Kim Hạ xin nghĩ phép một thời gian, ở lại bệnhviện chăm sóc bà nội, Lục Xuyên trừ những cuộc xã giao thật sự không thể từ chối, thời gian còn lại mưa gió cũng không đổi, mỗi ngày đúng hẹnđến bệnh viện báo danh. Thường xuyên qua lại, qua hệ của anh cùng hai cụ ngược lại tăng tiến không ít, bà nội vốn đã thích anh, chuyện này không cần phải nói, ông Kim Đầu dùng ánh mắt khảo sát con rể quan sát anh,một lúc sau cũng ra kết luận, người đàn ông này có thể gánh vác chuyệnlớn, có chủ kiến, quyết đoán, nhất là có tâm đối với nha đầu nhà mình,nếu không ai có thể mỗi ngày theo chân gia đình như bọn họ dây dưa ở chỗ này, nghĩ như vậy, cái nhìn đối với anh liền buông lỏng nhiều, gia cảnh cách xa thì sao, chỉ cần đối tốt với con gái mình, nha đầu cũng nguyệný, ông tuyệt không phản đối.
Kim Hạ đối với Lục Xuyên cũngkhông rõ ràng tăng nhiều nhiệt tình, chỉ là trong thâm tâm, cô biết cóvài thứ trong lúc không để ý đã thay đổi, lúc trước mỗi lần thấy anh, có loại cảm giác bất đắc dĩ như thế nào lại là anh, sao anh ta lại đếnnữa, bây giờ thấy anh, chỉ cảm thấy đây là một chuyện bình thường khôngquan trọng, không sinh ra lại cảm giác bất đắc dĩ này, thậm chí ở ngàyanh ngẫu nhiên không xuất hiện, còn có thể ngẫn người nghĩ một chút anhđi đâu vậy.
Sau khi bà nội ngã, tình thần liền có chút uểoải, sớm liền ngủ, buổi tối Kim Hạ ở lại bệnh viện gác đêm, để cho ba ba về trước nghỉ ngơi.
Tắt đèm phòng bệnh đi, cô cuộn tròntrên ghế sofa mền, lấy ra di động chuẩn bị xem thư điện tử một lát, cửacọt kẹt một tiếng vang nhỏ, tiếp theo truyền đến tiếng bước chân, khóemôi cô không tự giác cong lên về phía trước, nâng mặt nhìn về phía người đến, thấp giọng: “Trễ như vậy sao còn đến?”
Trong bóng đêm hình dáng Lục Xuyên xuất hiện trong tâm nhìn, theo ánh sáng di động đến bên người cô, dán cô ngồi xuống, nhỏ giọng: “Muốn gặp em và bà nội mộtchút.”
“Bà nội đã ngủ.” Kim Hạ ngồi xích ra một chút, nghe thấy trên người anh thoang thoảng mùi rượu: “Buổi tối có xã giao?”
Lục Xuyên ừ, giọng nói có chút mệt mỏi, hình như mệt mỏi cực độ.
Màn hình di động tự động tắt đi, ánh mắt không thích ứng, cảm giác trongphòng bệnh tối một chút đưa tay không thấy 5 ngón, Kim Hạ nhìn không rõvẻ mặt của anh, chỉ nghe giọng nói của anh, nghĩ đến sắc mặt cũng mệtmỏi.
Lục Xuyên chậm rãi vươn tay, kéo cô vào lòng, cằm gác ở trên đầu vai cô, cũng không nói, cứ như vậy gắt gao ôm vòng eo mảnhkhảnh của cô.
Bóng đêm yên tĩnh phong tỏa thị lực của KimHạ, lại phóng đại thật lớn thính lực của cô, trong ốc tai, truyền đếnnhịp đập như trống dội, càng lúc càng mạnh, chấn động ở tâm truyền đếnngực cô, cái ôm bất thình lình bỗng nhiên làm cô không thể hô hấp, lạibị anh chặt chẽ ôm lấy, nỉ non: “Ngoan, để anh ôm một chút, chỉ một chút thôi.”
Giọng điệu kia phát ra không có lực giống như bìnhthường, như là người mệt mỏi, thực cần một cái ôm để tiếp tục, tay Kimhạ vốn định đẩy bả vai anh ra, cứ vậy mà dừng lại, nhẹ nhàng thay đổikhoát lên vai, Lục Xuyên thấy cô không tiếp tục giãy dụa, trên tay liềntăng thêm chút lực, nhắm mắt lại, cả người thả lỏng tựa vào người cô,chóp mũi có thể thấy hương thơm tỏa ra từ người cô, bên tay có thể nghethấy hô hấp không theo quy luật có chút ngắn ngủi của cô.
Giống như có sức kéo vô hình, tạo ra giữa hai ngươi lúc đó, không khí liền trở nên có chút ái muội.
