Sai Lầm Yêu Anh

Chương 129: Thế nào được xem là hợp?




Sau cuộc trò chuyện không mấy vui vẻ với Chấn Phàm, Lục Thế Nam cầm theo túi đồ bổ ba mẹ anh chuẩn bị mà lên phòng bệnh Ý Lãng đang nằm nghỉ.

Bội Sam vẫn chưa quay lại nên trong phòng chỉ có Ý Lãng và Ý Noãn.

Nhìn vào ô vuông trắng ở cửa, anh bèn gõ cửa một tiếng, rồi mới bước vào.

Ý Noãn đang chỉnh lại chăn cho Ý Lãng, thấy có người gõ cửa thì biết không phải là Bội Sam tới, nhớ lại lúc nãy Lục Thế Nam ở dưới nên cô dễ dàng đoán được người bước vào là ai.

Khi Lục Thế Nam bước vào, Ý Lãng là người đầu tiên niềm nở bảo anh lại đây ngồi xuống.

Lục Thế Nam nghe vậy cũng nhanh nhẹn ngồi xuống, anh liếc qua nhìn Ý Noãn rồi mới nhìn Ý Lãng lịch sự nói: “ Bố mẹ nhờ cháu mang cái này đến cho bác. “

“ Làm phiền con rồi."

Không phiền ạ. “ - Dù sao cũng là tự anh muốn đến đây.

Không khí có phần ngượng ngùng, Ý Lãng chỉ đành lên tiếng phá vỡ nó, ông nhìn Ý Noãn nói: “ Ý Noãn à con rót nước cho Thế Nam giúp ta. “

Ý Noãn nhanh chóng lấy ly rót cho Lục Thế Nam cốc nước, Lục Thế Nam chưa kịp nói một tiếng cảm ơn, cô đã quay lại chỗ mình đứng tiếp tục chỉnh chăn cho Ý Lãng.

Lục Thế Nam có phần ngại ngùng, anh rũ mắt giấu đi cảm giác chua sót. Thái độ lạnh nhạt này của Ý Noãn cũng không phải lần đầu.

Lục Thế Nam ngồi chưa được bao lâu thì Bội Sam cũng quay lại, thấy sự xuất

hiện của Lục Thế Nam bà bất ngờ hỏi thăm: “ Thế Nam mới đến à con? “

Lục Thế Nam đáp nói: “ Vâng. “

Thấy Bội Sam đến, Ý Lãng nhìn bà hỏi: “ Bà có nhớ cầm dao cạo râu cho tôi không? “



Bội Sam sực nhớ, bà thốt lên: “ Chết thật, tôi quên mất rồi. “ - Mải lo nấu cháo cho Ý Lãng, với chuẩn bị ít đồ ăn cho Ý Noãn mà bà quên mất bỏ vào túi mang theo cho ông.

Ý Lãng thờ dài nói: “ Tôi đã dặn đi dặn lại rồi mà.. '

“ Xin lỗi tôi lu bu quá nên quên mất."

Ý Noãn thấy vậy sẵn kiếm cớ ra ngoài nên nói: “ Cũng không phải thứ khó tìm, ở dưới bệnh viện có bán để con xuống mua."

Bội Sam nghe vậy biết là lỗi tại mình quên nên giờ mới nhọc cô xuống mua, bà nói: “ Làm phiền con rồi.. “

Ý Noãn lắc đầu bảo: “ Không phiền ạ. “

Ý Noãn đi rồi, Lục Thế Nam cũng không biết ở lại nên nói gì, anh cũng nhanh chóng xin phép đứng lên rời đi.

Lục Thế Nam không về ngay mà xuống tầng trệt của bệnh viện, anh đi quanh mấy cửa hàng gần đó tìm Ý Noãn.

Lúc Lục Thế Nam tìm ra cô, là lúc Ý Noãn vừa mua đồ trở về.

Anh nhanh chóng xuất hiện trước mặt Ý Noãn: “ Em khoan hẳn đi."

