Sắc Thu Ôm Tinh Hà

Chương 53: Thu Tuỳ, em có muốn cùng tôi bỏ trốn không?...




Thẩm Tấn nói xong, Thu Tùy theo tiếng nhìn về phía anh.

Trong khoảnh khắc, mỗi người đều có những bí mật riêng, lại cùng nhau diễn kịch ăn ý, cũng không vạch trần lẫn nhau.

Thu Tuỳ biết, bốn bài đăng trong vòng bạn bè của Thẩm Tấn chỉ mình cô có thể nhìn thấy, là kế hoạch hẹn hò để cô lựa chọn, hai tấm vé nhà ma do Trần Duệ đưa nhất định là của Thẩm Tấn. Cái gọi là Trần Duệ "tăng ca, không có thời gian rảnh" chỉ là một cái cớ mà trong lòng bọn họ ai cũng đều biết rõ.

Ngay cả cô cũng vậy.

Cô thậm chí còn không bấm số điện thoại của Trương Gia Ninh, đưa chiếc điện thoại có màn hình đen lên tai để tạo nét. Xe dừng ở ngã tư, khả năng cách âm cực tốt, Thẩm Tấn ngồi cạnh cô, không thể nào không biết trong điện thoại căn bản không có một chút âm thanh nào.

Thu Tuỳ nhìn thẳng vào ánh mắt của Thẩm Tấn, buổi sáng trông anh có vẻ yếu ớt, ốm yếu, không biết là do thể chất của Thẩm Tấn vốn đã tốt hay là do ly nước ấm của cô có thể chữa mọi bệnh tật, khuôn mặt Thẩm Tấn vẫn như trước, chỉ là dưới mắt anh có màu xanh nhạt cho thấy ban đêm quả thực ngủ không ngon giấc.

Cô mím môi dưới, nhưng vẫn quyết định nói vài câu khách sáo với Thẩm Tấn: "Anh có muốn đi nhà ma không?"

Thẩm Tấn nhướn mi, nhìn cô một cái, sau đó chậm rãi nói: "Nếu như em có lòng mời tôi, tôi có thể xem xét."

Thu Tuỳ ngẩn ra.

Cô chợt nhớ tới, những lời này nghe có chút quen tai.

Cách đây không lâu, khi cô đang cân nhắc có nên chuyển đến căn hộ của Cố Trạch Tùng cho thuê hay không, Thẩm Tấn cũng nói điều tương tự.

Trong lòng Thu Tùy khẽ động, cô không biết Thẩm Tấn chỉ là ngẫu nhiên nói ra lời này, hay Thẩm Tấn vẫn luôn nhớ kỹ Cố Trạch Tùng.

Cô đang suy nghĩ một lúc, cho đến khi giọng nói chậm rãi của Thẩm Tấn cắt ngang dòng suy nghĩ của cô: "Như thế nào? Vẫn chưa nghĩ ra cách mời tôi sao cho tốt?"

Thu Tuỳ chớp mắt nhẹ.

Khi Thẩm Tấn nói điều này lần đầu tiên, lúc đó cô còn cố vắt óc mỗi ngày để tránh xa Thẩm Tấn.

Khi Thẩm Tấn lại một lần nữa nói lời này, cô đã dọn vào căn hộ do Thẩm Tấn đứng tên, sáng ngày chạm mặt nhau.

Cô đột nhiên cảm thấy có chút khổ sở, trong lòng nghẹn muốn chết.

Thẩm Tấn dùng đôi mắt đen nhánh nhìn cô chằm chằm, môi mím thẳng, vẻ mặt thản nhiên lãnh đạm.

Thu Tuỳ giờ phút này nhận ra một điều cực kỳ rõ ràng.

Cô đã bỏ rơi Thẩm Tấn tổng cộng hai lần.

Lần đầu tiên là lúc cô lựa chọn chia tay Thẩm Tấn trong thời gian ôn thi lại.

Lần thứ hai là sau khi gặp lại nhau, cô tránh xa Thẩm Tấn như tránh hồng thuỷ mãnh thú*.

*洪水猛獸 nước lũ và thú dữ (ví như tai hoạ ghê gớm)

Những người khác có thể không biết cảm giác bị bỏ rơi hai lần là như thế nào.

Nhưng Thu Tuỳ biết điều đó.

Biết rất rõ là đằng khác.

Lần đầu tiên, cô bị cha mẹ ruột bỏ rơi.

Lần thứ hai, cô bị cha mẹ nuôi bỏ rơi.

