Lời này vừa nói ra, ba người đều sửng sốt.
Vương Minh Lãngquá quen với những trường hợp này, nhìn qua đã biết vì sao, lập tứcngoắc ngoắc Kim Hạ lại, cười hớ hớ: “Kim Hạ, đến đây, ngồi xuống. Lụccục trưởng đã lên tiếng, hôm nay cô ở lại ăn cơm đi.”
Minabưng chén rượu, tìm tòi nghiên cứu Kim Hạ, lại nhìn Lục Xuyên, không rõtrên người cô có điểm nào khiến cho anh nhìn trúng, lại chủ động mởmiệng giữ cô lại ăn cơm.
Kim Hạ đứng tại chỗ, nghi hoặcliếc nhìn Lục Xuyên một cái. Vốn cô định đưa văn kiện xong sẽ trở về,không nghĩ đến giữa chừng xuất hiện ngã rẽ, trường hợp ăn uống linh đình như thế này cô không thích, theo bản năng muốn cự tuyệt, nhưng tình thế trước mắt này, không cho phép cô nói không, đành phải thuận theo gậtgật đầu, chọn vị trí gần cánh cửa nhất ngồi xuống.
“Giớithiệu với Lục cục trưởng một chút, vị này là bên tuyên truyền công tychúng tôi, gọi là Kim Hạ.” Tiếp theo Vương Minh Lãng lại nhìn Kim Hạ:“Vị này là Lục Xuyên Lục cục trưởng cục quản lý đất đai của chúng ta.”
Kim Hạ nhẹ nhàng gật đầu, lễ phép kêu một tiếng: “Lục cục trưởng.” Tầm mắtchỉ hơi dừng lại ở cổ áo, không có tiếp tục nhìn lên trên.
Lục Xuyên nhìn chằm chằm cô gái ngồi đối diện mình , hơi hơi p híp mắt. Hình như cô, thật sự không nhớ rõ anh.
Lần trước ở trong ngõ nhỏ chỉ là nhìn thoáng qua, tuy rằng ánh trăng khôngtính là sang rỡ, nhưng cũng vừa đủ để anh ghi nhớ bộ dáng của cô. Làmquan nhiều năm, anh luyện được một thân bản lĩnh tốc ký, nhất là khảnăng ghi nhớ khuôn mặt người, nó tương đương với rõ ràng khắc sâu.
Dưới ánh sáng đầy đủ rộng rãi, ở trong mắt anh khuôn mặt của cô, càng thêmsinh động, tuy không tính là mỹ nữ, bất quá ngũ quan thật khéo léo tinhxảo, làn da trắng noãn thoạt nhìn non mịn co dãn, tóc dài đen như mực,không thoa phấn trang điểm, bộ dáng cúi mi thấp mắt, lộ ra một luồngtươi trẻ mộc mạc kín đáo, lại liên tưởng đến ngày đó nghe thấy cú điệnthoại sắc yêu đó của cô, bỗng nhiên làm cho anh rất ngạc nhiên muốnbiết, khi cô rên rỉ, trên mặt có biểu tình gì.
“Hạ tiểuthư, không nghĩ đến chúng ta lại gặp mặt.” Lục Xuyên khẽ cong lên khóemôi, bưng chén rượu lên nhấp một ngụm, nhẹ nhàng nói bâng quơ.
Lời vừa nói ra, ba người lại sửng sốt.
Kim Hạ rốt cuộc ngước mắt lên, mờ mịt nhìn thẳng Lục Xuyên, anh xuất ra một bộ dáng rất hời hợt, ngũ quan lập thể thâm thúy, khí phách hiên ngang,tuy rằng trên mặt mang theo ý cười, nhưng trên nét mặt ẩn chứa khíphách, cô chắc chắn ở trong vòng luẩn quẩn của cô, không có tồn tại mộtngười như vậy.