Kim Hạ quay đầu nhìn giường bệnh, ánh mắt sau khi thích ứng, có thể thấymột hình dáng mơ hồ trên giường, hình như yên lặng, không có dấu hiệutỉnh lại. Cô hơi nhẹ nhàng thở ra chút, tùy ý để Lục Xuyên ôm, hai người cái gì cũng không nói, cũng chỉ ở trong bóng tối như vậy ôm nhau, imlặng, trầm mặc.
Mặt của anh có chút lạnh, dám tại cổ ấm ápcủa cô, trao đổi nhiệt độ cơ thể của nhau, ngẫu nhiên di động một chút,cằm dưới cọ xát bừa bãi lụn vụn gáy cô, mang đến một trận gãi ngứa, ngứa đến trong lòng.
Kim Hạ nhịn không được, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy, buối tối có phát sinh chuyện gì hay không?”
Lục Xuyên ở trên vai cô lắc đầu: “Chỉ hơi mệt một chút.” Trước khi đến, xãgiao làm cho anh có chút mệt mỏi, nhưng bây giờ ôm cô, nhất là cô khó có được dịu ngoan, làm cho anh cả người thư sướng, quả thực không muốnbuông ra, muốn cả đời cứ mãi mãi ôm như vậy, chỉ sợ buông tay, giây tiếp theo cô lại bắt đầu trốn tránh.
“Mệt, trở về nhà nghỉ ngơi đi, thân thể quan trọng hơn.” Xã giao xong còn đặc biệt đến, anh tộitình gì làm chính mình mệt mỏi như vậy.
“Không muốn trởvề.” Nhiệt khí phả vào lỗ tai mắt cô: “Em không có ở nhà, anh không muốn trở về.” Anh không muốn để cô lại tránh né.
Bên tai Kim hạ có chút nóng lên, cúi mắt không biết tiếp nhận những lời này của anhnhư thế nào, cảm thấy anh từ trên vai cô ngẩng đầu lên, dựa vào ánhtrăng yếu ớt bên ngoài cửa sổ chiếu vào, cô thấy hai mắt anh sáng quắc.
“Anh nhớ em.” Anh khàn giọng, giây tiếp theo, liền chuẩn xác không lầm hôn lên đôi môi không hề phòng bị của cô.
Cảm giác hơi say theo đầu lưỡi xâm nhập của anh truyền đến miệng Kim Hạ, cô bị động thừa nhận, không khước từ, cũng không đón ý hùa theo, đầu ócmột mảnh mê mang.
Thân thể rõ ràng nhớ lại từng kí ức saukhi hoan ái, như thủy triều ùa vào óc hai người, Lục Xuyên đưa tay ra,cánh tay đè chặt sau gáy cô, làm sâu sắc nụ hôn này, động tác của anhkịch liệt như vậy, giống như đoạt lấy, muốn cùng người trong lòng hợphai thành một, Kim Hạ bị anh hôn mơ mơ màng màng, thân mình xụi lơ nằm ở trong lòng anh, nhất là khi đầu lưỡi anh đảo qua điểm mẫn cảm trên môicô, cả người lại run lên, phát ra một tiếng ưm vô thức.
Thanh âm này, gọi ý thức bay lên chín tâng mây của cô trở về, Kim Hạ bắt đầubước lùi về sau, Lục Xuyên phát hiện né tránh của cô, cũng khôi phục lýtrí, lưu luyến rời khỏi khoang miệng cô, lại chạm nhẹ trên môi, thế mớibuông ra cánh tay kiềm chặt ở sau gáy cô, chuyển qua hai má ở pháitrước, truyền đến một trân nhiệt năng.
“Nếu thích.” Trán anh tựa vào trán cô, tiếng nói khàn khàn ám muội: “Vì sao trốn?”
Ngực Kim Hạ kịch liệt phập phồng, mồm to hút vào không khí mới mẻ: “Chúng ta không phải…” Còn chưa phải quan hệ có thể làm chuyện này.
Long Lục Xuyên có chút tê dại, đã biết nửa câu cô không nói xong là gì: “Kim Hạ.”
Anh trịnh trọng gọi tên cô, trần thấp khàn khàn: “Theo anh ở cùng một chỗ.”
Tay Kim Hạ khoát lên vai anh, sau khi nghe câu đó mấu chốt đều cuộn lên,đợi cho hô hấp bình phục,mới có khí lực ứng phó yêu cầu đột nhiên củaanh: “Anh uống say.”
Lục Xuyên trầm mặc chốc lát, nhẹ nhàng cọ cọ trán cô: “Không thích tôi?”
Kim Hạ không nói gì chống đỡ, không thích sao? Vừa rồi lúc anh ôm cô, lúchôn môi cô, tim đập như sét đánh đã giải thích hết thảy, cô đối với anhkhông phải không có cảm giác, chỉ là có cảm giác, cùng ở cùng một chỗ,là hai việc khác nhau.
Lục Xuyên thấy cô chậm chạp khôngđáp, nhẹ cười ra tiếng, lại kéo cô vào lòng. Theo tính cách của cô, nếuthực vô tâm với mình, sẽ uyển chuyển giải thích, làm sao giống như bâygiờ, sau một lúc lâu đều nói không nên lời.
