Sách Niệm Đường Lệ

Chương 58




"Ngươi đã nhớ lại chưa?"

Giữa màn mưa tầm tã ngoài kia, bầu trời xám xịt tối mù, âm thanh có chút bén nhọn vang lên. Ta vốn còn đang ngây ngốc, dường như khó mà tiếp nhận được những hình ảnh chạy loạn ở trong đầu, âm thanh ấy cắt ngang dòng suy nghĩ, kéo tâm trí ta trở về.

Khẽ đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy trước khung cửa có một thân ảnh đứng đấy dựa vào, người này hai tay khoanh lại trước ngực, ngoại bào một màu đỏ rực như biển lửa, thêu những đóa mẫu đơn diễm lệ trên tay áo, vốn là cơ thể người, nhưng đầu lại là đầu của loài chim khổng tước, hai mắt sắc như gươm chém, đầu đội mũ cánh chuồn, đung đưa hai sợi chỉ buộc.

"Ngươi là ai?"

Ta khẽ cất lời, âm thanh ôn hòa như tiếng nước chảy róc rách, dịu êm như đàn tranh gảy lên.

Y chăm chú nhìn ta, quan sát một lúc, sau đó mới cất lời, âm thanh bén nhọn lại vang lên.
"Bổn thần là Tước Hầu của kinh đô, cai quản Vạn Niên, chức vị cũng xem như tương tự Thổ Thần Bồ Đề ở Cẩm Thành."

Thổ thần Bồ Đề.

Là lão nhân gia kia?

Ánh mắt ta nghi hoặc trông về phía Tước Hầu, y hai mắt sắc như chim ưng, từ trên cao nhìn xuống ta ngồi bệch dưới nền đất, bộ dạng rất hờ hững mà cất lời.

"Bồ Đề có nhắn nhủ bổn Thần giúp ngươi, thần thức ngươi đã tìm về được rồi, những chuyện còn lại nằm ở trong tay mình. Nhanh chân một chút, Hắc Bạch Vô Thường nếu tra ra, bổn Thần cũng không thể giúp ngươi giấu khí tức đi được nữa."

Ta biết ngay mà, nguyên nhân vì sao Hắc Bạch Vô Thường lại không tìm đến, chính là do khí tức nguyên thần của ta bị người làm mờ nhạt đi, nếu không phải dụng tâm tra ra, chỉ sợ đến thiên hoàng địa cửu cũng không tìm được.
Thổ thần bà bà giúp ta che giấu khí tức, cốt là để ta kiếm lại được thần thức, hoàn thành được ước nguyện của mình.

Bởi một vong hồn khi chết đi còn oán hận, sẽ khó mà siêu sinh làm người.

Trông thấy Tước Hầu chuẩn bị phất tay áo rời đi, ta vội vàng bò tới, đưa tay níu lấy tay áo đỏ rực của y, dưới đôi mắt sắc bén như diều hâu đầy vẻ nghi ngờ của hắn, ta run khóe miệng, hai mắt đỏ ngầu, rất kiên quyết mà hỏi.

"Tước Hầu, có thể nói lại cho tiểu nữ tất cả những chuyện xảy ra khi ta chết chứ?"

Bàn tay nắm lấy tay áo siết chặt, lo sợ y từ chối, nếu vậy, con đường tìm hiểu sẽ càng gian nan hơn, bởi ta biết được khắp kinh đô hiện giờ, Tướng Quân Đường gia là một cái gai tuyệt đối không được nhổ lên của Vạn Niên.

Nếu để Thiên Sát Quân bắt gặp bất kì ai buột miệng nhắc tới ta, liền có thể đầu rơi máu chảy, vạn kiếp bất phục.
Hoàng đế trên kia, đã sớm trở thành một hôn quân rồi.

Tước Hầu yên lặng một lúc, ngay khi ta tưởng chừng đây là điều bất khả thi, chỉ có thể tự mình đi tìm hiểu, bàn tay vừa buông tay áo, liền nghe được âm thanh thở dài nho nhỏ, ta ngước mắt lên trông vào cái đầu chim khổng tước trên kia, chỉ thấy y khẽ nghiêng đầu, bàn tay day day thùy thái dương, bất đắc dĩ mà cất tiếng.

