Sắc Xám Và Xanh - Nhất Chích Mai Hoa Lộc

Chương 21




Edit: Thanh Mục
"13, ngươi thành thật nói cho đại nương biết, ngươi rốt cuộc từ đâu tới?"
"Vì sao sáng nay lại có đội ngũ hoàng gia cầm lệnh tìm người của ngươi...!!"
Bà chủ hai tay chống trên quầy bar oán hận chất vấn, sắc mặt ngưng trọng, Xám Tuyết đứng trước người nàng, cúi đầu im lặng.
Thấy đối phương không trả lời câu hỏi của mình, khớp ngón tay bà chủ dùng sức gõ lên mặt bàn, giọng điệu cao lên, "Hỏi ngươi đó, bị câm rồi sao!?"
Động tĩnh quá lớn, nhân viên phục vụ xung quanh năm cân ba lạng đều thăm dò nhìn lại, giống như đang chờ đợi một buổi biểu diễn kịch, chờ đợi Khôi Tuyết đóng vai xấu xí, biểu diễn khó xử.
Ánh mắt nóng rực bốn phía phóng đại quẫn bách vô hạn, Khôi Tuyết mím môi, lúc muốn há miệng trả lời, cánh tay đầu vai liền dẫn đầu áp sát một xúc cảm ấm áp.
"Khôi Tuyết từng làm thị nữ trong cung điện, có lẽ là người của hoàng gia muốn tìm cô ấy về không chừng, chỉ là tìm người mà thôi cũng không phải truy nã. Không có nghĩa là Khôi Tuyết..."
Bà chủ giơ tay ngăn cản lời nói của cô, vẻ mặt nghiêm túc:
"Eliza, ta sẽ để cô bé này vào làm là bởi vì ngươi giới thiệu, nhưng ngươi phải biết chúng ta làm nghề này không thể trêu chọc vào đám người kia, buổi sáng những người kia vừa đến, trực tiếp phong tỏa quán bar của ta một tháng!"
Bà chủ liên tiếp lắc đầu, "Cửa hàng chúng ta tuyệt đối không thể tồn tại người nguy hiểm như vậy, cho nên..."
"Ngài cho cô ấy một cơ hội khác đi! Cũng không đến mức đó chứ! Khôi Tuyết cô ấy...! "
Người phía sau bỗng nhiên nắm lấy cổ tay cô.
Tiếng đối thoại đột nhiên dừng lại, Eliza quay đầu lại, Khôi Tuyết đã cởi tạp dề và hàng hiệu của mình ra, mặt không chút thay đổi cúi chào bà chủ, sau đó buông vật phẩm xuống trực tiếp rời đi.
"Khôi Tuyết...! Khôi Tuyết!" Eliza đuổi theo từ phía sau, tiếng còi xe ồn ào trên đường phố Anh vang lên với tiếng nói chuyện lớn của mọi người từ bên tai Khôi Tuyết vàng tới, cô ấy dừng bước, đứng ở phía trước một bảng thông báo.
Phía trên dán một tấm lệnh tìm người, bên cạnh là tấm ảnh chụp giấy tờ lúc trước khi cô và Thẩm Thính Lan chính thức trở thành chủ tớ, còn có một ít miêu tả văn tự về đặc điểm ngoại hình của cô.
Eliza chạy đến bên cạnh cô, sau khi nhìn thấy lệnh tìm kiếm không khỏi giật mình, lập tức rất nhanh kéo Khôi Tuyết, dẫn cô trốn ở góc hẻm.
Eliza dắt cô chạy không ngừng, Khôi Tuyết nhìn hoa văn của cục gạch trên mặt đất, sắc mặt thay vì nói là cứng ngắc, chi bằng nói là ngưng trệ.
Thẩm Thính Lan đã gióng trống khua chiêng tìm kiếm tung tích của cô.
Nhưng nó có ích lợi gì?
Phải biết rằng, vị thú nhân trước đó bị leo lên lệnh tìm người như vậy, đã sớm chết rồi.
