Sắc Yêu Ngọt Ngào

Chương 27




Trong công ty, bát quái về Hướng Nam rất nhiều,Kim Hạ xem như mở mắt. Tin vỉa hè trong phòng giải lao, thì phụ nữ muốntheo đuổi anh dạng gì đều có, nhất là còn có nhiều ngôi sao nữ, sau đólà người chủ trì, phóng viên truyền thông, diễn viên múa…

Phần đông phụ nữ truy đuổi một người đàn ông, đây không phải cạnh tranh, mà là chiến tranh.

Mà về tin tức Hướng Nam đã có bạn gái, Kim Hạ thủy chung kín miệng nhưbưng. Cảm tình là chuyện của người khác, đương sự cũng chưa ra mặt làmsáng tỏ, cô tất nhiên sẽ không ngốc tin chuyện này là thật.

Đứng ở độ cao có thể quan sát hơn phân nửa thủ đô, trước cửa sổ sát đất,Hướng Nam nhìn chằm chằm tấm thiệp mời màu vàng trong tay kia, chữ viếtxinh đẹp trên mặt quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, giờ phút nàylại giống như kim chọc vào hai mắt anh đau đớn. Anh chưa bao giờ biết,khi thấy tên cô, cùng tên người đàn ông khác cùng nhau khắc trên thiệpcưới, giống như có ai bóp chặt cổ họng anh hít thở không thông.

Lục Xuyên, Lâm Tịch, chuẩn bị đám cưới, kính mời đến chung vui.

Ngoài cửa sổ bông tuyết lớn bay như lông ngỗng, bắt đầu trần đâu mùa đông.Anh thả thiệp mời lên mặt bàn, chuyển điện thoại cho thư ký: “Hẹn trướcbuổi tốt hủy bỏ toàn bộ cho tôi.” Anh muốn yên tĩnh một mình một chút.

Lúc sắp tan ca, Kim Hạ nhận được một bó hồng, trên tâm thiệp viết một câu đơn giản: chúc cậu sinh nhật vui vẻ.

Không có kí tên.

Địa chỉ công ty mới của cô, chỉ nói cho bạn tốt Tôn Tuyết Mai, nhưng quàsinh nhật cô ấy gửi, buổi sáng cô đã nhận được, vậy hoa này là ai gửi?

Càng nghĩ, cô cảm thấy người có khả năng tặng hoa nhất, hẳn là Lục Xuyên, dù sau anh biết địa chỉ công ty cô, chỉ là cô chưa từng nhận ra, thì raanh cũng có loại tế bào lãng mạn này

Hơi thần người một chút, đi ra công ty, trời đã tối rồi, tuyết còn đang rơi, trước mắt một mảngtrắng bạc lấp đầy. Cô ôm hoa hồng, hà hơi vào hai tay, chuẩn bị đi đếnnhà ga giao thông công cộng, di động bỗng nhiên vang lên.

Điện thoại hiện người gọi đến Trần Chi Thành. Cô mở điện thoại: “Vâng?”

“Hoa nhận được chưa?”

Kim Hạ sửng sốt: “Là cậu đưa? Cậu làm sao biết địa chỉ của tôi?”

Trần Chi Thành cười cười: “Mình hỏi Tôn Tuyết Mai. Sinh nhật vui vẻ!”

Kim Hạ im lặng một lát, mới nhẹ giọng nói: “Cám ơn.”

Một năm 365 ngày, anh nhớ rõ ngày sinh nhật của cô. Thế gian có vô số loàihoa, anh chỉ tăng hoa hồng đỏ cô thích. Anh ta ở dưới trời sao sángchói, nói thích cô…

Cô bỗng nhiên mũi đau xót, có điểm muốn khóc.

Trần Chi Thành thanh âm ôn nhu, giống như gió trong rừng rậm mùa xuân: “Đừng khách khí với mình.”

Kim Hạ ừ, không biết nói thế là tối hay không nữa, Trần Chi Thành còn nói:“Nghe Tôn Tuyết Mai nói câu chuyển công tác là việc ở Nhân Hằng, vừa mới đến công ty, công việc nhất định rất vất vả. Cậu không cần liều mạng,chú ý thân thể, buổi tối nghỉ ngơi sớm một chút.”

Kim Hạ lại dạ.

“… Tôi đây sẽ không quấy rầy sinh nhật của cậu, gặp lại.”

