Chuyện năm xưa như một khúc hát bị lãng quên, cứ ngỡ cả đời cũng sẽ không nhớ lại được.
Tuy nhiên khi ngón tay khẽ chạm vào đàn tranh, giai điệu ấy lại cứ chậm rãi trở về.
Kinh đô năm ấy của Tát Ta không giống như kinh đô Vạn Niên của ngày nay bá tánh áo ấm no bụng, đời sống sung túc.
Năm đó triều đình Tát Ta đổi vua.
Tiên hoàng chết ngay trên giường của Hoa quý phi, Hoàng Hậu tự vẫn đi theo, Đế Hậu mất, toàn thể nữ nhân hậu cung đều bị ban một chén rượu độc hoặc ba thước vải trắng.
Triều đình Tát Ta dấy lên phong ba nhuộm đầy huyết tanh hoàng tộc.
Thái Tử chết bất đắc kì tử được thuộc hạ phát hiện ở thanh lâu Phong Tuyết nổi danh.
Nhị hoàng tử bỏ mạng nơi chiến trường biên cương.
Hoàng tộc Tát Ta từng người từng người bỏ mạng, dân gian truyền miệng về từng sự kiện, bá tánh lo sợ, sống trong những tháng ngày khϊếp đảm. Cứ ngỡ Tát Ta đến đây là chấm dứt.
Năm ấy nổi danh giữa thiên hạ, chính là Tể Tướng quan nhất phẩm của triều đình.
Hắn được bá tánh gọi hai chữ phản thần.
Thần gϊếŧ Vua soán ngôi.
Bất nhân bất nghĩa bất trung, Tát Ta sẽ ra sao nếu vào tay của hắn.
Mọi người đồn đại sẽ không lâu sau sẽ có chiếu chỉ tuyên cáo toàn dân Tát Ta rằng triều đình đổi họ, người ngồi lên ghế rồng sẽ không ai khác chính là phản thần Tể Tướng đương triều ấy.
Tuy nhiên đến khi chiếu chỉ được đưa ra, toàn thể bá tánh lập tức chết khϊếp.
Phong tiểu hoàng tử duy nhất sống sót làm Hoàng Đế.
Tuy nhiên tiểu hoàng tử còn quá bé để có thể tự mình cai trị giang sơn, lập tức phong Tề Vương Gia, bào đệ của Tiên Hoàng lên làm Nhϊếp Chính Vương nắm giữ ngọc ấn, thay mặt tiểu Hoàng Đế điều hành giang sơn rộng lớn của Tát Ta.
Ấu tử mới bốn tuổi khi ấy của Tề Vương, vì có phụ thân là người nắm giữ giang sơn Tát Ta nên mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng vẫn được phong làm Hầu gia ngay lập tức, nắm giữ chức vị cao quý.
Còn vị phản thần Tể Tướng kia cởi bỏ mũ cánh chuồn, trả lại binh quyền cho hoàng thất Tát Ta, đem gia đình nhỏ của mình lui về ở ẩn chốn thâm sơn.
Từ nay quyết không màng thế sự.
Mặc dù vậy khắp Tát Ta khi ấy không ai không biết có sự tồn tại của một vị phản thần nổi danh đó.
Dù y đã từ bỏ chức quyền, cáo lão hồi hương, nhưng trong mắt mỗi người, vẫn là cái gai cần phải nhổ bỏ.
Người ta kêu y là phản thần, nghịch tặc của quốc gia.
Nghịch thần họ một chữ Đường, tên một nét Hữu.
Đường gia trên dưới ít nhân khẩu, phản thần Đường Hữu thê chết, bên cạnh không có bất kì một tì thϊếp nào khác, kể cả nha hoàn thông phòng cũng không, hắn chỉ có một ấu nữ duy nhất.
Và nàng gọi Đường Trân.
Ấu nữ của nghịch thần phản quốc Tát Ta năm ấy, chính là ta.
Ta chính là Đường Trân.
Năm đó chiến sự hỗn loạn, triều đình rối rắm, ta mới chỉ sáu tuổi.