Vương Minh Lãng đè nèn vui sướng của mình xuống, hỏi: “Sao có thể, Lục cục trưởng biết Kim Hạ của chúng tôi à?”
Lục Xuyên hơi gật đầu: “Trùng hợp. Cô cũng bạn trai nói chuyện điện thoại, tôi vừa vặn đi ngang qua, làm cô ấy hoảng sợ.”
Kim Hạ không có bạn trai, cho nên rất ngạc nhiên cảm thấy hoang mang trướclời nói của Lục Xuyên. Gọi điện thoại, đi qua, dọa nhảy dựng, Kim Hạ đột nhiên nhớ ra cái gì, kinh ngạc nhìn Lục Xuyên, Lục Xuyên cười tủm tỉmnhìn cô, khóe mắt đuôi lông mày đều nhiễm một chút trêu cợt, biểu tìnhnhư vậy đã khẳng định hoài nghi của cô, anh chính là người trong ngõ nhỏ ngày đó.
Kim Hạ nhất thời khẩn trương, hoảng sợ thu hồitầm mắt, cúi đầu càng thấp, hai má cháy rực. Cô làm sao có thể thiếu may mắn đến như vậy, thế nhưng ở trong này gặp phải anh ta. Anh ta có thểnói ra nghề tay trái của cô hay không? Không đúng, anh ta không biêt đólà nghề tay trái của cô, anh ta nghĩ rằng cô đang nói chuyện với bạntrai.
Lục Xuyên thấy cô rất nhanh cúi mặt xuống, biết bâygiờ cô đang cân nhắc cái gì, cuối cùng vẫn là cô gái nhỏ, mặc dù có lágan ở bên ngoài gọi điện thoại sắc yêu, vẫn không dám để cho đồng nghiệp của mình biết, nếu không cô sẽ không còn mặt mũi ở lại công ty này.
Vương Minh Lãng quan sát biểu tình của Kim Hạ, xác định cô từng gặp qua LụcXuyên, hơn nữa theo động tác đưa đẩy của hai người nhìn ra, hiển nhiênlà Luc Xuyên nhớ rõ cô, cô không nhớ rõ Lục Xuyên, hơn nữa Lục Xuyên chủ động giữ cô lại ăn cơm, đây rõ ràng là dấu hiệu tốt.
Thanh thanh cổ họng, anh ta nói: “Theo tôi được biết, Kim Hạ không có bạntrai mà.” Nếu Lục Xuyên định có hành động gì với Kim Hạ, anh ta sẽ chủđộng dọn sạch chướng ngại vật giùm người đàn ông này.
“Sao?” Lông mi của Lục Xuyên nhướn lên, có chút suy nghĩ nhìn về phía Kim Hạ. “Xem ra là tôi hiểu lầm.”
Môi Kim Hạ giật giật, câu nói tôi có bạn trai lại không nói lên lời. Ngàyhôm qua ở văn phòng, Mina đùa vui với cô, nói muốn giới thiệu một đốitượng thân cận cho cô, cô còn thật sự cự tuyệt, cho thấy chính mìnhkhông định kết giao với bạn trai. Bây giờ nếu nói dối, chẳng phải sẽ làm người ta hoài nghi.
Mina chịu không nổi, từ sau khi Kim Hạ tiến vào đến giờ, đề tài liền xoay chung quanh cô, liền giơ lên mộtchén rượu nói với Lục Xuyên: “Lục cục trưởng, tôi kính ngài một ly, vềsau còn nhờ ngài chiếu cố nhiều hơn cho chúng tôi.”
Lục Xuyên giơ ly rượu lên, mỉm cười cụng ly với Mina: “Lúc ăn cơm tôi không nói chuyện công việc, ảnh hưởng khẩu vị.”
