Sắc Thu Ôm Tinh Hà

Chương 61: Chọn bộ đồ ngủ mà em ghét nhất...




Trans: Khánh Khánh

Sáng sớm hôm sau, Thu Tuỳ bị đánh thức theo thói quen bởi đồng hồ sinh học mà cô đã hình thành trong nhiều năm, cô tự nhiên trở mình, sờ đến bên cạnh chiếc giường vẫn còn ấm.

Dưới cơ thể cô không còn là tấm ga trải giường màu trắng tỏa ra mùi hoa hồng mà cô quen thuộc, thay vào đó là tấm ga trải giường màu đen mà cô chưa thấy bao giờ.

Thu Tuỳ sửng sốt một lúc, suýt nữa cho rằng mình đi nhầm phòng.

Cô dụi mắt, chống đỡ người từ từ ngồi dậy, nhìn xung quanh, vẫn là cái bài trí phòng quen thuộc.

Cô cúi đầu chớp mắt, ánh mắt vô thức rơi vào quần áo bừa bộn nằm rải rác dưới giường.

Hơi thở của cô cứng lại, cơ thể bất giác phản ứng không khoẻ, cùng với cảnh tượng kịch liệt mà cô gây ra đêm qua, bất ngờ hiện lên trong đầu cô.

Thu Tuỳ có chút tay chân luống cuống.

Theo ý tưởng ban đầu của cô, nói cho Thẩm Tấn biết chân tướng năm đó chia tay, sau đó mới tiến triển đến bước này.

Không biết đêm qua Thẩm Tấn bị cái gì kích thích, cũng không biết từ đâu biết được việc cô có thể uống ngàn ly không say, Thu Tuỳ càng không nghĩ tới, chính mình cùng Trương Gia Ninh trong lúc vô tình đã nói ra điều kinh thế hãi tục, trùng hợp bị Thẩm Tấn nhìn thấy.

Mọi chuyện quá mức đột ngột, Thu Tuỳ cảm giác chính mình như bị Thẩm Tấn mê hoặc, nghe theo trái tim, lúc trời sáng cũng không biết phải làm thế nào để kết thúc cũng như phải đối mặt với Thẩm Tấn như thế nào.

Đồ ngủ cùng áo khoác nếu không bị ném nơi cửa phòng ngủ, thì cũng bị Thẩm Tấn xé ​​thành từng mảnh.

Mỗi ngôi nhà ở Bạc Duyệt Loan đều có diện tích rất lớn, thể hiện ở diện tích phòng ngủ, chẳng hạn như giường ngủ cách tủ quần áo rất xa.

Thu Tuỳ mím môi, nghe thấy trong bếp có chút chuyển động nhẹ, cô đoán Thẩm Tấn vừa mới tỉnh dậy, hẳn là đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp, cô thực sự không thể chấp nhận việc khỏa thân đi tới tủ quần áo để lấy quần áo che thân trong khi Thẩm Tấn vẫn còn ở nhà.

Trong bếp âm thanh chuyển động đột nhiên biến mất, một lúc sau, tiếng bước chân cố ý nhẹ nhàng từ trong bếp truyền đến phòng ngủ.

Thu Tuỳ hít một hơi thật sâu, gãi tóc rồi lại chui vào chăn.

Trong ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách, thực sự không còn cách nào khác ngoài việc giả vờ ngủ.

Sàn nhà trải thảm nhung dày, tiếng bước chân nhẹ nhàng lại chậm rãi, nhưng Thu Tuỳ vẫn cảm nhận rõ ràng Thẩm Tấn bước vào phòng ngủ, nhàn nhã ngồi trên giường.

Rốt cuộc, hơi thở nóng hổi của Thẩm Tấn phả vào một bên cổ khiến cô cảm thấy ngứa ngáy.

Thu Tuỳ cắn môi, buộc mình phải nhắm mắt lại và phớt lờ người đàn ông đang cư xử không đúng mực nơi cổ mình.

Ba giây sau, một nụ hôn nhẹ rơi xuống đôi mắt đang nhắm nghiền của cô, giọng nói tươi cười của Thẩm Tấn truyền vào tai cô.

"Đừng giả vờ ngủ, Tuỳ Tuỳ." Cô đột nhiên nhận thấy bên giường trống đối diện bị hơi thở ấm áp bao phủ, có người đưa tay kéo cô vào lòng, "Nếu em không muốn đối mặt với ngày hôm nay thì anh liền dùng cách đánh thức em như tối qua?"