‘Lục Thế Nam anh lại muốn nói gì? “

Anh chỉ muốn hỏi em và tên bác sĩ kia là mối quan hệ gì. “

“ Liên quan gì đến anh. “ - Ý Noãn rạch rõ ranh giới nói.

“ Ý Noãn, em và tên đó không hợp đừng nên yêu cậu ta. “ - Biết là Ý Noãn sẽ không nói cho mình nghe, Lục Thế Nam cũng không dài dòng mà bày tỏ nghĩ của mình.



Ý Noãn nheo mắt, nghe không lọt tai quan điểm của Lục Thế Nam: “ Thế nào là hợp mà thế nào là không hợp? Như anh là hợp sao?"

“ Anh không có ý đó.. “ - Miệng Lục Thế Nam khô khốc mà giải thích.

Ý Noãn không muốn nhiều lời với anh, cô nghiêng đầu thẳng thắn nói: “ Lục Thế Nam tôi không hiểu, anh biết rõ dù anh có làm gì tôi vẫn không tha thứ cho anh. Vậy anh cứ bám lấy không buông có tác dụng gì? “

“ Tôi nghĩ chẳng qua anh là đang hổ thẹn với tôi, chứ đấy không phải tình yêu.

“ Ý Noãn giờ anh nói gì cũng khiến em rất dễ nghi hoặc, nhưng anh cam đoan, anh không phải hổ thẹn mà đối xử tốt với em, anh là thật lòng muốn theo đuổi em.

Trước đây anh cũng từng nghĩ có phải thực sự thích em là nhất thời không, nhưng anh phát hiện ra mỗi lần cố buông em ra anh làm không được. Thà anh cứ mặt dày xin sự tha thứ của em vẫn tốt hơn việc chỉ có thể quan sát em từ - Lục Thế Nam nhân cơ hội bày tỏ suy nghĩ của mình với Ý Noãn.

“ Anh biết em khó chấp nhận nhưng anh chờ được, chỉ cần em cho anh cơ hội thể hiện. “

Mặt mày Ý Noãn khựng lại, cô im lặng nhìn anh, thực sự Lục Thế Nam đối với cô là thật lòng?

Đối với ba mẹ cô có thể hiểu vì sức khoẻ họ không được tốt mà tha thứ nhưng đối với Lục Thế Nam thì sao? Cô lấy gì bảo đảm để tha thứ cho anh..

Một tháng nữa lại trôi qua, hiện tại sức khoẻ của Ý Lãng đã tốt hơn rất nhiều, hết hôm nay ông có thể xuất viện rồi.

Thời gian này tần suất Lục Thế Nam tới bệnh viện cũng nhiều không kém, mà trùng hợp thay lần nào Lục Thế Nam có mặt đều là lúc Ý Noãn đang ở đó. Tâm ý này của anh ngay cả Ý Lãng và Bội Sam cũng nhìn ra rất rõ.

Cơ bản anh không yên tâm để Ý Noãn cứ ở bệnh viện dài lâu với tên bác sĩ kia, ai biết được khi không có anh ở đây tên kia lại làm gì Ý Noãn. Để an toàn nhất anh vẫn nên đến đây để ý một chút.

Đối với hành động này của Lục Thế Nam, Ý Noãn mặc kệ không quản, vì dù giờ cô có nói gì Lục Thế Nam cũng sẽ xem như không nghe.

Ý Noãn đang ở trong bếp nấu ăn, điện thoại bỗng có người gọi đến. Là chiếc điện thoại của vợ chồng họ Ý tặng cô ngày sinh nhật, thời gian trước bọn họ thuyết phục Ý Noãn cô mới đồng ý dùng điện thoại bọn họ tặng, nên mới có cảnh cô nghe điện thoại như bây giờ.

Ý Noãn lấy điện thoại ra, nhìn tên hiển thị trên màn hình cô mỉm cười, bấm nghe nói: “ Chị nghe đây? “