Tuy rằng ngữ khí của anh ôn hòa, nhưng ở đây đều nghe hiểu được, bây giờ vị Lục cục trưởng này còn không góp vốn với công ty bọn họ, còn phải rasức lấy lòng thêm. Vương Minh Lãng lập tức cười hớ hớ nói với Kim Hạ:“Kim Hạ, rót rượu cho Lục cục trưởng.”
Kim Hạ liếc nhìn Lục Xuyên một cái, nếu anh định nói ra chuyện của cô, hẳn đã sớm nói, hơnnữa bôi đen một nhân vật nhỏ như cô cũng không có tài giỏi gì, chuyệntổn hại người khác bất lợi như vậy tất nhiên anh sẽ không làm.
Nghĩ vậy, nên tâm tình của cô thả lỏng được một, cô bưng bình rượu trên bàn lên, rót cho Lục Xuyên một ly đầy.
Lúc Kim Hạ rót rượu, Lục Xuyên giương mắt nhìn nhìn cô, cô chỉ chuyên chú nhìn ly rượu của anh, vẫn chưa nhìn vào mắt anh.
Vương Minh Lãng quan sát động tác qua lại của hai người, cười hỏi: “Khôngbiết Lục cục trưởng công việc bận rộn có thời gian rãnh rỗi không?”
Lục Xuyên mỉm cười: “Bình thường phải công tác, thời gian rãnh rỗi thật sự không nhiều lắm.”
Mina gắp cho Luc Xuyện một khối thức ăn, bỏ vào cái chén trước mặt anh:“Nghe nói Vân Tuyền hội quán là địa danh nghỉ hè nổi tiếng nhất, cuốituần không biết Lục cục trưởng có muốn đến thăm hay không?”
“Chuyện này…” Lục Xuyên dừng một chút: “Tôi phải về nhà xem lại giờ giấc một chút, chưa biết có thể hay không.”
Mina cười nhẹ: “Vậy, ngày mai tôi gọi điện thoại lại cho ngài, nếu Lục cục trưởng rảnh, cuối tuần chúng tôi sẽ đến đón ngài.”
Lục Xuyên gật đầu, lại liếc nhìn Kim Hạ một cái. Cô im lặng ngồi ở chỗ kia, không hề động vào chiếc đũa, chỉ nhìn mặt bàn đến xuất thần. Vương Minh Lãng phát hiện động tác nhỏ này của Lục Xuyên, xác định anh có baonhiêu ý tứ với Kim Hạ, liền hỏi: “Kim Hạ, cuối tuần cô có rảnh không?”
Kim Hạ nghe thấy có người kêu tên cô, thế mới lấy lại tinh thần, nhẹ nhànglắc lắc đầu, nói dối: “Cuối tuần này tôi muốn về nhà.” Cuối tuần cô phải làm thêm nghề tay trái, không muốn phí thời gian này trong việc xãgiao, hơn nữa cô cũng không cho rằng mình có thể giúp đỡ Vương Minh lãng được cái gì.
Vương Minh Lãng cười nói: “Như vậy đi, hai ngày sau cô được nghỉ mà không trừ tiền lương, thừa dịp này trở về thăm nhà đi.”
Lời này Vương Minh Lãng chỉ nói một nửa, Mina nghe lại hiểu được, đây làmuốn để Kim Hạ đi cùng, vạn nhất Lục Xuyên rảnh, dễ dàng đi theo cùngđến hội quán Vân Tuyền.
Lục Xuyên ăn một ngụm thức ăn, liếc mắt quét Vương Minh Lãng một cái, người này tuy rằng ngày thường caolớn thô kệch, nhưng khả năng quan sát rất mạnh, anh ta nhận thấy mìnhđối với Kim Hạ có nhiều ý tứ, cố ý muốn an bài cô đi theo, lấy lòng mình thật tốt.
Tuy rằng Kim Hạ không muốn, cũng không dám cãilại Vương Minh Lãng, đành phải gật đầu: “Được.” Buổi tối trở về thôngbáo cho chị Lưu một cái, cuối tuần có thể không tiếp khách được, phảiđổi sang ngày mai.
