Sau đấy trước mắt ta, là những đường nét thêu đến tỉ mỉ, vô cùng tinh tế, chỉ vàng chỉ bạc đan xen, màu sắc rất hoa lệ, từng chi tiết một cũng trở nên tỏa sáng mà đẹp đẽ.
Trên bức vẽ ấy, ta trông thấy ở một nơi ngọn đồi nọ, có một gốc cây to lớn lại xù xì, nằm gần kề một nhánh sông, dưới gốc cây ấy có hai thân ảnh, một lam y dịu dàng, một tử y tuấn dật, nữ nhân cười đến thập phần xinh đẹp, nam nhân mặt mày ôn hòa tuấn tú chăm chú vào nữ tử bên cạnh.
Lồng đèn đêm Nguyên Đán sáng rực, hoa đăng thả trên nhánh sông, trên trời tuyệt diệu nở đầy những đóa hải đường. Nam nhân kinh ngạc, nữ nhân đắc ý.
Thảo nguyên rộng lớn, nữ nhân dung nhan như hoa rạng rỡ hào hứng dìu dắt một con ngựa nhỏ nhắn lông đỏ như lửa cháy, nam nhân dở khóc dở cười tiếp bước theo sau.
Nơi mái nhà ngói đỏ lưu ly giữa cánh rừng trúc, nam nhân ngồi nghiêm nghị trên bàn đá cầm bút lông sói đề lên bình thư, nữ nhân làn váy như thu thủy chăm sóc những khóm hải đường diễm lệ, bên cạnh có hai thân ảnh một nam một nữ niềm nở cười theo hầu.
Đông tuyết trắng xóa, nữ nhân bụng to được bao bọc trong áo lông thỏ, chậm rãi cùng nam nhân làm một đôi bích nhân ngắm nhìn hoa tuyết, cười vang chuyện thiên hạ.
Sau đấy còn có hình ảnh nam nhân đề bảng vàng, từng chút từng chút một tài năng tỏa sáng, leo lên những chức vị không tưởng, nữ nhân cởi bỏ lớp ngoài giản dị, theo đấy mà cao quý diễm lệ.
Bảng vàng mời nam nhân về kinh đô, nam nhân chỉ chậm rãi từ chối, nắm tay nữ nhân ở nơi vùng đất an bình ấy mà đợi chờ một sinh linh chào đời.
Đông đi xuân tới, hoa hải đường nở rực rỡ khắp nơi, nữ nhân hoa lê đái vũ, ôm trong lòng một đứa bé đỏ hồng, nam nhân cất tiếng cười vang, hải đường rơi ngoài trời, như tiên linh nhảy múa chào mừng.
Sau đấy, hình ảnh của nam nhân và nữ nhân dần ít lại, thay vào đó là những mảng vẽ nho nhỏ, tinh tế và tỉ mỉ, về một đứa trẻ dần trưởng thành.
Nằm trên lưng ngựa bộ lông đỏ như lửa cháy, đứa trẻ khanh khách ôm hai chân mình hướng tới nữ nhân và nam nhân cười vang, như tiếng chuông đồng, đáng yêu vô tận.
Đứa trẻ kháu khỉnh, ôm trong lòng mãi không tha một chú chim bé nhỏ bị rơi khỏi cành cây, một bên mắt của nó không thể mở lên, nữ nhân thấy vậy cười rạng ngời, nam nhân bất đắc dĩ cười xòa.
Đứa nhỏ như một con khỉ nghịch ngợm, mặc đồ đỏ như quả cầu phúc, leo lên thân mình to lớn của một vị thúc phụ, hắc hắc nắm lấy râu của hắn mà ra sức giật, phụ nhân bên cạnh trông thấy, ôm bụng cười lăn. Nam nhân cùng nữ nhân trông thấy cũng chỉ dở khóc dở cười.
Từng nét cười, từng giọt nước mắt, những lần bi bo nói chuyện, ngây thơ như tiên linh, tất cả đều được tỉ mỉ khắc lại đến sống động.
Tấm bình phong thêu kín mặt, duy chỉ có nơi giữa là một mảng trống vắng.
Phụ thân từng nói, nương rời bỏ thế gian khi ta chưa có nhận thức.
Nàng ấy rời đi, khi chưa hoàn thành được bức vẽ tuyệt phẩm duy nhất của đời mình.
Ta từng hỏi, nương tại sao lại rời bỏ hai phụ thân chúng ta mà đi, có phải liên quan gì đến vết sẹo nơi lồng ngực của ngài hay không?
Phụ thân chỉ yên lặng nhìn ta, dường như muôn vàn cảm xúc giãy dụa, cuối cùng chỉ lặng lẽ xoa mái đầu nhỏ này, khàn giọng mà nói, nương rất thương ta.