“Gặp lại.”

Tắt điện thoại, Kim Hạ đứng tại chỗ, mãi không bước chân, một bó hoa hồngđỏ như lửa trong lòng kia, phủ đây bông tuyết trắng nõn. Cô nhìn chămchú hoa kia trong chốc lát, lại ngẩng đầu nhìn bầu trời, bông tuyết lớnbay lả tả, lảo đảo từ bầu trời bay xuống.

Vân mệnh của tuyết, nhất định là hòa tan

Cô thật hâm mộ quan hệ nhân quả đơn giản như vậy.

Nhiều năm trước, cô nghĩ đến tương lai chính mình sẽ là một nhà toán học suyluận, ai cũng không nghĩ đến bây giờ lại là loại vận mệnh này. Nhiều năm trước, cô nghĩ đến Trần Chi Thành tuyệt đối sẽ không thích mình, aicũng không nghĩ đến cư nhiên thổ lộ đến từ anh, cự tuyệt lại đến từ cô.

Cô khẽ thở dài một cái, ông trời nhất đinh là một đứa bé, thích đùa giỡn như vậy.

Hướng Nam lái xe ra khỏi cửa công ty, thấy Kim Hạ ôm bó hoa hồng, đứng lặngtrong tuyết lớn, ngẩng đầu nhìn trời, trên người đã tích đầy một tầngbông tuyết mỏng manh. Anh bảo lái xe dừng lại, đi xuống: “Sao lại đứngchỗ này, cũng không trở về nhà?”

Kim Hạ nghe tiếng, nhìn vềphía người đến: “Chủ tịch Hướng.” Cô có chút xấu hổ: “Tôi vừa suy nghĩchút chuyện, nhất thời quên mất.”

Hướng Nam quét mắt nhìn bó hồng kia: “Lục Xuyên tặng?”

Kim Hạ lắc đầu, ngửi được một chút mùi rượu trên người. Cô để ý anh nói là Lục Xuyên, mà không phải Lục cục trưởng.

Hướng Nam yên lặng nhìn cô, vỗn dĩ anh và cô, không có cùng xuất hiện, nhưnghôn nhân của Lâm Tịch và Lục Xuyên, lại khiến hai người gián tiếp quennhau, làm cho anh ít nhiều đoán được nguyên nhân cô và Lục Xuyên ở chung một chỗ: “Lên xe, tôi có chuyện muốn hỏi cô.”

Kim Hạ hơingạc nhiên, vẫn đi theo Hướng Nam lên xe. Lái xe không nhận được chỉ thị bảo chạy, vẫn để xe dừng ở ven đường như trước.

Khoang xe rộng lớn, Kim Hạ vẫn có chút co quắp: “Không biết chủ tịch Hướng muốn hỏi gì?”

“Cô thích Lục Xuyên?”

Kim Hạ lắc đầu, thoàng nhìn ly rượu vàng óng trên quầy rượu, chỉ còn lại một ít ở đáy ly.

“Cô thích tiền của anh ta?”

Kim Hạ sửa lại: “Tôi cần tiền của anh ta.”

Hướng Nam đánh giá cô vài lần: “Lục Xuyên đối với cô không tệ, sao cô có thể không thích anh ta?”

Kim Hạ nhìn nhìn hoa trong tay: “Tôi có người trong lòng.”

“Người tặng hoa hồng cho cô?”

Kim Hạ gật gật đầu.

“Nếu có điệu kiện, cô sẽ rời khỏi Lục Xuyên?”

“Sẽ.”

Hướng Nam trầm mặc chốc lát: “Vậy cô sẽ đến bên người trong lòng cô?”

“Chủ tịch Hướng, hình như ngài có tâm sự.”

Hướng Nam bưng ly rượu, uống hết Whiskey còn thưa trong ly rượu: “Cho nên muốn cô theo tôi tán gẫu một lát.”

Kim Hạ im lặng thật lâu, giống như qua một thế kỷ: “Anh có biết người có thể sống thọ bao nhiêu tuổi không?”

Hướng Nam không rõ cho nên, vẫn đáp lạ: “Nhớ không lầm, đại khái khoảng 70 tuổi đi.”