Phủ định bản thân, hèn nhát, tự ti và nhạy cảm vì bị bỏ rơi đều để lại bóng tối nặng nề khó xóa bỏ trong cô, như một cơn ác mộng đi theo cô, hành hạ cô suốt cuộc đời.

Sau khi thành công trong kỳ thi tuyển sinh đại học lần thứ hai, Thu Tuỳ đã dành rất nhiều nỗ lực và giận dữ để thoát khỏi bóng ma luôn đeo bám cô.

Nhưng cô dường như đã bỏ quên, trong khi cô đang cố bảo vệ mình khỏi cái bóng, có lẽ cũng đã khiến chàng trai mà chính mình luôn thích trải qua việc bị bỏ rơi hai lần giống như cô.

Tất cả những cảm xúc tiêu cực đã từng làm phiền cô có lẽ vẫn luôn là cơn ác mộng của Thẩm Tấn.

Thu Tùy hít sâu một hơi, có một số việc cô không rõ ràng, tựa hồ vào lúc này dường như đã có đáp án.

Thẩm Tấn ở thời học sinh, rõ ràng là một thiếu niên khí phách hăng hái, thẳng tiến không lùi, tình cảm mà cô và Thẩm Tấn dành cho nhau đều dễ dàng nhìn ra được.

Khi trưởng thành gặp lại, đối mặt với cô, Thẩm Tấn lại tựa hồ luôn có chút lo lắng, thậm chí kế hoạch hẹn hò còn được bí mật đăng lên thành bốn bài viết trên vòng bạn bè mà chỉ cô mới được nhìn thấy.

Như kẻ hèn nhát trong lòng mang tình yêu nhưng lại rụt rè.

Chỉ khi duỗi các xúc tu của mình ra thử, xác nhận phía trước không có trở ngại, mới dám bước từng bước một cách thận trọng, vì sợ bước sai liền rơi vào vực thẳm.

Chàng thiếu diên dũng cảm tiến tới, chói sáng đó lại mất tích không thấy đâu.

Là bị cô đánh mất.

Bởi vì bị cô bỏ rơi hai lần liên tiếp.

Nhưng dù vậy, anh dường như vẫn đang đi về phía cô.

Thu Tuỳ nhìn chằm chằm Thẩm Tấn một hồi, sau đó cắn môi dưới.

Cô quay đầu lại nhìn Trần Duệ: "Trần Duệ, anh giúp tôi mua một chai rượu được không? Bạn thân của tôi thích uống rượu." Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad.com không phải.vn, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến wattpad @MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất

"A?" Trần Duệ sửng sốt, "Cô Thu Tùy, cô muốn cái gì..."

Trần Duệ nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Tấn qua gương chiếu hậu, giọng điệu đột nhiên dừng lại.

Mắt anh chợt loé, đột nhiên hiểu ra.

Đồ uống gì đó có quan trọng không?

Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, điều quan trọng nhất là anh phải rời đi ngay bây giờ.

Một người chuyên làm công cụ.

Trần Duệ yên lặng thở dài.

"Không thành vấn đề", Trần Duệ không nói hai lời liền mở cửa xuống xe, nhìn điện thoại: "Mười phút đủ không?"

Hai đôi mắt không hẹn mà cùng nhìn về phía anh.

Trần Duệ: "Không thành vấn đề, hai mươi phút nữa tôi sẽ quay lại, mua thêm mấy bình rượu."

"Cảm ơn anh rất nhiều", Thu Tuỳ lịch sự nói lời cảm ơn, "Nhớ lấy biên lai, tôi sẽ chuyển khoản phí cụ thể cho anh sau."

Trần Duệ không đáp lại, nhẹ nhàng đóng cửa xe.

Anh làm thư ký của Thẩm Tấn đã nhiều năm, vẫn có năng lực quan sát sắc mặt của người khác.

Ngồi trong xe là phiên dịch viên gì chứ, rõ ràng là vợ tương lai của ông chủ!

Không thể đòi mấy chục tệ tiền mua rượu từ bà chủ tương lai được.

Sự im lặng trở lại trong xe.

Thẩm Tấn cười nhạt mở miệng: "Muốn Trần Duệ rời đi?"

"Không có", Thu Tuỳ lắc đầu, "Tôi chỉ nhờ Trần Duệ mua mấy chai rượu thôi. Anh biết đấy, Trương Gia Ninh cả đời chỉ thích kể chuyện cười và uống rượu thôi."

Thu Tuỳ nghiêm túc nhìn Thẩm Tấn một hồi, đột nhiên vẫy tay với anh: "Thẩm Tấn, anh dịch tới đây, ở gần tôi một chút."

