"Nam, cậu thừa nhận đi "
Lục Thế Nam vẫn ngậm điếu thuốc trong miệng không trả lời.
Hoàng Kì Văn không vội anh vẫn đứng đó đợi Lục Thế Nam lên tiếng.
Nhưng khi Lục Thế Nam lên tiếng rồi: " Muộn rồi cậu về ngủ đi. "
"Được, tôi về ngủ, cậu chắc không cần tôi chúc ngủ ngon đâu " - Anh cũng không bất ngờ với câu trả lời của Lục Thế Nam nên liền quay người đi về.
Còn một mình Lục Thế Nam trong phòng, anh nhìn chút ánh sáng ít ỏi của ban công chiếu vào, "Nên tìm hiểu lại mọi chuyện? "
Bên này, Bác Linh vừa mới tan ca, sau cơn mưa dài nên ngoài trời còn đang rất lạnh cô run cầm cập bước đi nhanh về nhà.
Đằng sau Bác Linh bỗng vang lên tiếng tít còi của ô tô, quay lại nhìn là Dương Anh Kiệt trong xe.
Dương Anh Kiệt nhanh chóng xuống xe: " Mau lên xe tôi chở cô về "
Bác Linh từ chối nói: " Không cần tôi có thể tự về "
"Đã lạnh như thế rồi còn không cần? Mau lên xe cho ấm " - Nói rồi Dương Anh Kiệt kéo tay Bác Linh dắt cô qua ghế phụ ngôi.
Rồi anh vòng lại trở về ghế lái, bước vào xe anh chỉnh nhiệt độ lên cho ấm hơn, rồi quay hỏi Bác Linh: " Ấm rồi đúng chứ? "
Bác Linh gật gật: " Thật sự rất ấm "
Dương Anh Kiệt nheo mắt bỗng cúi sát vào người Bác Linh, cô bất ngờ co rúm người lại, Dương Anh Kiệt phì cười gõ vào đầu cô một cái rồi thắt dây an toàn lại Bác Linh: "Nghĩ gì vậy, tôi thắt dây an toàn cho cô "
Bác Linh ngại ngùng, dẫu sao cũng tại việc lần trước vẫn ám ảnh với cô, thấy Dương Anh Kiệt còn trêu chọc mình cô tức giận mà không quan tâm anh nữa.
Dương Anh Kiệt thấy Bác Linh im lặng khuôn mặt đang rất bực tức thì liền nói xin lỗi, rồi trong hộp xe lấy ra một thanh socola: " Tặng cô, coi như quà xin lỗi "
Thấy socola hai mắt Bác Linh sáng lên: "Đồ ngọt" - Nhận lấy thanh socola, Bác Linh vui vẻ trở lại: " Tôi chấp nhân lời xin lỗi của anh "
" Nhà cô ở đâu "
Vừa bóc thanh socola Bác Linh vừa nói địa chỉ nhà mình cho Dương Anh Kiệt.
Bẻ một thanh, cô đưa cho Dương Anh Kiệt: " Anh ăn không "
" Tôi đang lái xe "
" Ồ " - Rồi Bác Linh ăn luôn miếng socola đó.
Dương Anh Kiệt thấy cô không hiểu ý mình, sao lại có người ngốc mà dễ thương như vậy nhỉ? Anh phì cười.
Cô thấy anh cười thì nghĩ mình ăn socola có thể kì cục, nên liền kiểm tra xem có phải mình ăn bị dính lên miệng hay lên răng không.
"Sao đấy" - Dương Anh Kiệt hói.
Bác Linh cũng tò mò hỏi ngược lại: " Tôi ăn vô duyên lắm à, nếu không..sao anh lại cười tôi "
Dương Anh Kiệt nghe thế lại cười to hơn, Bác Linh thì cứ nhìn chằm chằm anh khó hiểu, có gì đáng buồn cười đâu?
"Bác Linh cô ngốc thật "
" Này, anh không được chê tôi ngốc "
Dương Anh Kiệt nhún vai: "Nhưng cô thực sự rất ngốc"
Mặc kệ Dương Anh Kiệt, cô chú tâm ngồi ăn hết một nửa thanh socola.
Thấy cô ăn một nửa rồi chừa lại Dương Anh Kiệt hỏi: " Sao không ăn hết?"
" Tôi chừa cho em "
Trong lòng Dương Anh Kiệt lại dâng lên cảm xúc giống hôm mẹ cô nhập viện, chết tiệt, anh chửi thầm một câu.
Nhưng nhìn thấy cô luôn thật thà, vui vẻ anh thực sự rất muốn cô luôn như vậy, bỗng chốc Dương Anh Kiệt nói chuyện với Bác Linh nhẹ nhàng hơn: " Ăn hết đi, nhà tôi còn nhiều hôm sau tôi đưa cho cô mang về cho em "
"Cũng không cần phải vậy đâu..."
"Không phải chuyện của cô, ăn hết socola đi "
Gì mà không phải chuyện của cô? Anh cho cô mà, cô có quyền không nhận mà?
Nhìn Bác Linh vẫn lưu luyến, Dương Anh Kiệt lại một lần nữa mở trong hộp xe xem còn gì không, mở ra là vài viên kẹo chanh, đưa cho Bác Linh anh nói: " Cầm cái này cho em cô, còn socola cô ăn hết đi, như vậy là được rồi chứ? "
Cũng có thể xem là được, Bác Linh nói ừm rồi ngoan ngoãn ăn hết thanh socola, còn kẹo chanh thì rất gọn trong túi mang về cho Bác Minh.
Về đến trước khu nhà của Bác Linh, trước khi xuống xe Bác Linh không quên nói cảm ơn Dương Anh Kiệt: "Cảm ơn anh đã đưa tôi về, à còn cảm ơn anh đã cho tôi kẹo chanh và socola nữa. Anh về cẩn thận nhé "
"Ừm, cô lên nhà đi "
Bác Linh mở cửa rồi quay ra nói câu cuối, mới xuống xe đi lên nhà: " Chúc anh ngủ ngon "
Tim anh bất giác đập nhanh, gì thế này anh biết yêu sao? Dương Anh Kiệt nghĩ chắc chắn mình có vấn đề rồi, nói xong anh lập tức lái xe đi về hướng nhà của Hoàng Kì Văn, anh cảm thấy vẫn nên Văn thử khám bệnh cho mình.
Bây giờ đã hơn một giờ sáng, Hoàng Kì Văn từ biệt thự của Lục Thế Nam trở về liền ngủ lại giấc ngủ bị Lục Thế Nam đánh thức, nhưng chưa được bao lâu anh đã nghe thấy tiếng chuông cửa kêu ing ỏi ở ngoài, còn cả tiếng chuông điện thoại của Dương Anh Kiệt gọi đến.
Nhìn tên hiển thị trên màn hình, Hoàng Kì Văn tỉnh ngủ, là kiếp trước anh mắc nợ hai người họ đúng không?
Mang theo sự bức bối của mình, Hoàng Kì Văn xuống giường xỏ dép, đi ra mở cửa cho Dương Anh Kiệt.
Chưa kịp mắng Dương Anh Kiệt, thì anh đã lên tiếng trước: " Văn, tôi cảm thấy mình bị bệnh rất nặng "