“70 tuổi, 840 tháng.” Kim Hạ nhẹ giọng: “Từ lúc tôi cùng Lục Xuyên một chỗ, đến lúc người trong lòng nói với tôi, cách nhau khoảng 3 tháng. Chúngtôi bỏ lỡ ba phần nghìn đời người, liền bỏ lỡ cả đời. Bây giờ tôi, đãkhông còn xứng với anh ấy.”

Nếu Trần Chi Thành có thể nói sớm một chút, này hết thảy hết thảy, đã không như vậy.

Hướng Nam trầm ngâm một lát, nói: “Cô theo tôi đến một nơi, tôi có người bạnmuốn kết hôn, muốn tặng cho cô ấy chút quà, cô theo giúp tôi thử xem.”

Lái xe nghe vậy, không chờ Kim Hạ đáp lại, đã khởi động xe.

Kim Hạ thoáng gật đầu, thấy lông mày Hướng Nam vẫn chíu chặt, cảm thấy kỳquái. Bạn bè kết hôn là chuyện vui, sao anh ta hình như rất không vui.

Cô do dự một lát, cả gan nói: “Chủ tịch Hướng, bộ dáng của anh, hình như gặp vấn đề nan giải.”

Hướng Nam nghĩ hôm nay nhận được tấm thiệp cưới kia, khẩu khí có chút mệtmỏi: “Tôi vẫn cho tôi thật thông minh, vấn đề gì đều có thể giải quyết,không nghĩ đến tôi cũng có lúc không biết nên làm gì.”

Anhcảm thấy mệt chết đi, muốn có người trò chuyện, không biết vì sao, anhtrực giác có thể nói với cô gái nhỏ cấp dưới bên cạnh nghe.

Kim Hạ suy nghĩ, chắc chắn đây không phải vấn đề làm ăn, mà là vấn đề tìnhcảm. Cô nhớ đến ở bệnh viện gặp qua cô gái kia, anh nói là bạn gái anhta, vậy bây giờ cô gái muốn kết hôn này, là ai đây?

“Chủ tịch Hướng, tôi nói cho anh chuyện cũ đi. Lúc trước có một con lừa đột nhiên bị ngã, trước mặt có hai đống cỏ khô giống nhau như đúc, nó rất do dự,không biết ăn đống nào trước, bởi vì hai đống đều giống nhau, khối lượng giống nhau, độ tươi giống nhau, có nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không biết ăn đống cỏ như thế nào, cuối cùng chết đói. Kỳ thật đôi khi, lý tính không giải quyết được vấn đề, lừa ăn cỏ khô đáp án lại đơn giản, bất quáchính là nó muốn ăn đống cỏ nào liền ăn đống đó.”

“Nhưng lừa làm sao biết nó muốn ăn đống nào?”

Kim Hạ cười: “Tung đồng xu.”

Hướng Nam bất cười lắc đầu: “Sao có thể sử dụng phương pháp tùy tiện như vậy.”

“Không có tùy tiện. Cho lừa tung đông xu lên, bay đến điểm cao nhất, trước lúc rơi xuống, trong lòng lừa mong chờ kết quả, chính là kết quả nó muốn.”

Hướng Nam cười cười, rất nhanh lâm vào trầm mặc, dường như đang tự hỏi cáigì. Kim Hạ thấy anh ta không thèm nói lại, cũng không nói gì nữa, để xemang bọn họ đến nơi cần đến.

Tiệm trang sức Cartier Kỳ Hạm.Hướng Nam là khách quen ở đây, bồi bàn đối với anh ta thập phần quenthuộc, ngược lại đi theo phía sau anh ta, cô gái đang cầm hoa hồng, làmcho người ta miên man bất định.

Nhìn một vòng, Hướng Nam chỉchỉ một vòng đeo tay kim cương, cũng không mở miệng, bồi bàn đã mang bao tay trắng, hiểu ý mang vòng trang sức ra.

“Giúp tôi thửxem.” Anh ta nhìn về phía Kim Hạ, Kim Hạ phối hợp nâng cổ tay, bồi bànnhẹ nhàng đeo vào cho cô, ngọn đèn chiếu xuống, thật lấp lánh.

Hướng Nam đưa tay, đầu ngón tay nâng cổ tay cô, tinh tế thưởng thức, Trắngnõn, tinh tế, rất giống Lâm tịch, vòng tay nêu mang lên tay cô, nhấtđịnh cũng đẹp như vậy.