Tiếp theo Vương Minh Lãng kính Lục Xuyên một ly rượu, hỏi anh về phương hướng phát triển của Bắc Kinh trongtương lai, hai người hàn huyên đề tài thật lâu, không để ý Kim Hạ nhiềulắm. Kim Hạ nhìn một bàn thức ăn hoa mỹ trước mắt này, trong lòng muốnăn, bụng cũng đói, lại thủy chung không dám động vào chiếc đũa, bây giờLục Xuyên đang nói chuyện phiếm với Vương Minh Lãng, cô tùy tiện di đĩarau, chắc không nên.
Lục Xuyên thấy Kim Hạ câu nệ, kéo dàikhoảng cách, anh chủ động cầm chiêc đũa, cười nói: “Đồ ăn của TườngVương triều rất đắt, có đạo lý là phải nên quý trọng thức ăn, chúng tađừng chỉ lo nói chuyện phiếm, mọi người cầm đũa, một bàn thức ăn ngonnhư vậy, không nên lãng phí.”
Vương Minh Lãng và Mina nghevậy, đều cười cầm đũa lên, Vương Minh Lãng liên tục gật đầu: “Vâng vâng, mọi người dùng bữa, đừng lãng phí.”
Kim Hạ thấy ba ngườibọn họ đều đang ăn, mới thật cẩn thận cầm lấy chiếc đũa, liền gắp một ít đồ ăn gần cô nhất, cũng không biết là cái gì, có thể no bụng là đượcrồi.
Lục Xuyên nhìn Kim Hạ gật đầu nói: “Tốt.” Biểu hiệnhôm nay của cô, cùng hào phóng trong điện thoại ngày đó, là hai loạingười hoàn toàn khác nhau. Nhếch khóe miệng, anh có chút tò mò, rốt cuộc loại người nào, mới thật sự là cô?
Sau khi chia tay vớiLục Xuyên, Vương Minh Lãng chủ động đưa Kim Hạ đến ga điện ngầm, Minangồi ở vị trí phó điều khiển, Kim Hạ ngồi ở ghế sau. Vương Minh Lãng tìm hiểu: “Kim Hạ, sao cô lại quen biết với Lục Xuyên?”
Kim Hạ đoán được anh sẽ hỏi vấn đề này, bình tĩnh: “Vô tình chạm mặt ở trênđường, khi đó tôi cũng không biết anh ta là cục trưởng cục quản lý đấtđai.”
Mina cười khẽ: “Vô tình chạm mặt có thể làm cho anhta nhớ rõ cô? Nói vậy cô phải làm cái gì khiến anh ta có ấn tượng sâusắc như vậy.”
Kim Hạ ổn đinh hô hấp: “Khi đó tôi đang gọiđiện thoại, không cẩn thận đụng vào anh ta, hoảng sợ, di động liền rơitrên mặt đất, anh ta nhặt lên giúp tôi, có lẽ thế cho nên mới nhớ rõtôi.”
Mina hừ một tiếng: “làm sao có thể có chuyện khéo như vậy.”
Kim Hạ không giải thích tiếp, Mina bọn họ tin hay không là chuyện của bọnhọ, cô muốn nói chỉ có thế, không có khả năng nói nhiều hơn.
Vương Minh Lãng cảm thấy không nhất thiết phải tiếp tục hỏi, với bối cảnh Kim Hạ, không có khả năng có quan hệ cá nhân với Lục Xuyên, hẳn là như lờinói của bọn họ, gặp qua một lần. Anh quay đầu nhìn Mina: “Nana, cô cảmthấy thái độ của Lục Xuyên như thế nào?”
Mina trầm tư một lát: “Với tình hình trước mắt, hình như anh ta không có ý định cùng công ty chúng ta xúc tiến xâm nhập.”
