“ Cô Ý tốt nhất cô vẫn nên thành thật khai báo để nhận khoan hồng của pháp luật. “ - vị cảnh sát trẻ tuổi nhìn Ý Noãn mất kiên nhẫn nói.
“ Tôi thật sự không làm “ - Ý Noãn mệt mỏi đáp.
Ý Noãn đã ở đây được một đêm từ lúc tìm được cô đến khi tra hỏi Ý Noãn đều không nhận tội chỉ nói là mình bị oan, còn mong cảnh sát gọi điện về nhà họ Ý hoặc nhà họ Lục để giải thích. Vị cảnh sát biết là hỏi cũng không được chỉ liếc Ý Noãn một cái liền bỏ đi trong đầu không ngừng nghĩ: “ Giờ là lúc nào rồi mà còn tỏ vẻ, không biết nhìn xem bản thân giờ thành bộ dạng gì. “
Ý Noãn cuộn người ngồi trong góc của ngục, cô thật sự rất mệt và đói, bản thân từ hôm qua đến giờ chưa được ăn gì cộng thêm mất ngủ khiến Ý Noãn bây giờ rất khó chịu.
Khác với Ý Noãn đang chật vật thì trong bệnh viện Tố Giai Tuệ đã tỉnh lại, Lục Thế Nam đang đút cháo cho cô ấy, “ em no rồi “ - Tố Giai Tuệ nhẹ giọng nói. Lục Thế Nam nhướng mày bảo: “ Ngoan, ăn thêm một ít nữa. “
Tố Giai Tuệ lắc đầu ý bảo không thể ăn thêm, thấy vậy Lục Thế Nam cũng không ép nữa. Từ khi tỉnh dậy đến bây giờ Lục Thế Nam chưa nhắc gì về Ý Noãn trước mặt Tố Giai Tuệ, thấy không thể chờ được nữa Tố Giai Tuệ chủ động nhắc đến: “ Thế Nam, Ý Noãn cô ấy.”
“ Em nghỉ ngơi cho tốt, về phần cô ấy không cần bận tâm, nhất định sẽ đòi lại công bằng cho em. “
Tố Giai Tuệ vội nói tiếp: “ Không cần phải vậy, Thế Nam hay anh tha cho Ý Noãn được không dù sao chúng ta cũng lớn lên từ nhỏ với nhau em không tin cậu ấy sẽ làm vậy, chắc là có khuất mắt nào đó. “ Nói đến đây hốc mắt Tố Giai Tuệ đỏ lên nhìn rất đáng thương.
Lục Thế Nam vỗ lưng Tố Giai Tuệ nhẹ giọng đáp: “ Đừng suy nghĩ đến cô ấy nữa được chứ, anh có cuộc họp giờ phải đi tối lại đến thăm em. “
Xác định Lục Thế Nam đã rời đi, Tố Giai Tuệ thở phào chắc chắn lần này Ý Noãn không thể thoát khỏi mới yên tâm nghỉ ngơi: “ Ý Noãn đừng giận tớ, chỉ tại cậu quá may mắn thôi.”
Sở dĩ Tố Giai Tuệ trở nên như vậy đều xuất phát bằng lòng đố kị, lúc Tố Giai Tuệ mới đến nhà Ý Noãn cùng mẹ, cô đã không ngừng ngưỡng mộ Ý Noãn được sống trong một ngôi nhà có rất nhiều tiền, mọi sự ngưỡng mộ ấy đều đang từ từ đánh mất một Tố Giai Tuệ ngây thơ, hiền lành. Từ ganh ghét Ý Noãn sinh ra đã ngậm thìa vàng đến khi Tố Giai Tuệ gặp Lục Thế Nam thì đã cảm mến anh, vừa hay biết được Ý Noãn cũng thích Lục Thế Nam, Tố Giai Tuệ sợ anh cũng sẽ thích lại Ý Noãn mà đã nhiều lần khiến hai người hiểu lầm nhau làm Lục Thế Nam cũng trở nên ghét bản tính của Ý Noãn.
Vì hãm hại Ý Noãn, Tố Giai Tuệ đã dụ Ý Noãn đi du lịch cùng mình mục đích là để khi cả hai đi chơi đến lúc say thì Tố Giai Tuệ sẽ gọi người của mình đến tạo nên màn kịch ***** ***. Tố Giai Tuệ đã dò hỏi trợ lý của Lục Thế Nam nên biết anh có chuyến công tác ở đây nên đã gọi cho Lục Thế Nam bảo rằng Ý Noãn cho người ***** *** mình. Tất cả đều đúng với kế hoạchh của Tố Giai Tuệ.