Như tối qua?

Tim của Thu Tuỳ đập thình thịch, bỗng nhiên mở to mắt.

Rèm cửa trong phòng ngủ được kéo kín, không cho ánh nắng lọt vào.

Trong căn phòng tối mờ, cũng không biết Thẩm Tấn đã bật đèn ở đầu giường từ lúc nào, ánh sáng được điều chỉnh thấp nhất.

Thẩm Tấn chống một tay lên gối, cằm hơi cong xuống, tay còn lại lười biếng tựa vào eo cô.

Anh nhìn cô chăm chú, trong mắt hiện rõ nụ cười.

Anh quay lưng lại với ngọn đèn ngủ phát sáng, thân trên trần trụi nằm nghiêng trên giường.

Chiếc chăn trắng theo đường cong của cơ thể anh trượt xuống đến thắt lưng, ánh sáng vàng nhạt của chiếc đèn ngủ chiếu vào chiếc eo săn chắc của anh.

Giống như những bức tượng La Mã cổ đại được thượng đế chạm khắc cẩn thận.

Mỗi nét vẽ đều là cực hạn của vẻ đẹp và sức mạnh.

Mà bây giờ Thẩm Tấn giống như một bức tượng La Mã cổ đại sống lại, nằm trên giường, nhìn cô cười như không cười.

Thu Tuỳ vô thức nuốt nước bọt, cô cảm thấy miệng mình có chút khô khốc.

"Thẩm Tấn", Thu Tuỳ vô thức hạ tầm mắt, dừng lại ở bộ ngực màu lúa mì cùng đường nét rõ ràng của anh, cô đưa tay giả vờ tùy ý chọc vào cơ bụng đang không ngừng tiết ra hormone, "Em khát, có nước không?"

Những ngón tay đang đốt lửa của cô đột nhiên bị Thẩm Tấn nắm lấy.

"Khát nước?" Thẩm Tấn nhếch môi dưới, thâm ý nói: "Là khát nước theo ý nghĩa sinh lý, hay là vừa nhìn thấy anh thì mới khát?"

Thu Tuỳ: "..."

"Em thực sự khát nước!" Thu Tuỳ tức giận đến mức không thể không đẩy anh ra, thúc giục, "Vào bếp lấy nước cho em, nhanh lên."

Thấy cô có vẻ thật sự khó chịu, Thẩm Tấn cong môi dưới, không nói thêm gì nữa, vén chăn lên và chậm rãi đứng dậy.

"Còn nữa," Thu Tuỳ quấn mình trong chăn, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ, một đôi mắt to liếc nhìn người đàn ông bên cạnh cửa chỉ tuỳ ý mặc một bộ đồ ngủ màu xám, giọng nói yếu ớt đến mức gần như không thể nghe được, "Khi quay lại thì đi đến tủ lấy cho em bộ đồ ngủ."

Thẩm Tấn nhướn mày, ánh mắt chậm rãi rơi vào quần áo rải rác trên thảm.

"Ồ", Thẩm Tấn nghiêm túc gật đầu, khóe môi bất giác nhếch lên, hơi nghiêng đầu, đi đến tủ quần áo mở cửa, liếc nhìn quần áo ngủ treo bên trong, đột nhiên quay đầu nhìn Thu Tuỳ. người đang quấn mình trong chăn như một chiếc bánh bao nhỏ, anh nói với giọng đầy ẩn ý: "Bộ đồ ngủ nào em ghét nhất trong số này?"

Thu Tuỳ nheo mắt nhìn sang, gãi tóc bối rối.

Đều là đồ ngủ do chính mình mua, tất nhiên đều thích hết, có cái gì mà không thích nhất?

"Thích hết", Thu Tuỳ tuỳ tiện chỉ vào một bộ đồ ngủ màu xám đậm, "Nếu thực sự muốn so sánh thì bộ này đi, dù sao thì em cũng đã mặc chúng lâu nhất."

Thẩm Tấn trầm ngâm nhìn cô một lúc rồi nhẹ nhàng khịt mũi.

Trước khi cô có thể hiểu được âm thanh cười nhạo của Thẩm Tấn có ý tứ gì, Thu Tuỳ liền nhìn thấy một bộ đồ ngủ màu xám được Thẩm Tấn ném chuẩn xác về phía cô.

"Cầm lấy mặc đi." Thẩm Tấn nhàn nhạt nói.