Ta nhớ rõ ngày ấy, trời đổ mưa tầm tã, ta ở cổng lớn của phủ Tề Tướng, thân mình nhỏ bé đứng dưới tán ô nhỏ của chính mình, phủ Tề Tướng rộng lớn như vậy, nhưng lại chỉ còn mình ta, nha hoàn, nô tài, bọn họ đều bị phụ thân đuổi đi.
Đường cái người người lui tới, vội vã chạy đi tránh cơn mưa to như trút nước này.
Ta vận hồng y, làn váy phủ xuống che đi gót chân nhỏ bé của ta, thấm đẫm nước mưa.
Từ xa, giữa màn mưa lớn như trút nước, có bóng người nam tử chậm rãi đi tới.
Quan phục nhất phẩm, thêu hình lân chỉ vàng, bờ vai rộng lớn, suối tóc đen như gỗ mun, dung nhan cương nghị anh tuấn, bờ môi bạc, đôi mắt như châu ngọc, vốn là dáng vẻ của một vị công tử ôn nhuận như ngọc, nhưng vì làn nước mưa mà trở nên chật vật.
Phụ thân rời nhà với cỗ xe ngựa cao quý, đầu đội mũ cánh chuồn.
Khi về, lại bình thản bước từng bước trên đường cái, mũ kim quan đã sớm mất.
Bá tánh họ xì xầm khinh bỉ bóng lưng như tùng của phụ thân.
Phụ thân chỉ là bình thản mà đi, kiên định như ngày thường, đầu không có kim quan, không còn xe ngựa chức quyền, chỉ còn những đợt mưa lớn cùng lời châm chọc của thiên hạ.
Phụ thân dừng ở trước cổng lớn của Tề Tướng phủ, ta đứng ở nơi bục cửa cao ấy cầm một tán ô dù dầu nhỏ còn sót lại trong nhà.
Phụ thân hạ mình xuống, đôi mắt châu ngọc khẽ cong lên, hàm răng trắng khểnh nhe ra, ngài tỏ ra bộ dạng như những ngày thường về phủ chào đón ta, ha hả anh tuấn cười nói.
"Hôm nay tiểu gia hỏa ra đây chờ phụ thân sao?"
Ta bàn tay nhỏ bé cầm cán dù, đưa nó lên cao, che lên mái đầu đã sớm ướt nhẹp của phụ thân.
Đổi lại mưa xối ướt thân thể ta, nhưng ta mặc kệ, khi ấy còn nhỏ, chỉ biết nhìn phụ thân một chút, sau thanh thanh cất lời.
"Phụ thân cười trông thật xấu."
Nghe thấy vậy, phụ thân vẫn ha hả cười lên, ngài đưa đôi bàn tay rộng lớn ra ôm lấy ta vào lòng.
Bàn tay ta vẫn giơ cao ô dù vốn chẳng thể che hết cho hai người.
Giữa âm thanh rào rào của mưa lớn, hai người chúng ta cứ thể ôm nhau trước cổng phủ Tề Tướng.
"Tiểu gia hỏa, theo phụ thân đến gặp nương nhé?"
Một lúc sau, âm thanh trầm khàn ôn nhuận của phụ thân vang lên.
Ta ngẩng đầu nhìn ô dù trên đầu, chợt phát hiện ô dù này đã sớm mục rách rồi, vốn chính là vô dụng không thể che được những làn mưa đổ xuống.
Nương?
Gặp nương sao?
Trước cổng nhà, ta ở trong ngực phụ thân nhẹ nhàng bảo.
"Được, phụ thân đi đâu cũng được, chỉ cần đừng bỏ nữ nhi lại. Phụ thân đáp ứng đi."
"Gia hỏa ngốc."
Phụ thân không trả lời câu nói của ta, chỉ là thầm siết ta vào lồng ngực rộng lớn nhưng ấm áp ấy.
Mưa rơi tí tách tan thành hư không.
Chúng ta rời khỏi kinh đô Vạn Niên ngay trong đêm tối ấy.
Năm ấy, ta mới chỉ sáu tuổi.
Mễ Bối: Hôm nay hết lạnh rồi