Vương Minh Lãng gật đầu: “Tôi cũng đoán là như vậy, Trước chúng ta, hẳn là có các thương nhân buôn bán nhà đất tiếp xúc với anh ta rồi, có lẽ điềukiện tốt hơn nên anh đã có ý định không muốn hợp tác.”
Mina lắc đầu: “Anh ta còn chưa đến mức đó, nếu đã có quyết định, anh ta sẽkhông đến ăn bữa cơm hôm nay, còn nhận tài liệu của chúng ta. Theo lýgiải của tôi, anh ta hẳn còn đang phán đoán, hôm nay là muốn thử chúngta một chút, tiếp theo hợp tác có thể thành hay không, phải xem thành ýcủa chúng ta.”
“Ừm, vây bắt miếng bánh thơm ngon hấp dẫnnày, chúng ta nhất định phải lấy cho bằng được.” Vương Minh Lãng đánhtay lái sang bên trái một chút: “Hơn nữa Lục Xuyên người này bối cảnhrất vững chắc, về sau vị trí cục trưởng tổng cục, nhất định là của anhta, cho nên từ giờ trở đi, phải xây dựng mối quan hệ thật tốt với anhta.”
Mina cười duyên: “Chuyện này còn cần anh nhắc nhở sao? Trong nhà nước ai chẳng biết, Lục Xuyên chính là thái tử cục quản lýđất đai, chỉ còn chờ đủ tuổi để đề bạc lên trên.”
Vương Minh Lãng cười cười, chậm rãi dừng xe ở ven đường: “Kim Hạ, cô xuống xe ở đây chứ?”
Kim Hạ gật đầu: “Cảm ơn Vương tổng.” Tiếp theo cầm túi vải của mình nhảyxuống xe. Cô hiểu được Vương Minh Lãng muốn nịnh bợ Lục Xuyên, nhưngmuốn mang cô theo vào cuối tuần thì không hiểu, hình như anh ta đã hiểulầm, nghĩ rằng mình có thể giúp đỡ gì cho sự nghiệp của anh ta.
Nhưng mà cho dù anh ta hiểu lầm, Kim Hạ vẫn không dám từ chối, dù sao cuốicùng thời gian sẽ chứng minh là anh ta đã phí công, đến lúc đó anh ta sẽ không mang cô đi xã giao nữa.
*
Kim Hạ ởtrong một khu nhỏ trống trải, nhà trọ nhỏ bảy tầng, Trên mài nhà của tòa nhà có một căn phòng giản dị, cũng vừa đủ cho hai người ở lại, tiềnthuê nhà so với bảy tầng dưới thì rẻ hơn, nhưng so với thuê chung ngăncách ra thì cũng đắt hơn nhiều.
Lúc trước thuê phòng nàyKim Hạ cũng hơi do dự, nhưng nghề tay trái của cô thật sự không thíchhợp thêu chung nhà với người khác, cho nên cứ việc thuê căn phòng lớnnày so với thuê chung ngăn cách ra thì đắt hơn, bất quá có trợ cấp từnghề tay trái, tính kĩ lại thì rẻ hơn nhiều so với khu thuê chung ngăncách ra.
Trở lại chỗ ở, cô vọt vào tắm rửa trước, hôm naychạy ngược chạy xuôi, khiến một thân đầy mồ hôi, cả người dính dính. Khi tắm, cô nhớ đến Lục Xuyên, cảm thấy rất thần kỳ, vốn dĩ nghĩ rằng chỉlà người sau khi quay đầu liền sẽ quên, không nghĩ đến thế nhưng lạichạm mặt lần thứ hai, không biết anh ta có thể đoán được cô đang làm cái gì hay không.
Nghĩ kĩ lại, có đoán được cũng không sao cả, dù sao với anh ta mà nói, cô làm cái gì hoàn toàn không quan trọng, hơn nữa nói không chừng người ta căn bản cũng không thèm đoán. Tự mình nhân đôi phiền não, liền khiến mình nặng đầu thêm.
