Sai Lầm Yêu Anh

Chương 126: Suy nghĩ




Nhắc đến chiếc điện thoại, Ý Noãn cũng thẳng thắn nói: “ Không sài.

"

Bội Sam nghe vậy, tuy cũng đoán được câu trả lời của cô nhưng vẫn nhói trong lòng, bà cố cười nói tiếp: “ Hai ngày trước ta có gọi cho con nhưng không thấy ai bắt máy nên cũng đoán được.. “

Ý Noãn nghe vậy, lông mày cô chau lại hỏi: “ Hai ngày trước? “

“ Phải, ta có chuyện mới gọi điện cho con. “

Nhìn nét mặt Bội Sam, Ý Noãn thấy không giống là nói dối mới lên tiếng nói tiếp: “ Là chuyện gì? “

Ánh mắt Bội Sam trùng xuống, bà nhìn cô đau lòng nói: “ Ba của con.. ông ấy làm việc quá sức nên huyết áp tăng cao hiện vẫn đang ở bệnh viện theo dõi. Ý Noãn à sức khoẻ ba con đang không ổn, con có thể đến thăm ông ấy không?

Ý Noãn nghe xong trong lòng có gì đó rời bộp bộp xuống, chân tay cô cứng ngắc, không biết nên đáp lại Bội Sam thế nào, không phải sức khoẻ vài tháng trước vẫn tốt sao?

Thấy Ý Noãn im lặng bà sợ cô không đồng ý mà nói tiếp: “ Ý Noãn ta biết bọn ta có lỗi với con nhưng dù sao ông ấy vẫn là ba của con việc này không thể chối cãi được, hơn nữa là vì áy náy mà ba con mới đâm đầu vào công việc mới dẫn đến sức khoẻ như hôm nay. Ý Noãn xem như con rũ lòng thương đi thăm ông ấy một lát được không? “

Ý Noãn không nhớ được cô đã trả lời Bội Sam ra sao, nhưng hiện tại cô lại đứng trước cửa phòng bệnh của ông ấy, hô hấp Ý Noãn bắt đầu trì trễ, cô không dám đẩy cửa vào.Rất lâu sau, Ý Noãn mới ổn định mà tiến vào trong. Nhìn thấy Ý Lãng một mình lạc lõng nằm trên giường bệnh, bên cạnh là thiết bị máy móc, không nói đến cơ thể nhìn gầy yếu đi chỉ nhìn số tóc trên đầu cũng rất dễ nhận ra tóc đã bạc đi rất nhiều.

Ý Noãn không kìm được mắt trở nên ửng đỏ, Bội Sam nói đúng có như thế nào họ vẫn là ba mẹ của cô..

Ý Noãn từ bước khó khăn đến gần Ý Lãng, theo sau còn có Bội Sam.

Ý Lãng nghe thấy tiếng động mới khó khăn mở mắt ra nhìn, cả giọng nói cũng chậm đi rất nhiều: “ Bà tới rồi à? “

Người Ý Noãn bắt đầu run lên, chỉ mới vài tháng còn có thể thay đổi như thế sao?



Nghe Ý Lãng nhắc đến mình, bà lại gần vỗ lưng ông vài cái: “ Ừ, ông mở mắt ra nhìn xem còn ai tới nữa kìa. “

Nghe vậy Ý Lãng thở dài, cố gắng mở to mắt ra hơn nhìn xem người Bội Sam nói là ai, khi nhìn thấy là Ý Noãn đang bất động đứng đó, Ý Lãng khó tin vào mắt, mấy ngày trong viện không lúc nào ông không mong Ý Noãn sẽ đến đây.

Đợi mãi cuối cùng cô cũng thực sự đến: “ Con tới lâu chưa? Bà mau lấy ghế cho con ngồi. “ - Thấy Ý Noãn vẫn đứng đó ông sợ cô mỏi chân mà vội và nói Bội Sam chuẩn bị ghế.

Nhận lấy ghế từ Bội Sam, Ý Noãn ngồi xuống cạnh hai người họ, một nhà ba người nhìn nhau nhưng lại khó mở lòng để nói chuyện.

Ý Lãng thấy vậy lên tiếng trước: “ Ý Noãn à, dạo này con thế nào?

Ý Noãn cúi người nhìn xuống đầu gồi mình, cô nói: “ Khá ổn. “Thấy Ý Noãn kiệm lời, Ý Lãng chỉ cười khổ rồi nói: “ Có phải con mới mua nhà không? “

' Cũng mới dọn vào chưa được một tháng. “

Ông quan sát Ý Noãn, so với ngày nhỏ cô bây giờ mảnh mai hơn rất nhiều, cũng không phải dáng vẻ vô âu vô lo như trước, nhìn xuống ngón tay cô không khó để Ý Lãng nhận ra vô số vết chai trên đó, chứng tỏ những năm qua cô sống không hề dễ dàng.

Bây giờ lại mua được nhà, con gái ông không phải rất giỏi sao? Nếu không phải bị bọn họ hãm hại có thể bây giờ Ý Noãn có cuộc sống tốt hơn rồi, nghĩ như thế Ý Lãng bỗng chốc hổ thẹn, ông lên cơn ho không ngừng, đến mức khiến Bội Sam hoảng loạn nhắc nhở: “ Ông từ từ thôi. “

Ý Lãng lắc đầu, nhìn Ý Noãn nói tiếp, cũng chưa bao giờ hai cha con nói chuyện nhiều như hôm nay: “ Ý Noãn con quả nhiên rất giỏi, xin lỗi con. Ngoài xin lỗi con ta cũng không biết nói gì hơn. “

Mí mắt Ý Noãn vẫn ửng đỏ, rất lâu sâu cô mới tìm lại được giọng của mình mà lên tiếng bảo: “ Đừng xin lỗi nữa, mọi chuyện cũng xảy ra rồi. Hai người nên sống cho tốt đi. “

" Ta già rồi, không chắc sẽ sống được lâu nữa. Bọn ta hèn mọn chi mong trước đó Ý Noãn con tha thứ cho bọn ta được không? Bọn ta thực sự rất nhớ con. “ - Ông không nhắc về chuyện Ý Noãn không phải vì không thương mà là vì mất mặt khi đối diện cô, mới không dám nói ra đến nước này cũng chỉ có thể cầu xin sự tốt bụng của Ý Noãn để chuộc lại lỗi lầm.

Nhìn Ý Lãng trên giường bệnh đến nhìn Bội Sam không kìm được đang khóc nấc, Ý Noãn không rõ cảm xúc của mình là gì. Khi nghe Ý Lãng đang nằm bệnh chân tay cô vì lo lắng mà cũng run theo, thấy hai người họ vì mình mà thay đổi không phải cô không động lòng chỉ là mọi việc còn có thể thay đổi? Ý Noãn chưa dám nghĩ đến việc tha thứ cho họ.