Anh nhẹ vuốttóc dài sau lừng cô, ở bên tai cô ôn nhu: “Chuyện trước kia quên đi,chúng ta làm lại một lần nữa được không? Anh chính là anh, em chính làem, không phải con trai của ai, cũng không phải con gái của ai.”
Anh nói thành khẩn, mê hoặc như vậy, như là lấy tim đưa ra, máu chảy đầmđìa nóng hầm hập, không khỏi làm nội tâm Kim Hạ chấn động.
Quên chuyện trước kia, hai người độc lập.
Ngẫm lại cũng đúng, đã qua đã thành lịch sử, tương lai còn chưa có đến, bấtluận đến đâu, cũng không hỏi nơi đến, liền sống ở hiên tại, cũng vẫn cóthể xem là lựa chọn tốt lắm.
Thật ra tính cách cô là nhìntrước ngó sau, không có thoải mái với cuộc đời yêu rượu, trong cuộc sống khắc nghiệt này, cô đi thật cẩn thận, lo lắng mọi bề. Nhưng mà, bây giờ cô bỗng nhiên có loại khát vọng, muốn bắt lấy một tia dũng khí cuốicùng còn sót lại trong thân thể, muốn đi hết tất cả chuyện nhìn nhưkhông có khả năng xảy ra, thật sự là không có khả năng hay không.
Trả giá của anh, cô nhìn ở trong mắt, cảm thụ ở trong lòng, cô không phảitạo thành từ tảng đá, sao lại có thể không có chút ít cảm động. mà anhlà muốn bắt đầu một lần nữa, cũng không phải yêu cầu quá đáng, cô sao có thể cự tuyệt, cô cũng không định cự tuyệt.
“Vậy, thử xemđi.” Cô nghe thấy chính mình nói. Từ nay về sau, anh không phải là contư lệnh, cô cũng không phải là con gái của dân thường, bọn họ chỉ là hai người bình thường hơi khác tuổi trên thế gian, từng có một đoạn bắt đầu hoang đường, bây giờ muốn lập lại trật tự, quay về quỹ đạo.
Một mặt muốn trốn tranh theo đuổi của anh, chung quy không phải biện pháp,muốn bên nhau trọn đời, cũng không phải chỉ dùng cổ họng là có thể hôđến, cũng không phải chỉ trông vào một người đơn phương trả giá có thểtrở thành sự thật, đó là hai người nắm tay nhay mới có thể làm được. Màdanh nhân có câu, thay đổi mới có thể thay đổi, không thay đổi không thể thay đổi, trước mắt cô duy nhất có thể thay đổi, có lẽ cũng chỉ có thái độ của chính mình.
Cô nói có chút do dự, nhưng như vậy Lục Xuyên đã thấy đủ, cô nguyện ý nếm thử, này nói lên rất nhiều thứ,chuyện còn lại chỉ có thể từng bước một từ từ đén, không thể cưỡng cầu.
Trên tay ôm cô càng nhanh, anh an tâm thở phào nhẹ nhõm, lo lắng cùng khôngxác định cho đến nay, lúc này có cảm giác bị bỏ quên bụi bặm.
Hôn hôn đầu tóc cô, anh nhẹ giọng nói: “cảm ơn.”
Hai người im lặng một lát, Kim Hạ vỗ vỗ vai anh, nhắc nhở: “Về nghỉ ngơi sớm một chút, ngay mai còn phải đi làm.”
“Để cho anh ôm một lát.”
Kim Hạ chỉ đành để anh tùy hứng một lát, sau anh đứng lên, cô đưa đến cửa phòng bệnh: “Trên đường cẩn thận.”
Lục Xuyên sờ sờ mắt cô: “Buổi tối ngủ nhiều một chút, chăn không đủ ấm kêu y tá đem đến, đừng để lạnh.”
Kim Hạ gật đầu, nhẹ tay nhẹ chân khép cửa lại. Ngồi lại sofa, thư điện tửcũng xem không vào, cô đành phải nằm xuống ngẩn người, ngoài cửa sổ imlặng không tiếng động, trong đầu hồi ức điên cuồng quấy phá. Cô nhớ đếnanh từng dạy cô câu cá, cùng nhau ở phòng bếp nấu cơm, thậm chí nhớ đếnkhi anh chơi bóng rỗ, anh tuấn đến làm cho người ta ôm tim đập mạnh…
Nhớ lại cuộc sống hai người ở chung, có rất nhiều, cho dù là bắt đầu trênmột nền móng không tốt đẹp, nhưng ít ra ở chung này mang đến cảm thụ,thật sự chân thật, đau cũng tốt, cười cũng tốt, anh đã là một đoạn thờigian trong cuộc sống của cô, mà về bắt đầu của bọn họ, cô cũng chưa baogiờ oán hận, cô cũng không phải thiên sứ, cũng không cần chồng.