Anh khoanh tay đứng ở cửa, nhìn Thu Tùy hơi ngồi dậy, tay chân luống cuống nhặt một bộ đồ ngủ màu xám trên ga trải giường lên.

Chiếc chăn trắng trượt xuống, để lộ xương quai xanh trắng nõn và thanh tú của cô, nằm ở khu vực phía dưới xương đòn. 

Làn da của cô rất trắng nhưng bây giờ lại đầy những vệt đỏ loang lổ.

Giống như bông hồng nở trên nền sữa trắng tinh khiết, nở rộ đẹp đẽ khiến người ta chỉ muốn độc chiếm thưởng thức.

Về việc hoa hồng nở khắp nơi đến từ đâu.

Thẩm Tấn không khỏi nghĩ đến tối hôm qua. Anh là người khởi xướng buộc hoa hồng phải nở và muốn giữ chúng cho riêng mình.

"Trước khi anh bưng ly nước vào", tâm trạng Thẩm Tấn đột nhiên tốt lên trở lại, quay mặt đi, "Tốt nhất em nên nhanh chóng mặc bộ đồ ngủ vào đi."

Trước khi quay người rời đi, anh nghe thấy Thu Tuỳ trầm giọng phàn nàn: "Em đã nói với anh rằng em mặc bộ đồ ngủ này đã lâu rồi, vậy tại sao anh lại đưa cho em bộ đồ em ghét nhất? "

Thẩm Tấn dừng lại, nhướn mày rồi quay người lại.

"Anh chỉ nghĩ, khả năng cao là bộ đồ ngủ của em sẽ lại bị anh xé thành từng mảnh", Thẩm Tấn dựa vào tường cười nửa miệng, giọng điệu không mấy nghiêm túc, "Không bằng  đưa cho em bộ đồ ngủ mà em không thích nhất, để em không cảm thấy đau lòng khi anh xé nó."

Thu Tuỳ: "..."

Sắc mặt cô nóng bừng lên.

Thẩm Tấn càng ngày càng vô liêm sỉ.

Thu Tùy hít sâu một hơi, không chịu thua kém: "Đang là ban ngày!"

Thẩm Tấn trầm giọng, ngẩng đầu nhìn lướt qua rèm cửa, nhếch môi: "Anh cảm thấy màn chắn sáng này rất có tác dụng, một khi kéo rèm thì trời sẽ tối."

Thu Tuỳ: "..."

Nhắc tới ngày đêm, Thu Tùy chợt nhớ tới.

"Nhân tiện", Thu Tuỳ vỗ nhẹ vào ga trải giường và hỏi, "Khăn trải giường màu trắng của em đâu? Tấm ga trải giường màu đen này không phải của em mà? Em chưa bao giờ nhìn thấy nó."

"Anh đã thay ga trải giường màu trắng rồi", Thẩm Tấn cười nhẹ nói: "Cái ga trải giường này là của anh, ừ, anh lấy nó từ trong phòng ngủ của mình."

Thu Tùy chớp mắt, không suy nghĩ nhiều hỏi: "Sao lại đổi?"

Ngay khi lời nói vừa ra khỏi miệng, Thu Tuỳ đã biết có điều gì đó không ổn.

Cô cắn môi, ước gì có thể tự tát mình một cái.

Quả nhiên, cô nghe thấy giọng nói trầm khàn của Thẩm Tấn lần lượt nói bốn chữ: "Bởi, vì, có, máu."

Thu Tuỳ: "..."

Cô bướng bỉnh quay đầu sang một bên, giả vờ bình tĩnh điều chỉnh độ sáng của đèn đầu giường, không chịu nhìn Thẩm Tấn đang đứng ở cửa.

Thẩm Tấn cũng không ép buộc gì, chỉ kéo dài giọng hỏi: "Còn có chuyện gì muốn hỏi sao?"

Không có gì hết.

Đi liền đi.

Xấu hổ chết mất.

Thu Tùy lắc đầu như trống bỏi: "Không, em khát quá, nhanh giúp em lấy nước."

Thẩm Tấn mỉm cười: "Được rồi, đi đây."

Sau khi xác nhận rằng tiếng bước chân phía sau dần dần xa dần, Thu Tuỳ thở dài nhẹ nhõm.

Cô mặc xong bộ đồ ngủ màu xám, cúi người tắt đèn bên cạnh giường, vén chăn bông rời khỏi giường, kéo ra toàn bộ rèm đang che ánh sáng mặt trời.