Hơn nữa là bị cô ta tự tay tàn phá.
Nếu người đầu tiên chết, thì không cần để ý có người thứ hai nữa.
"Khôi Tuyết, ngươi đừng lo lắng, chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp, nhất định có thể giải quyết được không?"
Eliza kiên nhẫn nhưng lại vội vàng khuyên giải cô, Khôi Tuyết ngẩng đầu, nhìn đôi mắt trong suốt sạch sẽ kia, chỉ biết đem dơ bẩn trác lộ ra càng thêm đột ngột.
"Ta tin ngươi, Eliza." Khôi Tuyết, cố gắng cười như Eliza, chỉ tiếc rằng cô không phải là một nghệ sĩ biểu diễn bẩm sinh.
Cô nghĩ rằng nụ cười của cô phải rất biến dạng.
Vào ban đêm, họ lên xe ngựa và một lần nữa chạy trốn đến một khu vực khác của thành phố phía nam, tartatus (Tatarus).
"Trong khoảng thời gian này ngươi ở nhà trước, tạm thời không nên đi ra ngoài, nếu có quân đội tới gõ cửa, ngươi liền giả vờ trong phòng không có người, được không?"
Eliza ngồi trong xe ngựa lấy một bộ quần áo trong túi ít, khoác lên người Khôi Tuyết làm chăn mỏng, Khôi Tuyết dựa vào một góc, tầm mắt rũ xuống.
"Eliza."
Cô nghiêng đầu, hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Khôi Tuyết có vẻ tái nhợt mà trống rỗng.
"Buông tha cho ta đi."
"Ngươi không cần phải vì ta làm nhiều như vậy."
Eliza hơi sửng sốt, Khôi Tuyết kéo áo ra, ngồi gần cô, đêm tối giấu khuôn mặt và đường cong cơ thể cô trong bóng tối.
"Ta không có gì có thể cho ngươi."
"Ngươi đối tốt với ta, ta không báo đáp nổi."
Hàng mi của cô cúi thấp liễm lại, u ám bị bao bọc bên trong.
Im lặng một lát, cô lại cởi áo ra, lộ ra một mảnh trắng tuyết, chủ động kéo tay Eliza, hỏi:
"Ngươi có muốn thân thể ta không?"
Khi cô nói lời này vẻ mặt cũng không phải như đang nói giỡn, mà là cau mày, rất nghiêm túc rất nghiêm túc hỏi.
Giống như một người bị mắc kẹt trong hoàn cảnh khó khăn, không ngừng tìm kiếm những gì họ còn lại trên thế giới, chỉ còn lại giá trị cuộc sống.
"Không, không phải Khôi Tuyết...!"
Eliza lập tức bối rối bỏ tay ra, từ mặt kéo dài đến cổ, đỏ đến nóng bỏng, tay chân luống cuống giải thích:
"Ta không cần ngươi đáp trả ta cái gì, Khôi Tuyết."
"Ta hiểu, ta biết lúc trước ngươi bị nữ nhân kia chà đạp như thế nào, ta giúp ngươi không phải bởi vì ta đồng tình ngươi, càng không phải là muốn từ trên người ngươi đòi cái gì!"
"Trong cục diện này, chúng ta đều là nạn nhân, cho nên ta không thể mặc kệ ngươi, chúng ta phải giúp đỡ lẫn nhau dựa vào nhau."
Khôi Tuyết trầm mặc nhìn cô, bầu không khí trong xe đặc biệt yên tĩnh, hồi ức từ trong ngục tối bò ra, kể lại đêm đó, cô gắt gao bóp chặt cổ Irena, nhìn sinh mệnh từng chút từng chút héo tán rời đi.
"Nhưng ta không phải là một nạn nhân thuần túy."
Cô nghẹn họng mở miệng, "Ta cũng phạm rất nhiều sai lầm."
