng Kì Văn.

Nghịch nghịch cục rubik trong tay Dương Anh Kiệt nói: " Bữa tiệc lần này...cậu đi một mình? Hay đi với Giai Tuệ?

"- Âm cuối Dương Anh Kiệt cố tình kéo dài âm ra, mặt anh vẫn không ngước lên nhìn Lục Thế Nam mà lực chú ý chỉ dồn vào cục rubik màu sắc trong tay.

Chuyện của Y Noãn và Lục Thế Nam, anh có nghe kể lại, nên khi thiệp mời được đưa đến Dương Anh Kiệt mới cố tình hỏi, anh cũng muốn biết phản ứng của Lục Thế Nam như thế nào.

Không rõ Lục Thế Nam có đang hiểu ý tứ của Dương Anh Kiệt hay không, sắc thái trên khuôn mặt anh vẫn không thay đổi chỉ nhàn nhạt nói: " Không biết. "

Biết mình không thể moi được thông tin gì thú vị từ Lục Thế Nam, Dương Anh Kiệt lắc đầu lập tức chuyển đối tượng qua Hoàng Kì Văn đang ngồi ở chiếc sofa bên cạnh: " Thế còn Văn.? Cậu vẫn đi một mình như mọi lần hả?

Ngồi không cũng dính đạn, Hoàng Kì Văn chau mày nhìn khuôn mặt đang cợt nhã mà đạt được mục đích của bạn mình: " Cậu im lặng một chút đi "



Thấy Dương Anh Kiệt vẫn mải mê với cục rubik, Hoàng Kì Văn nhìn vào chuyển động tay của Dương Anh Kiệt chơi, vừa hỏi anh: " Còn cậu? Lần này lại là bóng hồng nào đi cùng "

Nhắc đến người đi cùng mình tâm trạng Dương Anh Kiệt càng lộ rõ niềm vui hơn: "Rõ ràng hai người biết còn hỏi tôi sao "

Hoàng Kì Văn thấy lần này bạn mình thực sự cố gắng khó phần không thích ứng được, Lục Thế Nam thì nheo mắt trực tiếp hỏi: " Lần này nghiêm túc?"

Dương Anh Kiệt thấy ủỷ khuất nói: " Hai người thấy tôi là người không nghiêm túc như thế à, nghe buồn lắm đó "

Cả hai ghét bỏ bộ dạng này của Dương Anh Kiệt cùng lúc lên tiếng: "Ừ "

Tước khi đi ngủ Lục Thế Nam nhận được cuộc gọi của Tố Giai Tuệ, nhìn tên hiển thị trên điện thoại anh không lập tức nghe máy mà xoa hai bên thái dương, đến khi tiếng chuông gần như tắt lúc này Lục Thế Nam mới bắt máy.

"Em làm phiền anh nghỉ ngơi hả" - Vừa kết nối cuộc gọi, Tố Giai Tuệ đã e dè hỏi.

"Không có, anh cũng mới xong việc. Gọi điện cho anh có chuyện gì? "

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, là Tố Giai Tuệ bước xuống giường đi hướng về phía cửa sổ kéo rèm ra, nhìn bầu trời trăng ở Bắc Kinh lúc này Tố Giai Tuệ mới từ từ lên tiếng: "Thế Nam xin lỗi anh, có một số trục trặc xảy ra nên cuối tuần này em không về kịp, để anh chịu thiệt phải tham gia buổi lễ tất niên của nhà họ Ý một mình rồi.."

Lục Thế Nam cũng không có thêm cảm xúc, anh nói: " Không sao, công việc quan trọng hơn "

Tố Giai Tuệ nắm chặt điện thoại trong tay, cô ta lo lắng nói: " Anh không giận em chứ? "

" Không giận"

Không giận? Không giận thì tại sao cô ta luôn cảm thấy hai người đã trở nên có khoảng cách hơn? Giống như là đang báo trước cho chuyện tồi tệ sắp xảy ra vậy...

Cả hai rơi vào im lặng, thấy Tố Giai Tuệ cũng không còn chuyện để nói, Lục Thế Nam mới lên tiếng kết thúc cuộc gọi: "Muộn rồi, em ngủ đi "