"Bồ Đề chết tiệt."

Sau đấy, âm thanh bén nhọn của Tước Hầu từ tốn vang lên, chậm rãi đem chuyện kinh đô loạn lạc mấy năm gần đây kể hết trong một lần.

Giữa những đợt thiên lôi ầm ĩ ngoài kia, âm thanh y vẫn rõ ràng, như một chuyến tàu, đem ta đi vào từng câu chuyện bản thân đã bỏ lỡ rất lâu rồi.

Sau khi ta tự vẫn bằng cách đốt đình uyển gần tẩm cung của hoàng đế trong biển lửa cháy tận trời cao, bầu trời khi ấy trông đỏ như một biển lửa thật sự, dường như lửa cháy xém mây đen, lan rộng khắp cả một mảng trời đêm của Vạn Niên.
Bá tánh lo lắng, họ hoảng sợ trông về phương trời rực sáng ánh lửa ấy.

Và rồi đâu đó lưu truyền vào tai nhau rằng, đêm tối hôm đó, có người trông thấy một bạch y nữ tử, dung mạo như Tướng Quân vốn bị cho là mất tích, nàng ta chậm rãi như một du hồn bước chậm trên đường cái, dùng võ thuật mạnh mẽ của mình, đem thân hình gầy yếu đạp trên những ngói nhà lưu ly, tà áo lay động, bước chân thoăn thoắt, nếu không trông kĩ còn tưởng nàng dựa khí mà bay, vừa ma vừa tiên, ảo ảo thực thực, tiến vào hoàng cung.

Kinh đô Vạn Niên có thể nhầm lẫn bất kì quan lại tai to mặt lớn nào, nhưng với dung mạo và khí chất của Tướng Quân, bọn họ nào có thể quên?

Câu chuyện của Tướng Quân là một bức bình thư đáng quý của thiên hạ, một nữ tử thân phận bé nhỏ, lại dám vì gia tộc giả nam trang tòng quân, liều mạng không sợ chết trên chiến trường thập tử nhất sinh, sống trong địa ngục, leo lên từng bước chân đẫm máu mà trở thành Tướng Quân cao quý của Tát Ta, hai tay nữ tử vốn phải như bao tiểu thư khác lá ngọc cành vàng sạch sẽ chơi cầm vẽ tranh, chỉ vì một chữ oan mà nhuốm đầy xá© ŧᏂịŧ thiên hạ, như một nhánh hải đường sống trong biển máu mà chuyển màu đỏ rực.
Một nữ nhân như vậy, gϊếŧ hàng nghìn người. Nhưng lại cứu cả vạn bá tánh trong thiên hạ.

Nữ tắc, quy củ, vốn đã không còn là một lý do xứng đáng buộc tội nàng ấy.

Cho nên đối với Vạn Niên, đối với Tát Ta, thì Đường Trân là một huyền thoại bất diệt, là niềm kiêu hãnh của giới nữ nhân, và là một niềm tin về truyền thuyết chiến thần có tồn tại ở Cẩm Thành.

Khi mà Mộ gia từng xuất hiện một Thống Soái vượt nghìn biển đao cứu thiên hạ, thì giờ đây cháu gái của Mộ Chỉ lại trở thành Tướng Quân của ba mươi vạn đại binh, chưa kể hàng vạn bá tánh khác của những thành trì xen kẽ khắp Tát Ta.

Chiến Thần chính là truyền thuyết, và với hậu duệ của Chiến Thần, chính là niềm tin và hy vọng của cả thiên hạ này.

Hoàng Đế biết rõ điều đó.

Y lo sợ rằng nếu huyền thoại trở nên quá lớn mạnh, thì điều gì sẽ xảy ra?
Có phải việc tạo phản năm xưa mặc dù là giàn cảnh nhưng cũng có thể trở thành hiện thực?

Đã là thiên tử sẽ là kẻ bất dung.

Vì trong hắn luôn có một con quỷ, con quỷ của sự nghi ngờ và lo sợ.

Mễ Bối. Dạo này bận quá, xin lỗi mọi người.