Sách Niệm Đường Lệ

Chương 7




Tại Cẩm Thành có một nhánh sông Lịch, bên cạnh là một ngọn đồi nhỏ, trên đó có một gốc cây bồ đề ngàn năm, trơ trọi lại uy nghiêm vươn thẳng thân cây, chọc lên trời cao.

Xung quanh gốc bồ đề là các loại hoa cùng cỏ dại khác, người dân ở Cẩm Thành thường hay đem những câu chuyện kể về gốc bồ đề này cho con cháu mình nghe, bảo rằng xưa kia chốn này chỉ là một nơi cằn cõi, là nơi tưới đầy máu tươi của binh lính, nơi những trận đánh xảy ra, chiến trường khốc liệt, cuộc sống khi đó khổ kêu thấu trời, sống tựa như chết, hận sao thời cuộc quá tàn nhẫn. Đến khi Tát Ta xuất hiện một vị Chiến thần, y uy dũng, thiện chiến, cao ngạo một phương trời, tài năng xuất quỷ nhập thần, bách chiến bách thắng, đánh lui bọn xâm lược ngoại quốc, lấy lại đất tổ cho người dân, mở đầu cho những trận đánh thắng vang dội của y, chính là ở Cẩm Thành.
Về sau khi quốc an thái bình, chiến sự như một ngọn lửa tắt lụi đi, y cởi bỏ áo giáp cùng mũ chiến, để lại sự níu kéo và tiếc hận nhân tài của triều đình mà lui về ở ẩn tại Cẩm Thành.

Khi đó Cẩm Thành vẫn là nơi khó khăn, y gieo một mầm bồ đề tại gần nhánh sông Lịch, với hy vọng sự trường tồn của bồ đề sẽ bảo vệ được Cẩm Thành mãi xa hoa phú quý, yên ổn an bình.

Nơi ngọn đồi Chiến thần khi xưa gieo lại mầm non bồ đề, kì lạ xung quanh hai mươi dặm lại không mọc lên bất kì thân cây nào, chỉ có gốc bồ đề ngày càng cao lớn, đâm thẳng lên trời cao, như một sự bảo bọc vĩnh cửu mà năm đó Chiến thần thả vào cho Cẩm Thành.

Lúc này dưới gốc bồ đề có một nấm đất nhô lên.

Vào lúc trời dần sáng, trên nấm đất nhô lên ấy được cắm đầy hoa dại đủ màu sặc sỡ. Thổ thần đại tiên hai tay khoanh lại dựa vào gốc bồ đề nhìn chằm chằm, rốt cuộc nhịn không được nữa liền cất lời.
"Được rồi, người ta bảo cỏ xanh mọc đầy mộ, ngươi lại đi cắm đầy hoa dại, hoa nở rồi hoa tàn, ngươi còn cắm làm gì?"

Ta chăm chú thả một nhánh hoa dại nhỏ bé lên nấm mồ, đỏ đỏ vàng vàng, đủ loại màu sắc, nghe thấy âm thành khản đặc của thổ thần ta chỉ nhàn nhạt trả lời.

"Tàn rồi ta lại cắm tiếp."

"Ngươi có thể canh lúc hoa tàn à?"

Thổ thần bà bà khóe miệng xệ xuống châm chọc, ta thả trên đó cành hoa cuối cùng, sau đó xoa xoa hai tay, cười hì hì nhìn sang lão nhân gia, lấp lánh ánh mắt bảo.

"Còn có thổ thần đại tiên ở đây mà."

Lão bà kia nghe ta chân chó nói vậy, không khỏi co giựt khóe miệng, nhìn nấm mồ đầy hoa sặc sỡ kế bên ta, lập tức xệ mặt nói.

"Khổ công như vậy làm gì?"

Ta đưa mắt nhìn xuống nấm mồ đầy hoa, có chút mơ màng.

Lửa đỏ hừng hực, cháy tận trời cao. Thiêu đốt tất cả mọi thứ, ta cùng hắn ở giữa tâm lửa, cự đao xuyên qua lồng ngực, máu chảy từng giọt thấm đẫm mặt đất, để rồi cũng bị lửa cháy cho biến mất.
Khi đó ta cứ mơ màng ngây ngốc như vậy, cảm giác bất lực, vô định, không hiểu xâm chiếm lấy ta, cùng với giai điệu câu hát cuối cũng của lão bản bán bánh bao, cứ như ma chú, siết lấy hồn ta, khiến ta không thể giãy dụa khỏi sự giày vò đấy.

Ta không nhớ được bài ca đấy là gì?

Chỉ biết nghe thật lạ, so với trăm bài ca từng nghe ở Cẩm Thành, ta không nhận ra.

Tuy nhiên, ta lại mơ hồ, cảm giác như đã từ rất lâu rồi, từ trong xa xưa, ta có lẽ từng nghe thấy.

Ta không hiểu, đưa mắt nhìn dung nhan dưới ánh lửa sáng rực của lão bản bán bánh bao, ta hỏi hắn.

"Câu hát cuối cùng đó, là gì?"

Cũng như bao lần, không có người trả lời ta.

Nhưng lần này ta biết, hắn sẽ không bao giờ trả lời được câu hỏi của ta.

Bởi lão bản bán bánh bao, chết rồi.

Hắn cũng sẽ làm quỷ hồn như ta.
Ngay lúc đó, đột nhiên xuất hiện hai đạo thân ảnh, tà áo trắng và đen lượn lờ, có một bàn tay già nua xuất hiện che đi ánh nhìn của ta lại.

Ta nhận ra được mùi hương gỗ bồ đề quen thuộc từ lòng bàn tay ấy.

"Thổ thần bà bà làm gì đấy?"

Ta cất giọng như mọi khi nhởn nhơ hỏi.

"Hắc Bạch Vô Thường xuất hiện đem hồn của bọn họ đi, quỷ hồn không nên nhìn vào mắt của bọn hắn."

Ta giật mình, không nghĩ nhanh như vậy, khi bọn họ chưa kịp xuất hồn thì Hắc Bạch Vô Thường đã tới.

Vùn vụt vùn vụt.

Âm thanh gió thổi, ta biết được, lúc này là Hắc Bạch Vô Thường đang nhảy khúc, đưa từng vong hồn rời đi.

Chín xác chết, tám vũ khúc, ngay tại khúc thứ chín, ta đột nhiên cất tiếng hỏi.

"Lão bản, ngươi có nghe thấy ta không?"

Mễ Bối. Mình nghĩ rằng, nếu kiên nhẫn, thì truyện sẽ dễ hiểu TT