Ở cửa một thanh âm két vang lên, LụcXuyên đẩy cửa đi vào, cùng người ở sau Lâm Tịch, hôn lễ sắp đến, haingười đều quên mua nhẫn.

Lại không nghĩ đến, anh thấy, nhưng lại sẽ là cảnh tượng trước mắt này.

Kim Hạ ôm bó hoa hồng đỏ, Hướng Nam nâng cổ tay cô, trên tay đeo vòng trang sức lấp lánh, hai người nói cái gì, căn bản không để ý có người tiếnvào.

Ngực Lục Xuyên như có cái gì đột nhiên nổ tung, anh bước nhanh về phía trước, kéo tay Kim Ha ra khỏi Hướng Nam, gắt gao nắmtrong lòng bàn tay, giọng điệu mỉa mai: “Chủ tịch Hướng, từ khi nào thúvui của anh biến thành bẫy người đến góc tường vậy?” Đã tặng hoa, còntặng kim cương, là rắp tâm gì?!

Hướng Nam đang định giảithích, khóe mắt thoáng qua bóng người đứng trước cửa, hình dáng quenthuộc, anh nhìn lại hướng đó, nháy mắt cứng đờ. Lâm Tịch im lặng đứng ởcửa, vẫn là khuôn mặt xinh đẹp quá mức kia, so với trước đây càng gầyyếu hơn.

Ánh mắt kết nối trong không trung, Hướng Nam tronglòng cả kinh, đôi mắt từng rực rõ lóa mắt kia, giờ phút này tối tăm mộtmảnh, giống như cục diện đáng buồn, gợn sóng không sợ hãi. Cô liền nhẹnhàng đảo qua anh, xoay người liền đi ra ngoài.

Hướng Nam cất bước muốn đuổi theo, bước chân lùi lại kế tiếp một ý nghĩ sinh ra bắtngừng, anh không thương cô, cho nên anh cái gì cũng không thể làm.

Lục Xuyện không đợi Hướng Nam trả lời, cũng quên chính mình đến Cartier làm gì, túm tay Kim Hạ kéo cô ra cửa, Kim Hạ lảo đảo đi theo phía sau: “Chờ một chút, vòng đeo tay tôi còn chưa gở ra.”

Lục Xuyên từ trong lỗ mũi hừ một tiếng: “Còn gở cái gì, chủ tịch Hướng đều đã cho cô, chẳng lẽ cô còn không dám nhận?!”

Kim Hạ quay đầu nhìn Hướng Nam, trong ánh mắt tràn ngập bất đắc dĩ, HướngNam hơi gật đầu, ý bảo cô yên tâm rời đi, chuyện vòng tay không cần lolắng.

Lục Xuyên một hơi túm cô đến bên xe, mở cửa xe, thô bạo giật cô lên xe, tiếp theo ngồi vào ghế điều khiển, một chân nhấn ga,Land Rover vèo cái phóng đi.

Một đường trầm mặc.

Lục Xuyên như có vật gì mắc ở ngực, làm anh đau hoảng, Kim Hạ im lặng nhìncảnh phố bên người cửa sổ cấp tốc lui về sau, trong lòng biết anh đangtức giận, nhưng không nghĩ chủ động giải thích.

Cô không có làm sai chuyện gì, không cần cảm thấy thật có lỗi với anh.

Xe tiến vào gara, sau khi ngừng lại, Kim Hạ muốn đẩy cửa xuống xe, lạiphát hiện cửa xe không chút xê dịch, cô quay đầu nhìn Lục Xuyên: “Saokhông mở cửa được?”

Lục Xuyen xoay qua, tầm mắt như lưỡi dao sắc bén: “Cô cùng Hướng Nam, là quan hệ gì?”

“Có thể là quan hệ gì, anh ta là lãnh đạo, tôi là nhân viên.”

“Cô cho tôi kém thông minh?” Khi Lục Xuyên nói chuyện, nhanh chóng cúi đầuđến ghế Kim Hạ đang ngồi, tiếp theo đứng dậy, ép cô đẩy ngã cô lên chỗngồi, lửa giận cận kề bên cạnh bùng nổ: “Cô có biết dưới trướng HướngNam, có bao nhiêu nhân viên, cố tình liền mang cô đến Cartier? Cái vòngtay này, ít nhất mấy chục vạn, hắn liền tặng cho cô?”