Tắm sạch sẽlau khô đi ra, cô mở laptop, đó là khi tốt nghiệp đai học, một đàn anhbán rẻ lại cho đàn em năm hai như cô. Mở ra ngân hàng trên mạng, cô xemxét kĩ tài khoản cá nhân, chuyển về nhà sáu ngàn tệ. Hàng tháng cô gửivề nhà ít nhất tám ngàn tệ, nhưng nghề tay trái số tiền thu vào không ổn định, có khi nhiều khi ít, cô cũng từng nghĩ đổi sang làm nghề tayphải, nhưng chẳng may bị chị Lưu bị tra ra, thì công tác của cô sẽ không còn, phiêu lưu như vậy cô không thể gánh vác.
Lúc họctrung học, trưởng thôn muốn phát triển kinh tế nông thôn, phối hợp vớikhẩu hiệu quốc gia muốn làm GDP, xây dựng không ít nhà máy, vì thế nôngdân ngày càng ít, ruộng đất cũng càng ngày càng ít, nông dân dần dần vào nhà xưởng, biến hóa nhanh chóng, thành công nhân, thu nhập cũng từngbước được cải thiện. Cha Kim Hạ và bà nội cũng chuyển lên trấn trên, nơi bọn họ ở gần trường học của Kim Hạ, đạp xe đạp là có thể đến.
Khi đó cha làm rừng ở Hán Lý, thu vào mỗi tháng đều phải tích trữ tiền dưtrong một cuốn sổ con nhiều nếp nhăn, sau đó sổ tiết kiệm cũng không còn thịnh hành, thay đổi thành thẻ rút tiền ATM từ động cùng chi phiếu, Kim Hạ cũng làm cho cha một cái, chỉ thật lâu mới giúp ông biết rút tiềntrong máy ATM như thế nào. Cha nói công nghệ cao như vậy ông không dùngđến, không bằng đến quầy.
Người có tuổi, tiếp nhận cái mới cũng rất khó khăn, thay đổi, cũng thật khó khăn.
Nhìn trên màn hình còn 1000.38 tệ, Kim Hạ không khỏi thở dài. Một ngàn tệnày ở trong lớp học còn có thể cho vay, tiền gửi về nhà còn thiếu haingàn tệ, bây giờ ví tiền cô chỉ có bốn trăm tệ, sinh hoạt phí tháng này, gọi xe đến Tương Vương triều hết 48 tệ, lần sau đến công ty nói VươngMinh Lãng chi trả.
Thở sâu, cô cầm di động, mở danh bạ ra,hai ngàn tệ gửi về nhà không thể thiếu, chỉ có thể đi mượn. bên chị Lưuvừa cấp thù lao tuần trước cho cô, cô ấy không khất nợ cũng đã là maymắn lắm rồi, muốn vay tiền cô ấy là chuyện không có khả năng, vẫn nênhỏi thăm bạn bè trước.
Có quan hệ tốt nhất với cô là TônTuyết Mai đã mượn tiền cô mấy lần, bây giờ lại mở miệng, cô cảm tháy cóchút ngượng ngùng, liền chuyển sang một quan hệ khác Diêu Linh cũng cóthể được.
“Tiểu Linh, đang làm gì vậy?”
“KimHạ, tôi nói với cậu, tôi rất xui xẻo, ông chủ trước kia nghĩ cách baonuôi tôi, tôi liền đạp mạnh vào cá mực phía dưới của hắn, bây giờ đang ở trên mạng tìm việc làm đây.”
Kim Hạ nghĩ rằng, trước tìnhhuống này, cô sao có thể không biết xấu hổ mở miệng vay tiền, các cô làbạn học tốt nghiệp cũng nhau, công tác cũng không tốt gì, nếu muốn vaymượn hai ngàn cũng không phải là một số lượng nhỏ: “Cậu làm rất đúng,đối mặt với loại ông chủ này không thể chịu thua, trong công việc cólúc, không nhất thiết phải nén giận.