Trong rừng sâu thẳm, bánh xe ngựa lảo đảo chạy trên mặt đường, Eliza khẽ thở dài, đưa tay nắm lấy cổ áo Khôi Tuyết:
"... Chính mọi người đã quá khoan dung với thủ phạm."
-
Khi đến Tatarus đã là bình minh, chân trời sạch sẽ lau ra ánh sáng, Khôi Tuyết và Eliza cầm hành lý xuống xe ngựa, vượt qua một đám biển hiệu đường phố cũ rồi rẽ vào trong ngõ nhỏ.
Những giọt nước phơi quần áo trên lầu nhẹ nhàng điểm lên mái hiên, sâu nhất bên trong, còn có một cửa hàng sáng đèn neon.
Trên đó có một dòng chữ lớn tiếng Anh với phong cách độc đáo - "Paradise"
Mùi thuốc lá và rượu từ hành lang tản ra, một người đàn ông quần áo xùn lăng lảo đảo đi xuống, râu ria lôi thôi, vừa ngậm điếu thuốc vừa kéo dây quần, lướt qua bên cạnh Khôi Tuyết dùng một loại ánh mắt phi thường hèn mọn đánh giá các nàng từ trên xuống dưới, giống như là đang đối đãi với hàng hóa mới lạ vậy.
Eliza dùng thân thể ngăn trước mặt cô, cố ý bảo vệ Khôi Tuyết, hai người đi lên thang gỗ, tiếng giày vang lên cùng tiếng đối thoại vang vọng trong không gian chật hẹp.
"Bởi vì bị quán bar tạm thời sa thải, tiền trên người ta đều tiêu vào xe ngựa, tạm thời không có dư tiền đến thuê phòng, cho nên chúng ta chỉ có thể tới nơi này tránh tạm..."
"Các cô gái ở đây trông không đứng đắn... Nhưng tất cả họ đều rất tốt."
Eliza liếc mắt ra phía sau, Khôi Tuyết cùng cô nhìn thẳng, gật gật đầu, "Ừm, không sao, ta hiểu, ta không để ý."
"Vậy là tốt rồi." Eliza lần nữa nở nụ cười, bước chân so với vừa rồi thoải mái hơn nhiều, không bao lâu đi lên lầu hai nhấn chuông cửa, bên trong có một giọng nữ nũng nịu trả lời:
"Đến đây ~"
Cửa gỗ được trang trí hoa hồng liễu lục bị mở ra, một nữ lang tóc đỏ đứng sau, dáng người đẫy đà trác tuyệt, vốn là định dùng tư thế quyến rũ đùa giỡn khách nhân, kết quả sau khi chân chính nhìn thấy khuôn mặt người tới, sắc mặt lập tức trở nên vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.
"Eliza!?"
"Oh, có thực sự là ngươi không vậy? Eliza của ta!" Cô ấy nhào tới ôm lấy Eliza, lại gọi chị gái cô ấy ở bên trong, "Này, mọi người, xem ai đã trở lại!"
Bức tranh kế tiếp chính là không ngừng lặp đi lặp lại người khác kinh hỉ, Khôi Tuyết đứng ở ngoài mép cửa, tâm tình trước mặt nhiệt liệt hoan hỉ vui sướng phi thường chói mắt, chỉ tiếc không có thuộc về cô.
Eliza bị đám đông vây quanh ở trung tâm, không kịp trả lời những câu hỏi liên tiếp của các cô, giống như không bao giờ kết thúc, cho đến khi cô nhớ ra quay đầu lại nhìn, chủ động giới thiệu với họ sự tồn tại của Khôi Tuyết.
"Đây là Khôi Tuyết, bằng hữu của ta."
Những cô gái kia dính trên người cô, ngữ khí rất nũng nịu, làm cho cả người Khôi Tuyết đều không thoải mái, "Em gái nhỏ mới tới? Cô ấy có muốn tham gia với chúng ta không?"