Kim Hạnhìn khuôn mặt treo trên mặt cô, từ trong con ngươi của anh, cô dườngnhư đọc ra —— hận ý? Đang muốn mở miệng làm sáng tỏ, Lục Xuyên hung hăng nắm chặt cổ tay cô, từng chữ một, nghiến răng nghiến lợi: “Cô để chohắn, đụng vào cô?”

Kim Hạ lắc đầu: “Không có.”

Lục Xuyên cười lạnh, túm lấy bó hoa hồng đỏ chướng mắt trong lòng cô, mộtphen ném lên bệ điều khiển: “Không chạm vào cô liền bỏ mấy chục vạn lênngười cô, cô đừng có nói với tôi, hắn thích cô.”

Kim Hạ vẫn lắc đầu: “Anh ta không thích tôi.”

Lục Xuyên dùng sức kéo khóa kéo áo lông cô xuống, phụ nữ nhận được này nọtừ đàn ông, có hai cách, hoặc là tình cảm, hoặc là thân thể: “Cô tráilại có bản lĩnh thật lớn, bao nhiêu phụ nữ vắt óc suy nghĩ đều không cóđược đàn ông, cô lại có thể nhận hoa còn nhận kim cương!”

Kim Hạ thấy anh thoát quần bò của cô, biết anh định ở trong xe làm cô, côcó chút hoảng người, nhanh chóng giải thích nói: “Vòng tay này khôngphải cho tôi, chỉ là bảo tôi giúp anh ta thử xem.”

Lục Xuyêncười lạnh, bắt lấy cổ chân cô, cởi giày tuyết cùng tất len: “Giúp hắnthử? Hướng Nam tìm không thấy phụ nữ, cần cô giúp anh ta thử?!”

Kim Hạ ngồi dậy, định dãy dụa, Lục Xuyên thuận thế kéo áo lông trên ngườicô xuống, bắt lấy áo lông cùng vạt áo giữ ấm bên trong của cô: “Hoa hồng đỏ cũng ôm, cô còn giải thích gì?!” Dứt lời, anh dùng lực kéo về phíatrước, vẫn cứ đem mấy tầng quần áo thật dày vứt một lần xuống đất: “Hắnsao không tặng cô hoa cẩm chướng, không tặng cô hoa bách hợp, cố tìnhtặng cô hoa hồng đỏ?!”

Kim Hạ bị cởi quần áo đến khi cả người chỉ còn áo ngực, theo bản năng ôm hai tay: “Hoa không phải Hướng Nam tặng.”

Tay Lục Xuyên ngừng lại, hung tợn đẩy ngã cô lần nữa: “Nói như vậy, cô trừ Hướng Nam, còn có người đàn ông khác?!”

Kim Hạ kích động lắc đầu, ánh mắt trống rỗng phát hoảng: “Không có.”

Lục Xuyên phát hiện cô không dám nhìn thẳng anh, như bị nói trúng tim đen,tức giận để ngay cả quần lót và quần bò cùng đẩy xuống: “Cô buổi tối hầu hạ tôi, ban ngày còn có khí lực hầu hạ người đàn ông khác, chắc là tôicòn chưa khiến cô đủ mệt.” Anh cởi nội y của cô, một phen ném sang ghếsau, ánh mắt lạnh băng: “Về sau tôi sẽ không tái phạm loại sai lầm này.”

Kim Hạ không chút vương vấn nằm dưới thân anh, chỉ có cổ tay còn lộ ra vòng tay lấp lánh, Lục Xuyên gắt gao nhìn chằm chằm thân thể trước mắt, trơn mịn như bạch ngọc, tươi mát như dương chi, đường cong ngực thắt lưng,uốn lượn dụ hoặc, thân thể xinh đẹp như vậy, không muốn để cho người đàn ông thứ hai nhìn thấy thân thẻ này, rốt cuộc từ khi nào thì bắt đầu,không còn của mình anh?!