Trấn an Diêu Linh mộtchút, cô ngắt điện thoại, lại gọi cho mấy người khác, nơi này năm trăm,nơi đó ba trăm, chắp vá lung tung cuối cùng cũng được hai ngàn. Lấy ramột tờ giấy nhỏ, cô cẩn thận viết từng chữ ghi lại tên của từng người và số tiền đã mượn, không biết vì sao, phàm là đề cập đến chuyện tiềnnong, cô phải tự tay ghi lại rõ ràng, mới cảm thấy chắc chắn.
Sau khi làm xong, cô đeo tai nghe, đăng nhập vào trang web Điềm Tâm ác ma,bắt đầu làm việc. Sinh ý buổi tối sẽ tốt hơn một chút, dù sao ngày maicũng nghỉ, cô cũng không sợ làm đến nửa đêm.
Ngày hôm saucô ngủ nhiều hơn một giờ so với bình thường, ra cửa hàng bán đồ ăn sáng ở bên ngoài khu trọ ăn một cái bánh bao, tiếp theo đi chợ mua đồ ăn. Lúccô đi đã không còn sớm, đồ ăn còn lại để chọn là của người buôn bán nhỏnghèo bán, cô nhìn nhìn, mặc dù còn chút lá cây, bất quá ngắt đi vẫn cóthể ăn. Mua đồ ăn xong đi khi ngang qua hàng thịt heo, cô dừng lại bướcchân, do dự có nên mua chút thịt hay không, lại nghĩ ngày hôm qua vừamượn người ta hai ngàn tệ, bây giờ không phải là lúc ăn thịt xa xỉ, liền xoay người đi.
Về nhà, vo sạch gạo sau đó bỏ vào nồi cơmđiện nấu, cô bưng cái chậu, đến hồ nước trong khu vườn nhỏ bên cạnh chủcho thuê nhà giặt quần áo, ánh mặt trời ấm áp tỏa ra, từng lỗ chân lôngtrong thân thể đều hô hấp thông thuận, cô không tự giác được cất tiếnghát, là đồng dao ngày còn nhỏ trong thôn thường hay hát, không khỏi cóchút hoài niệm lúc còn thơ, mặc vải bông, khi đó trên mặt dính đầy bùnđất, thế giới đơn giản như vậy.
Di động ở trong phòng, bỗng nhiên vang lên, trên tầng cao nhất im lặng, chỉ có tiếng gió nhè nhẹ,lẫn vào trong tiếng chuông, có vẻ chói tai hơn nữa. Cô nhanh chóng buông một nửa quần áo đã giặt sạch, hai tay chùi vào vạt áo, chạy chậm đếncái bàn trong phòng nhân điện thoại: “Vâng, Vương tổng?”
“Kim Hạ à, Lục cục trưởng vừa mới xác định cuối tuần anh ta có thời gianrãnh, cô chuẩn bị một chút, chín giờ sáng thứ bảy đến công ty, chúng tacùng đi đón anh ta.”
Kim Hạ gật đầu: “được.”
“Nhớ biểu hiện thật tốt, nếu thành công bắt được hợp đồng kia, tôi sẽ thưởng lớn.”
Kim Hạ vừa nghe có tiền thưởng, máu có chút sôi trào: “Vâng Vương tổng, tôi đã biết.”
Cô không rõ vì sao Vương Minh Lãng muốn dẫn cô theo, đại khái vì cô quenbiết Lục Xuyên, cho nên có thể có một chút tác dụng, tuy rằng cô khôngthừa nhận mình có thể ảnh hưởng đến đại cục, nhưng dù sao trốn cũngkhông thoát, nghĩ về tiền thường, cô chỉ có thể liều mạng.