"Không phải, ta ở biên giới nam thành gặp phải một ít khó khăn, cô ấy cùng ta cần một chỗ tạm trú, cô ấy tạm thời không thể đi ra ngoài, ngươi có thể giúp ta không..."
Cô gái đùa giỡn vuốt mũi cô, cười đùa nói: "Giúp ngươi thì ta đương nhiên là nguyện ý, chỉ là không nghĩ tới Eliza ngươi lại dám trở về... Vạn nhất lộ gia..."
"Đừng nhắc đến chuyện trước nữa, ta đã không làm những chuyện đó..."
Khôi Tuyết cúi đầu, có chút không biết làm thế nào nhìn mũi chân, chậm rãi đem thanh âm của các cô dần dần tách ra.
Sau khi tất cả mọi thứ đã được dàn xếp, hai người ở trong một căn phòng trống nhỏ trên gác mái, một lần nữa đối mặt với một nơi không rõ, Khôi Tuyết dường như đã mất đi một số loại nhiệt độ và ham muốn thăm dò xung quanh, nằm trên giường có thể nói rằng đã chết nhưng vẫn còn thở.
"Thiên đường."
Nếu thực sự ở đây, nó sẽ tốt như thế nào.
Mẹ đã đợi cô ấy ở đó trong một thời gian dài.
Lúc gặp lại, mẹ nhất định còn có thể giống như trước kia, giang hai tay gắt gao ôm lấy cô, bao dung lại dung túng cái tên nhát gan nhu nhược kia.
"Làm sao vậy, Khôi Tuyết." Trên mặt lướt qua hơi thở phi thường ấm áp, Khôi Tuyết mở mắt ra, mặt Eliza liền gần trong gang tấc.
"Eliza, ta có thể giúp gì không?" Cô phi thường bình thản hỏi một tiếng, Eliza bình tĩnh nhìn cô vài giây, sau đó bất đắc dĩ nhíu mày, không vui nói:
"Không cần, Khôi Tuyết, đừng nghĩ ngươi là gánh nặng của ta."
"Ngươi còn sống, đối với ta mà nói chính là vì ta làm tất cả."
"Chỉ cần còn sống?"
Khôi Tuyết chuyên chú nhìn kỹ hai mắt trong suốt của Eliza, cô kìm lòng không được ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mi cốt của cô, trong lòng không ngừng suy nghĩ.
Làm thế nào nó có thể xảy ra được.
Làm thế nào một người có thể như vậy sạch sẽ và tinh khiết sau khi ngâm mình trong bùn lầy.
Eliza phủ lên mu bàn tay cô, nhẹ nhàng hôn lên lòng bàn tay cô, hai mắt khẽ cong, khóe môi cong lại lần nữa lún sâu vào, "Nếu ngươi thật sự muốn trả lại cho ta cái gì..."
"Vậy ngươi miễn phí cho ta mỗi ngày xoa đuôi sói của ngươi đi!"
Nói xong nàng liền đột nhiên đối mặt ôm Khôi Tuyết lên, Khôi Tuyết Kinh sợ tới mức trực tiếp xù lông, còn chưa kịp tìm hiểu rõ chuyện gì xảy ra, người ôm cô đã bắt đầu từng trận nắm lấy cái đuôi lông xù của cô sờ tới sờ lui, vẻ mặt hưởng thụ trộm hề hề, "Ai nha mềm quá, sờ thật thích a, thật thoải mái!"
Khôi Tuyết ngây người vài giây, cái đuôi không biết vì sao lắc lắc, bị người ta chống trên vai như vậy thật sự có chút xấu hổ, cô che mặt, buồn bực đấm đấm lưng Eliza làm chút phản kháng nho nhỏ, mà Eliza đã say sưa với đuôi sói của cô, cảm thán nói:
"Trời cao, tại sao ta lại là một con quạ! Tại sao ta chỉ có lông vũ!"
- -------------------
Tác giả có một cái gì đó để nói:
Chương sau Thẩm Thính Lan xuất hiện, hai người sắp gặp nhau.