Ta biết, ngày ấy không rõ, nhưng bây giờ dường như đã thông suốt rồi.
Tí ta tí tách, hai mắt thấm đầy lệ, như đê vỡ sóng tràn, nước mắt không thể cản lại mà ầm ầm trở về.
Tâm thổn thức, cổ họng nghẹn khuất, ta dường như cảm thấy rất đau xót.
Vốn dĩ, ta đã từng có một gia đình rất hạnh phúc, nương thương vô hạn, phụ thân sủng tận trời.
Vậy mà giờ đây, tất cả chỉ còn là một đống hoang tàn, chỉ còn mình ta ở nơi này với cát bụi và nhân sinh lạnh lẽo.
Ta thở hắt, run run khóe môi, nước mắt ướt đẫm mặt mũi, bàn tay máu thịt lẫn lộn vươn tới, muốn chạm vào nhưng lại sợ hãi sẽ vấy bẩn nó.
Vấy bẩn tình cảm tuyệt đẹp và duy nhất này.
Ta tự hỏi, rốt cuộc mười mấy năm sống đấy, ta đã làm được những gì?
Thứ ta có được trong tay, chỉ là sự mù mịt, đau tận tâm can, và danh nghịch tử Cẩm Thành.
Và giờ đây, ta chỉ là một kẻ không chốn để về, lạc lõng giữa muôn trùng thiên hạ.
Ta ngã khụy xuống nền đất đầy bụi và lạnh lẽo ấy, ngơ ngác mà trông về tấm bình phong.
Hận, hận không thể ngất đi, sau đấy tỉnh lại, mọi chuyện vẫn tốt đẹp như bức tranh ấy, những gì ta trải qua này, chỉ là một cơn ác mộng kinh hoàng.
Một đạo ánh sáng vụt tới, thiên lôi lại đánh xuống một trận ầm ĩ rung trời.
Giữa sự mù mịt, ta trông thấy tấm bình phong dường như đang lấp lánh, ngay tại giữa trung tâm nơi thiếu vắng đó, có cái gì đó lấp lánh lên.
Ta run bần bật, vội vàng đưa mặt ghé sát tới, sau đấy kinh hãi mà nhìn thấy một đường khâu mỏng vụng về.
Dường như, đã có ai đó từng phá vỡ chỗ này.
Bàn tay run rẩy đưa tới bên hông, rút ra thanh gươm sáng rực, hơi thở lạnh lẽo của nó hiện về, khiến cho bàn tay cầm cán đuôi của ta không khỏi run rẩy.
Ta nhìn vết khâu ẩn đấy, nhìn tấm bình phong.
Tâm đau đến vô hạn, tê tâm liệt phế.
Hai mắt ta đỏ ngầu, bầu trời lại sáng thêm một vệt thiên lôi.
Giơ cao thanh gươm, bình phong đứt đoạn.
"A."
Ta nức nở thở hắt, hai mắt trợn to nhìn mặt đất dưới chân, tay run bần bật, tiếng vải tách rời, nỗi đau tràn về, giày xéo ta đến nghẹn khuất.
Ta nhìn, nhìn cho rõ, bức ảnh diễm lệ ấy, đã bị ta chém đôi rồi.
Nhìn đi nhìn đi.
Chính tay ta đã phá hủy hạnh phúc của mình.
Nơi bình phong chia làm hai, có một phong thư trắng ở bên trong, ta bàn tay cầm lấy, nhìn từng dòng từng dòng chữ trên tấm thư trắng ấy.
Ngọc ấn hình rồng có chữ Tề ở đuôi thư, như một lưỡi đao đâm thẳng vào trái tim đã đầy máu này của ta.
Ha hả.
Ta cất lên tiếng cười đinh đang.
Như một kẻ điên, hai mắt đỏ ngầu mà nhìn.
Ầm một tiếng lớn, cửa thư phòng bị người đẩy vào, ta nghiêng đầu trông về nơi ấy, nhìn dung nhan trắng bệch kinh hãi của Tề Sách, ta sảng khoái cười lên, điên cuồng hướng về hắn mà nói.
"Tề Sách, chàng nhìn xem, chúng ta không sai ha ha!"
"Là thiên hạ! Thiên hạ sai rồi!"
Ha ha.
Tiếng cười của ta, như một lời ma chú vờn quanh, bị tiếng mưa lớn cùng thiên lôi át đi.
Tề Sách, chàng nhìn xem, chúng ta không sai, chàng nhìn xem!
Hải đường tan nát, rơi vãi trong không trung.
Mễ Bối. Tiểu Đường Đường phát điên rồi QAQ