Sai Lầm Yêu Anh

Chương 61: Tại sao cô ấy không được nghỉ việc?




" Noãn Noãn à ,cô khỏẻ rồi sao" - Dạ Phong Đình không quên hỏi thăm sức khoẻ của cô.

Y Noãn vén gọn phần tóc của mình vào tai, trả lời Dạ Phong Đình: " Tôi khoe rồi, lúc trước anh gọi tôi có chuyện gì hả "

Chỉ thấy đầu dây bên kia im lặng vài giây mới trả lời: " Có chuyện này tôi cần cô giúp, ngày mai chúng ta gặp nhau được không? Ở quán cũ nhé gần công ty cô"

Y Noãn đồng ý: "Được, thế trưa mai gặp lại "

Dạ Phong Đình là người đến trước, anh đang ngồi đợi Ý Noãn đến.

Chỉ thấy Dạ Phong Đình mặt mày ảo não, anh đang xem đoạn tin nhắn mình gửi cho Lâm Hi Hi, đến nay cô vẫn chưa trá.

Màn hình vẫn hiện dòng tin nhắn: " ngày mai chúng ta gặp nhau nói rõ được không? "

" Đang xem gì đấy" - Y Noãn bước tới lên tiếng.

Dạ Phong Đình tắt điện thoại, cười cười với cô: "Gọi nước chưa? "

" Rồi"

Nhìn thấy sắc mặt Ý Noãn hồng hào lên, Dạ Phong Đình mới yên tâm cũng không lòng vòng mà hỏi thẳng Ý Noãn: " Noãn Noãn cô giải thích giúp tôi chuyện này"

" Chuyện gì, anh nói đi "

" Lần trước cô cũng gặp Hi Hi rồi "

Y Noãn vẫn nhớ Lâm Hi Hi, quả thật cô ấy rất có sức hút người khác: " Cô ấy thế nào à? "

" Không, cô ấy vẫn ổn nhưng tôi không biết tại sao thời gian gần đây Hi Hi rất lạ, nói đúng hơn cô ấy trở nên rất lạnh lùng cũng né tránh tôi rất nhiều "

" Tôi cũng có hỏi cô ấy thời gian này có chuyện gì không nhưng Hi Hi không trả lời mà mối quan hệ bạn bè của chúng tôi ngày càng xa cách "



" Noãn Noãn, hôm trước cô ấy còn đưa đơn xin nghỉ việc lên cho tôi duyệt "

"Cô ấy có nói lý do muốn nghỉ việc không? "

" Có cô ấy bảo là muốn chăm lo cho bản thân muốn kiếm bạn trai và lấy chồng "- Nói đến đây trong lòng Dạ

Phong Đình lại bực bội không tả nỗi, đến Y Noãn cũng cảm nhận được anh rất không vui khi nhắc đến vấn đề này.

" Tôi cũng chưa tiếp xúc với Hi Hi lần nào, nhưng tôi nghĩ anh cho cô ấy nghỉ việc cũng tốt mà, cô ấy nói đúng cũng nên biết yêu đương chứ" - Y Noãn nghĩ nghĩ rồi giải đáp cho Dạ Phong Đình.

Đến Y Noãn cũng đồng tình cho Lâm Hi Hi nghỉ việc, nghe đến đây anh không suy nghĩ gì mà nói: " Không được, cô ấy không được nghỉ việc "

Ý Noãn nheo mắt, hỏi Dạ Phong Đình: " Tại sao cô ấy không được nghỉ việc? "

Dạ Phong Đình khựng lại, tại sao nhỉ? Anh cũng không rõ nên mới cần Ý Noãn giúp mình.

Nhìn Dạ Phong Đình không biết trả lời như nào, Ý Noãn hỏi thêm: " Có phải lúc nghe Hi Hi nói muốn kết hôn, ở ngực anh rất khó chịu đúng không? "

Ngẫm lại hình như quả thật là có khó chịu, Dạ Phong Đình gật đầu: " Hình như là có "

" Không đành lòng đúng chứ?"

"..."

"Trả lời tôi, tôi mới giúp anh được "

" Không đành lòng "

Ý Noãn mỉm cười: " Anh quen cô ấy bao lâu rồi "

"Rất lâu, từ lúc nhỏ chúng tôi đã biết nhau "

Ý Noãn hiểu được có lẽ là vì tiếp xúc với nhau quá lâu, và nhiều đến mức Dạ Phong Đình không nhận ra được tình cảm của mình đối với Lâm Hi Hi anh cứ nhầm tưởng đó là tình bạn mà bất giác xem như Lâm Hi Hi bên cạnh là thói quen.



Nhưng cũng chẳng có bạn bè nào mà lại khó chịu khi bạn mình muốn tìm người yêu rồi kết hôn cả, chỉ có thể là thích mà không nhận ra.

Về khoảng này Ý Noãn tự tin là mình luôn đúng.

Sau khi xác nhận suy nghĩ của mình có phần hợp lí Ý Noãn liền giải đáp cho Dạ Phong Đình: " Anh biết cảm giác của anh là gì không? Người ta gọi là biết yêu đó "

Dạ Phong Đình cảm thấy việc mình nghe được rất khó tin, câu đầu tiên anh thốt ra là: " Không thể nào."

Ý Noãn nghe được hỏi lại: " Tại sao lại không thể? "

Dạ Phong Đình bất giác cứng đờ, tâm trí anh bây giờ lại càng hoảng loạn, như chuyện vừa nghe được chưa bao giờ xảy ra với anh vậy.

Ý Noãn xoa nhẹ ống hút, rồi cầm cốc nước lên hút một ngụm nước: "Đừng đờ đẫn như thế, không nắm bắt cơ hội là hối hận đấy "

Nắm bắt cơ hội sao? Với Lâm Hi Hi? Chuyện này anh thật sự chưa bao giờ nghĩ đến, ngực cũng bắt đầu đập nhanh cảm giác này thực sự rất lạ.

Hít thật sâu lúc này Dạ Phong Đình đứng dậy, liền nói cảm ơn với Ý Noãn mà nhanh chóng chạy đi.

Anh cũng không rõ mình đi đâu, nhưng tốc độ lái xe ngày càng nhanh thoáng chốc là đứng trước cửa nhà của

Lâm Hi Hi.

Dạ Phong Đình một lần nữa lại không lý giải được tại sao mình lại đến đây.

Gọi một cuộc cho Lâm Hi Hi, không ngoài dự đoán cô ấy không bắt máy.

Dạ Phong Đình không nản tiếp tục gọi lại, Lâm Hi Hi lại tiếp tục không bắt máy.

Đến cuộc gọi thứ sáu, Dạ Phong Đình bước xuống xe vừa chờ điện thoại vừa đứng ngay cửa nhà của Lâm Hi Hi, lần này Lâm Hi Hi vẫn không chịu nhận điện thoại.

Dạ Phong Đình lại lần nữa gọi điện lặp đi lặp lại nhiều lần đến cuộc thứ mười bốn thì Lâm Hi Hi chịu không nỗi, cô tức tối bắt máy nói: "Có phải cậu rảnh lắm không? "