Ý Noãn không biết làm sao mình lại ngồi trên xe của Lục Thế Nam, nghĩ lại câu nói của anh người cô khẽ run kên, nhìn ra cửa sổ hỏi: “ Cô ấy chết khi nào?“
Lục Thế Nam vẫn tập trung lái xe, anh trả lời Ý Noãn: “ Sáng nay cảnh sát gọi cho anh bảo cô ta tự cắn lưỡi tử tự, đã mất lúc sáu giờ sáng. “
Xong đó Lục Thế Nam nói thêm: “ Thật ra nửa tháng trước, bên phía cảnh sát có liên hệ với anh, nói Tố Giai Tuệ hình như phát điên rồi nhưng anh không tin, tưởng là cô ta giở trò. “ - Không nghĩ chỉ sau nửa tháng, lại xảy ra chuyện này..
Chuyện này xảy ra quá đột ngột, lúc hai người đến đồn cảnh sát, vị cảnh sát trưởng ra đón tiếp: “ Cậu Lục, cậu tới rồi. “
Cả ba ngồi xuống nói chuyện, theo lời vị cảnh sát Tố Giai Tuệ thời gian có những biểu hiện rất lạ, cô ta trong trại giam suốt ngày lẩm bẩm nhưng không ai nghe được cô ta nói cái gì.
Sáng nay có người đến đưa cơm cho Tố Giai Tuệ, phát hiện cô ta đã không còn.
Không khí trong phòng trở nên lạnh lẽo khó tả, vị cảnh sát đó tiếp tục lấy ra một tờ giấy được nhàu nát: “ Chúng tôi tìm được cái này trong người phạm
nhân. Hình như là dành cho anh.
"1
Nói rồi vị cảnh sát đưa ra cho Lục Thế Nam, Lục Thế Nam nhận lấy mở tờ giấy ra, để anh và Ý Noãn cùng đọc. Nội dung bức thư là:
" Thua rồi.. từ đầu đã thua rồi. Lục Thế Nam tại sao anh không thích tôi, Lục Thế Nam tôi cố gắng nhiều như thế cũng là vì anh.. tại sao, Lục Thế Nam anh đã nói chúng ta sẽ kết hôn. Lục Thế Nam làm ơn đừng ghét bỏ tôi.. Em xin lỗi được không? Anh đừng bỏ rơi em... Lục Thế Nam em hối hận rồi... “ - Cả lá thư được viết nguệch ngoạc không theo hàng, khó lắm cả hai người mới hiểu được hết nội dung mà Tổ Giai Tuệ muốn nói đến.
“ Giám đốc Lục, chúng tôi muốn hỏi ý kiến anh, chúng ta làm lễ tang thế nào? “
Lục Thế Nam gấp lá thư lại, anh nói: “ Trước giờ mọi người ở đây thế nào, cứ làm cho cô ta thế đó đi.
Rời khỏi đồn cảnh sát, trong xe hai người đều trầm mặt không nói chuyện.
‘Bây giờ em bận gì không? “ - Lục Thế Nam lên tiếng trước.
Ý Noãn nghĩ ngợi gì đó rồi mới trả lời lại anh: “ Không bận. “
“ Vậy đi với anh đến chỗ này nhé? “
Ý Noãn quay ra nhìn Lục Thế Nam, hôm nay cô lại đồng ý với lời đề nghị của anh.
Lục Thế Nam lái xe đưa Ý Noãn ra khỏi trung tâm thành phố, nơi hai người đến là một khu đồng quê ít người sống, thường chỉ là các hộ gia đình nhỏ sống với nhau.
Xe được dừng trước một đồi hoa phủ đầy hoa hồng, hai người xuống xe, Ý Noãn phải bất ngờ với cảnh tượng trước mắt. Thật sự rất đẹp!
‘Đẹp không? “ - Lục Thế Nam nhìn Ý Noãn hỏi.
Cô cảm thán nói: “ Rất đẹp. “
Sau đó hai người lại im lặng, cả hai đều nhìn về phía trước, Ý Noãn chăm chú nhìn cả cánh đồng hoa này, Lục Thế Nam thì khác anh lại tiếp tục hỏi cô: “ Em buồn à? “
Từ sáng đến giờ, sắc mặt Ý Noãn vẫn rất bình tĩnh, Ý Noãn vì câu hỏi của Lục Thế Nam mà mới chú ý hơn, trong lòng cô không gợn sóng mà nói: “ Không buồn. “
Cảm xúc của Ý Noãn rất đỗi bình thường, cô vẫn bình thản tiếp tục ngắm hoa mà khẽ lên tiếng: “ Tôi chỉ thấy bất ngờ, có rất nhiều cách để sống tốt nhưng Tố Giai Tuệ lại chọn cách cực đoan nhất. “
“ Có lẽ cô ấy thấy ân hận. “
Ý Noãn lắc đầu, cô không thấy vậy mà nói: “ Xuyên suốt lá thư của Tố Giai Tuệ, cô ta chỉ nhắc mỗi anh, điều mà khiến Tố Giai Tuệ ân hận nhất là vẫn không được anh đáp lại tình cảm như bản thân khát khao, cô ta thấy hối tiếc là vì anh chứ chưa một lần thấy có lỗi với hành động của mình đối với tôi. “ - Ý Noãn phần nào vẫn chạnh lòng, quả nhiên đối với Tố Giai Tuệ trước giờ cô cũng chỉ là công cụ để cô ta chiếm lấy tình cảm của Lục Thế Nam.
“ Lục Thế Nam, Tố Giai Tuệ rất yêu anh. “ - Ý Noãn khẳng định nói.
Đến phiên Lục Thế Nam trầm mặc, anh biết rõ tình cảm Tố Giai Tuệ dành cho mình có bao nhiêu sâu đậm, chỉ tiếc không thể đáp lại.. Nói cách khác cái chết của Tố Giai Tuệ, cũng là anh gián tiếp gây nên.
Luận về pháp lí chuyện này không liên quan đến anh, nhưng luận về mặt tình cảm thì anh không tránh khỏi liên can.
‘Tại sao anh lại biết chỗ này? “ - Ý Noãn đổi chủ đề nói, với tính cách của Lục Thế Nam những nơi lãng mạn thế này hoàn toàn không phù hợp với anh.
“ Không phải em rất thích hoa hồng sao? Chỗ này là anh nói A Sênh kêu người làm cho em. “
Ý Noãn hẫng đi một nhịp, cô quay ra nhìn Lục Thế Nam nghiêng đầu đợi anh nói tiếp.
‘Ngoài mỗi ngày tặng em một bó hoa ra, anh muốn làm thêm điều gì đó cho em nên mới sai người tạo ra vườn hoa này, tuy có hơi mất công nhưng cũng rất may lại vừa ý em. “
‘Nhưng trước đây anh cũng chưa bao giờ nhắc về chỗ này. “
“ Dự định ban đầu là muốn đợi em chấp nhận anh thêm một chút sẽ dẫn em đến đây. Anh muốn ở tại chỗ này sẽ tỏ tình em. “ - Bây giờ vẫn chưa phải là lúc hoa nở đẹp nhất, nhưng cũng rất may Ý Noãn vẫn thích chúng.