Ánh nắng sáng ngời lập tức ập vào, trải khắp sàn nhà, xuyên qua cửa sổ sát đất, chiếu lên tấm chăn trắng và ga trải giường đen.

Một ánh sáng chói mắt chợt lóe lên.

Vẻ mặt của Thu Tuỳ bỗng nhiên ngơ ngẩn.

Cô duỗi tay trái một cách cứng nhắc và chậm rãi. Dưới ánh nắng chói chang, cô có thể nhìn thấy rõ chiếc nhẫn kim cương trên ngón giữa bên tay trái của mình, viên kim cương ở giữa đang tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời.

Thu Tuỳ chớp mắt, có chút bối rối, lại phảng phất như đang ở trong một giấc mơ.

Đêm qua, cô tựa hồ phát hiện ra có thứ gì đó quấn quanh ngón tay mình, nhưng Thẩm Tấn che khuất mắt cô, cái gì cô cũng không nhìn thấy.

Sau khi tỉnh dậy, cô gần như nằm yên trên giường không nhúc nhích, thậm chí còn không nhận ra trên ngón tay mình có thêm thứ gì đó.

Cô nhìn chiếc nhẫn trên tay trái một lúc mới nhớ ra, tối hôm qua, hình như cô nhìn thấy một chiếc hộp nhỏ trên thảm, như là rơi ra khỏi túi quần tây của Thẩm Tấn.

Lúc đó cô còn tò mò muốn đứng dậy nhìn kỹ hơn.

Tuy nhiên, mọi sự chú ý của cô đã bị cuốn đi bởi những nụ hôn nồng nhiệt và bàn tay đốt lửa khắp nơi của anh, buộc cô phải quên mất chiếc hộp nhỏ màu đỏ.

Thu Tuỳ ngồi ở mép giường sửng sốt một lúc, sau đó chợt tỉnh táo lại.

Cô nhanh chóng bước sang phía bên kia giường nhặt chiếc hộp nhỏ đã lăn xuống góc thảm.

Thu Tuỳ ngồi xổm trên mặt đất, nhìn logo được viết bằng chữ màu vàng trên nắp hộp nhỏ màu đỏ, nhịn không được muốn khóc.

Cô biết thương hiệu này và cửa hàng lớn nhất của nó là ở Bình Thành.

Thẩm Tấn đã mua nó khi anh đi công tác ở Bình Thành.

Chiếc hộp trên tay đột nhiên bị cướp đi, ngay sau đó là tiếng cốc nước được đặt trên bàn cạnh giường ngủ.

Giọng nói lười biếng của Thẩm Tấn từ phía sau truyền đến: "Bị phát hiện rồi."

Thu Tuỳ mím môi dưới, đứng dậy.

"Thẩm Tấn", Thu Tuỳ lùi lại vài bước, ngồi ở mép giường. Cô giơ tay lên, đánh giá chiếc nhẫn kim cương trên ngón giữa của mình một lúc, nó phát ra ánh sáng chói lóa dưới sự khúc xạ của ánh sáng mặt trời, "Đây là?"

Thẩm Tấn đứng ở mép giường, đưa ly nước trên bàn đầu giường cho cô, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn kim cương trong tay cô, thản nhiên nói: "Nhẫn kim cương."

Tim Thu Tuỳ nhảy như nổi trống, cô lặng lẽ cắn môi, ngón tay lại khẩn trương nắm chặt tấm ga trải giường màu đen.

Tất nhiên cô biết đó là một chiếc nhẫn kim cương, cô chỉ muốn biết nó có ý nghĩa gì.

Là một món quà đơn giản hay nó có ý nghĩa gì hơn thế?

Thu Tuỳ cầm cốc nước uống một ngụm nước ấm để làm dịu đi những cảm xúc đang lơ lửng như lạc trong sương mù.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Thẩm Tấn với cảm xúc phức tạp.

"Vậy thì..." Thu Tuỳ cảm thấy giọng nói của mình như bị kéo dài thành một đường, giọng điệu bình tĩnh và kiên định, chỉ có chính cô mới có thể phân biệt được sự mong đợi và căng thẳng trong đó.

Cô giơ tay vẫy vẫy trước mặt Thẩm Tấn, ánh sáng của chiếc nhẫn kim cương vẽ nên một vòng cung tuyệt đẹp trong không trung, trong lòng cô có vô hạn kỳ vọng, nhưng lại không dám trực tiếp nói rõ, đành phải nói một cách mơ hồ và ngập ngừng: "Cảm ơn vì món quà."