Thẩm Tấn nhướn mày: "Có chuyện gì? Chỉ khi tôi đến gần, em mới có thể mời tôi đến nhà ma?"

"Không phải", Thu Tuỳ dùng giọng nói ấm áp giải thích cùng ngữ điệu nghiêm túc, "Để tôi kiểm tra nhiệt độ trán của anh, xác nhận xem có bị cảm lạnh hay không. Nếu bị cảm, tốt nhất anh không nên đến nhà ma với tôi."

Thái dương Thẩm Tấn giật giật, hiển nhiên anh không ngờ tới câu trả lời này.

Anh thản nhiên cười khẩy một tiếng, tiến lại gần vị trí của Thu Tuỳ.

Khoảng cách giữa hai người đột nhiên được rút ngắn, Thu Tuỳ nhìn vào khuôn mặt một lần nữa chiếm hết tầm nhìn của cô, như thể đang quay trở lại đêm mất điện.

Giọng điệu của Thẩm Tấn thản nhiên: "Đã đủ gần chưa?"

Thu Tùy cong môi cười rộ lên, vẻ mặt không thay đổi gật đầu: "Ừ."

Cô vẻ mặt chân thành nhìn Thẩm Tấn, đưa tay sờ trán anh: "Đừng cử động, tôi kiểm tra nhiệt độ."

Ánh mắt Thẩm Tấn khẽ động, nhưng anh chỉ nhìn động tác của cô, bất lực nhìn bàn tay mảnh khảnh của cô bao lấy trán anh, không nói một lời.

Ba giây sau, Thu Tuỳ lại khó chịu.

Giọng nói của cô cực kỳ trầm, nhưng trong xe yên tĩnh lại rõ ràng: "Tôi không chắc, quên đi, tôi sẽ kiểm tra nơi khác."

Khi lòng bàn tay hơi lạnh của Thu Tùy bao phủ, phản ứng của Thẩm Tấn có chút chậm chạp.

Nói xong, anh cau mày, phải một lúc sau mới định thần lại.

Thẩm Tấn mấp máy môi, hàm ý thâm sâu nói: "Em còn muốn..."

Những lời tiếp theo lập tức im bặt, bị nuốt trở vào cổ họng.

Má trái ấm áp của Thu Tuỳ áp vào má trái của anh.

Hơi thở tao nhã của cô bao quanh anh, rõ ràng là nhẹ nhàng nhưng lại mạnh mẽ đến mức anh không thể bỏ qua được.

Có lẽ là do nhiệt độ điều hòa trong xe cao nên gương mặt Thu Tuỳ không hề lạnh.

Gò má của cô đủ mềm mại, Thẩm Tấn âm thầm nắm chặt tay, cố gắng khắc chế chính mình vì xúc động mà làm chuyện quá phận. Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad.com không phải.vn, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến wattpad @MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất

Thẩm Tấn gần như cứng đờ.

Đầu óc anh trống rỗng, anh cảm giác như đang quay lại lúc Thu Tuỳ khôi phục hiện trường vụ án ở hồ Baikal, lại mơ hồ cảm thấy có chút gì đó khác thường.

Năm giây sau.

Thẩm Tấn hiểu rõ sự khác biệt so với lúc khôi phục hiện trường vụ án ở hồ Baikal ở chỗ nào.

Đôi môi của Thu Tuỳ.

Hôn nhẹ vào tai trái của anh.

Tối hôm qua, khi mất điện.

Bàn tay lạnh lẽo của cô từng chạm vào tai trái của anh.

Lúc đó anh đã nói với Thu Tuỳ——

Đây là tai trái mà cô chưa từng hôn bao giờ.

Thu Tuỳ vào lúc đó đã trả lời anh——

Thật đáng thương, lần sau có cơ hội sẽ bù đắp.

Thẩm Tấn không ngờ tới.

Cơ hội này đến thật bất ngờ, nhanh chóng và chuẩn xác.

Đó là sáng sớm hôm sau, sau khi mất điện.

Thu Tuỳ liền thực hiện lời hứa của mình.

Thời gian như đã được nhấn vào nút kéo dài.

Mỗi giây trôi qua đều có vẻ rất dài.

Không biết đã mất bao lâu.

Lúc này môi Thu Tùy mới rời khỏi tai trái của anh.

Cô hơi lùi ra.

Ánh sáng đủ để Thu Tùy có thể nhìn rõ, tai trái của Thẩm Tấn trong phút chốc dường như trở nên ửng đỏ và nóng bừng.

Thu Tuỳ cong môi.

Giống như đã thực hiện thành công nhưng cũng giống như hài lòng với điều đó.