« Tặng hoa hồng là ý gì ? Không phải chỉ yêu sao ? !» Lục Xuyên cầm lấy bó hoa kia, một phen nắm đóa hoa bứt ra, ném lên không trung : « tôi tặng cho cô ! »

Mưa cánh hoa bay lả tả trước mắt Kim Hạ, mảnh úa bay xuống trên mặt cô, còn có chúthương thơm, cô không biết làm sao, hốc mắt chậm rãi chua chát, cảm thấynước mắt nóng bỏng từ mắt lén lút trào ra, lặng yên không tiếng động lọt vào trong sợi tóc bên tai cô. Lục Xuyên nắm cành hoa còn thừa ném raghế sau, cánh hoa hồng phủ trên người cô như những vì sao, như một bữatiệc lớn cung kính trình lên, anh không cần nghĩ ngợi nhiều cúi đầu hônlên môi cô, đầu lưỡi thẳng đến điểm mẫn cảm quen thuộc : « Bọn họ hônqua nơi này của cô ? »

Kim Hạ không đáp, anh liếm cắm giốngnhư hả giận, như muốn rửa sạch cái gì, bàn tay to cầm lấy đẫy đà của cô, ngón tay xoa nắn đỉnh đỏ bừng : « Nơi này bọn họ cũng sờ qua ? » Nóixong nặng nề mà nhéo một chút, Kim Hạ ngô ra tiếng, tùy ý để đầu lưỡianh càn quét trong miệng cô, không đón ý nói hùa, cũng không cự tuyệt,chính là nằm cứng đơ.

Lục Xuyên dùng đầu gối đâm mở đùi côra, tay trượt xuống thân dưới, đi vào sâu trong khe hở, tách hai cánhhoa ra, ngón tay xuyên vào trong, vách tường chặt khít bên tronglập tứcgiữ chặt ngón tay anh : « Nơi này bọn họ cũng từng tiến vào ? » Thândưới Kim Hạ căng thẳng, vẫn trầm mặc, ngón tay anh ác ý qua lại ra vào,dẫn đến cô theo bản năng cong người, Lục Xuyên nhân thể hôn trụ một khối đẫy đà, một tay cởi quần, □ sớm vận sức chờ phát động, anh thế này mớinhớ đến bên trong xe không có áo mưa.

Nháy mắt do dự, tiếptheo anh liền động thân đi vào, không sao cả, anh thầm nghĩ muốn cô, mau chóng, hoàn toàn, điên cuồng, không dừng.

Cao triều tiếnđến, chất lỏng nóng rực trào ra, đều bắn vào trong cơ thể cô, anh đè lên trên người cô thở dốc, thân thể kín kẽ, bên trong xe, một mảnh kiềudiễm.

Nhưng còn chưa đủ, còn chưa đủ.

Anh lui rakhỏi thân thể cô, kéo cô ra khỏi chỗ ngồi, trực tiếp đem áo lông bao lấy người cô, mở cửa, xuống xe : « Mang giày vào ra ngoài.

KimHạ chân trần mang giày tuyết vào, mặc áo lông xong xuống xe, có chút đờđẫn. Lục Xuyên túm lấy cổ tay cô, kéo cô vào thang máy, sau khi vào nhà, anh trực tiếp đặt cô lên bức tường tại khóa cửa màu đen, kéo khóa kéoxuống, bên trong lại là một mảnh phong tình : « Tôi từng nói với cô, cái gì dính nước miếng của người khác, tôi sẽ không muốn. Cô nhất định, xem lời nói của tôi như gió thổi bên tai. »

Kim Hạ quan sát anh, mặt không chút thay đổi : « Ngoài anh tôi chưa từng ngủ với người đàn ông nào. »

Lục Xuyên trầm mặc chốc lát : « Tôi rất muốn tin tưởng cô. » Vả lại khôngnói đến hoa kia, Hướng Nam lại tặng cô trang sức quý giá như vậy, khôngphải bôi thường sau khi qua đêm.

Rất muốn tin tưởng, ý tứ chính là không tin, Kim Hạ cũng không hiểu, thì ra anh có thể thật không phân rõ phải trái như thế.

Không đúng, anh đối đãi logic với phụ nữ, ngay từ đầu chính là đơn giản thôbạo, chẳng qua cô quên, bị biểu hiện ôn nhu giả dối trước đó của anh mờmắt, lại quên giang sơm dễ đổi.

Cô hơi cười rộ lên, mang theo vài phẫn ngả ngớn và quyến rũ : « Nếu ngài cảm thấy tôi dơ, không bằngchúng ta liền như vậy chấm dứt đi ? » Cô bỗng nhiên cảm thấy có chútmệt, muốn buông tha.