“ Tổng giám đốc, bên phía cảnh sát gọi điện nói rằng cô Ý không chịu hợp tác, họ muốn nhờ tổng giám đốc giúp đỡ “ - A Sênh mới từ chỗ cảnh sát trở về.
“ Sắp xếp ngày mai đi “ - A Sênh hơi bất ngờ không nghĩ tổng giám đốc sẽ đồng ý nhanh như vậy, nhận được câu trả lời của Lục Thế Nam cậu sắp xếp thời gian vào 8h sáng mai rồi đưa bản báo cáo cuộc họp cho Lục Thế Nam xem trước.
Ngày hôm sau, thời tiết khá mát mẻ chưa đến 8h Lục Thế Nam đã có mặt ở đồn cảnh sát. Vị cảnh sát lớn tuổi thấy Lục Thế Nam đến mặt không khỏi vui mừng từ xa đã đến tiếp đón, ông ta dẫn Lục Thế Nam vào phòng mình ngồi, rót ra 2 ly trà rồi nói: “ Giám đốc Lục đã phiền anh tới đây một chuyến nhưng cô Ý đã ở đây 2 ngày mà không có tiến triển chúng tôi cũng không tiện dùng phương pháp mạnh, chỉ có thể nhờ anh giúp”
Lục Thế Nam gật đầu xem như đã hiểu: “ Dẫn tôi đến chỗ cô ta đi “
Khi Lục Thế Nam nhìn thấy Ý Noãn trong ngục tù, chỉ mới 2 ngày không gặp trông cô rất khác, trên người là bộ quần áo tù nhân tóc tai có phần lộn xộn thực sự có phần không nhận ra là Ý Noãn hống hách ngày trước.
Ý Noãn nghe thấy bước chân, 2 mắt đang nhắm liền mở ra đập vào mắt cô là hình ảnh của Lục Thế Nam không nghĩ anh sẽ đến thăm cô, Ý Noãn kích động không giấu được sự vui mừng: “ Thế Nam, cuối cùng anh cũng đến “
Lục Thế Nam chỉ liếc nhìn Ý Noãn một cái rồi bảo tất cả ra ngoài, khi chỉ còn lại Ý Noãn và Lục Thế Nam anh kéo cái ghế đối diện tấm trắng ngăn cách hai người mà ngồi xuống từ từ hỏi: “ Tại sao không khai báo cho cảnh sát? “
“ Thế Nam anh tin em đi, hôm đó em rất say tuy bản thân không nhớ gì nhưng em có thể chắc chắn là mình sẽ không làm hại Giai Tuệ “
Lục Thế Nam vẫn giữ nét mặt như cũ, lạnh lùng nói: “ Bản chất kiêu căng độc ác như cô thì có chỗ đáng tin? Ý Noãn nghe cho rõ cô tốt nhất vẫn nên thành thực khai báo cho cảnh sát, tôi không có nhiều thời gian chơi mèo vờn chuột với cô. “
Ý Noãn kinh ngạc không ngờ Lục Thế Nam sẽ nói như thế, cô không nghĩ bản thân sẽ có lúc tuyệt vọng đến vậy, lúc nhỏ cha không yêu mẹ không thương, cố gắng học thật giỏi họ cũng không quan tâm chỉ khi một lần vô tình vào lúc 9 tuổi Giai Tuệ làm mất chiếc khăn mà Thế Nam tặng cô, cô mới tức giận mà chửi Giai Tuệ đến phát khóc, vì đó là chiếc khăn đầu tiên Thế Nam tặng cho Ý Noãn. Sau lần đó cô bị ba mẹ răn đe, họ cho rằng cô không có thư thái của một tiểu thư nên dành nhiều thời gian huấn luyện cho cô hơn, cũng từ đó Ý Noãn mặc định rằng chỉ cần mình làm mọi chuyện xấu đi cha mẹ sẽ quan tâm nhiều hơn.
Nhưng hôm nay Ý Noãn mới phát hiện, mọi việc mà cô cố gắng trong mắt người khác đều là trò cười làm xấu mặt họ: “ Có phải anh cũng như ba mẹ em đều rất ghét em đúng không? “
“ Ừ “
Ý Noãn cười khẽ nước mắt không ngừng chảy, chỉ thấy mọi thứ đều nhoè đi đại não không thể tiếp thu thêm được gì. Mọi chuyện tiếp theo cô đều không nhớ chỉ nhớ bản thân đã thừa nhận hãm hại Tố Giai Tuệ, toà xét xử cô phạt 3 năm tù.