Lục Xuyên cong khóe miệng lên, lạnh băng nhìn cô bằng nửa con mắt : « Cô cho trong trò chơi này, cô có thể nóingừng ? » Cô giống như một ký sinh trùng, anh là kí chủ của cô, rời xaanh, cô chỉ có con đường chết.

Chẳng qua anh càng tức là, côcó thể nhẹ nhàng như vậy, thậm chí tùy tiện nói chấm dứt, anh tự hỏinhiều năm như vậy, không có đối với một phụ nữ, để bụng cùng để ý giốngnhư đối với cô, nhưng rất rõ ràng, cô gái này từ đầu đến đuôi, tim đềukhông đặt ở trên người anh.

Kim Hạ thu hồi tươi cười mộtchút, trầm mặt nhìn anh, Lục Xuyên cởi áo lông của cô : « Cô đã biếttình cảnh của cô, vẫy ngoan một chút, về sau không được tiếp tục chọctôi tức giận. »

Kim Hạ rũ mắt lông mi xuống, một phút kia côhiểu được, cô nhất định phải nghĩ cách rời xa người đàn ông này, anhhiểu rõ uy hiếp của mình, cũng tính dùng cái này để áp chế. Ở sâu tronglòng, cô từng ngây thơ nghĩ, nếu anh có tình ý với cô, có đứng ở góc độcủa cô thay cô lo lắng không, bây giờ xem ra, anh không chỉ sẽ không,ngược lại sẽ coi đây là lợi thế, giam cầm tự do của cô.

Trênđời này, có người hiểu được mà từ bi, có người hiểu được mà tàn nhẫn,người bởi vì hiểu được mà tàn nhẫn này, sẽ rất tàn nhẫn, càng sẽ tànnhẫn.

Lục Xuyen cởi quần áo của mình, khi người đè ép lên, ôm lấy mông cánh hoa của cô nâng cô lên, hai chân kéo đến vòng qua thắtlưng của anh, từ phía dưới tiến vào, hung hăng đâm vào vách tường mộtlần, sau ngay tư thế này, ôm cô vào phòng ngủ, lại không biết ép buộc cô bao nhiêu hồi. Anh thật sự thực hiện lời hứa chính mình, phải làm cômệt không thể hầu hạ người đàn ông thứ hai.

Sau đó Kim Hạcuộn lại thành một khối, mặt chôn trong gối đầu, vẫn không nhúc nhích,Lục Xuyên thấy cô vẫn đưa lưng về phía mình, cảm thấy phiền chán dịthường. Kéo chăn đắp lên người cô, anh xoay người, cũng đưa lưng về phía cô.

Đường đi thông vào tim đàn ông, là dạ dày, đường đi thông vào tim phụ nữ, là âm đạo.

Anh tự hỏi ở trên đường đi thông vào tim cô, không biết đi bao nhiêu lầnrồi, nhưng ích lợi cũng không có. Cô đến Nhân Hằng, bất quá một đoạnthời gian rất ngắn, thế nhưng liền thông đồng với Hướng Nam, chẳng lẽ cô một chút cũng không suy nghĩ đến cảm thụ của anh ?

Nôn nóngnghĩ quan hệ của bọn họ, gần đến sánh anh mới ngủ, một lát sau chuôngbáo di động vang lên, anh từ trên giường đứng lên, rửa mặt xong, thayquần áo chuẩn bị đi làm, đi đến chốt cửa màu đen dừng lại một chút, chớp mắt lại xoay người trở lại.

Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ ra,chăn hở ra một khối tròn nhỏ, cô còn đang ngủ, anh rón rén đi đến trướcgiường, muốn nhìn cô một chút. Ngồi chồm hổm xuống, anh mới nhìn rõ, côcau chặt mày, cái trán che kím mồ hôi nhỏ mịn, môi trắng bệch, thân mình dường như có chút run rẩy.

Tim anh trầm xuống, vội vàng đưatay sờ vào trán cô, một mảnh nóng hầm hập. Vội vàng tìm quần áo mặc vàocho cô, anh ôm cô lao ra khỏi cửa, Kim Hạ tựa vào trong lòng anh, trướcmắt một mảnh mơ hồ, hô hấp dần nặng, suy nghĩ lầm vào tối mịt phíatrước, cô nghe thấy bên tai có thanh âm áy náy : « Thật xin lỗi, là anhkhông tốt. »