Vẻ mặt cô nghiêm túc đối diện với ánh mắt của Thẩm Tấn.

"Ừ", Thu Tuỳ chớp mắt và kết luận bằng giọng điệu nghiêm túc lại đứng đắn, "Tôi vừa kiểm tra, ngoại trừ nhiệt độ bất thường ở tai trái, mọi thứ khác đều khá bình thường, không bị cảm lạnh."

Thẩm Tấn nhìn thẳng vào cô.

Một lúc sau, anh kéo môi dưới và cười nhẹ.

"Thu Tuỳ", Thẩm Tấn chậm rãi nói, "Thì ra còn có phương pháp như này để kiểm tra xem một người có bị cảm lạnh hay không."

Thu Tuỳ gật đầu mà không thay đổi vẻ mặt: "Ừ, để tôi giúp anh khai sáng kiến ​​thức."

"Được", Thẩm Tấn hơi ngước mắt lên, lười biếng nói: "Vậy thì cảm ơn."

Thu Tùy trong lòng bình tĩnh tiếp nhận lời cảm ơn: "Không có việc gì, dù sao chúng ta là hàng xóm, tôi không thể thờ ơ nhìn anh bị bệnh được."

Cô dừng một chút, lại nghiêng đầu, chậm rãi nói thêm: "Nếu anh không bị cảm, ngày mai có thể cùng tôi đến nhà ma được không?"

Thẩm Tấn nhướn mày, trầm ngâm nhìn cô.

Cảnh đối đầu yên tĩnh tiếp tục diễn ra.

Thu Tuỳ bình tĩnh chờ đợi câu trả lời.

Vài phút sau, cô nghe thấy giọng nói trầm thấp của Thẩm Tấn.

"Được", Thẩm Tấn nhìn cô với ánh mắt chuyên chú, nói ra một câu bất ngờ, "Đều nghe em."

Đây cũng là đêm hôm qua mất điện.

Thẩm Tấn từng nói lời này với giọng bất lực, như thể bất đắc dĩ phải nhận mệnh lệnh lại chịu thua.

Nhịp tim của Thu Tuỳ đột nhiên đập mạnh.

Khi đó trời đã tối, mọi người phảng phất như bị màn đêm mê hoặc một cách vô thức, mỗi lời nói hay hành động đều bất cẩn.

Không giống như bây giờ, ánh mặt trời loá mắt, lý trí một lần nữa chiếm lấy tâm trí, mỗi lời nói ra đều trong trạng thái tỉnh táo, ai cũng phải chịu trách nhiệm về điều đó.

Thu Tuỳ nhìn chằm chằm vào đôi mắt phượng sáng ngời đó.

Một lúc sau, cô mím môi dưới, đang chuẩn bị mở miệng thì cửa tài xế đột nhiên từ bên ngoài mở ra.

Trần Duệ ôm một túi rượu mở cửa xe, thò đầu vào: "Hai mươi phút hết rồi, hai người..."

Lời còn chưa dứt, thứ anh thấy đầu tiên là ánh mắt như muốn giết người của Thẩm Tấn.

Trần Duệ: "..."

Trên trán anh gân xanh nhảy dựng, sau khi đánh giá tình hình, anh phát hiện ra không khí ái muội tràn ngập trong xe, trước khi đóng cửa quay người rời đi, Trần Duệ nói: "Xin lỗi, quên trả tiền, tôi hiện tại quay lại trả tiền." Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad.com không phải.vn, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến wattpad @MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất

Thu Tuỳ: "..."

Người bình thường cũng không ai nghĩ ra được lý do cho việc quên thanh toán khập khiễng như này.

"Vậy là đồng ý", Thu Tuỳ nhàn nhạt nói, "Ngày mai gặp lại ở nhà ma."

Cô không muốn làm Trần Duệ khó xử, quay người cầm túi xách đang chuẩn bị mở cửa xe rời đi, một đôi bàn tay ấm áp đột nhiên nắm lấy cổ tay cô.

Thu Tuỳ dừng lại, chậm rãi xoay người.

Yết hầu của Thẩm Tấn cuộn lên xuống, khóe môi cong lên một hình vòng cung rất nhỏ, lông mày hơi nhướn lên, cúi đầu nhìn cô với vẻ mặt kiêu ngạo như trước.

"Thu Tuỳ", Thu Tuỳ nghe thấy anh như có thâm ý khác, nhìn về phía cô, chậm rãi nói: "Tôi sẽ không tắm nước lạnh nữa."

Những lời này khá đơn giản nhưng lại đập mạnh vào tai Thu Tuỳ.

Cô biết lời này có ý gì.

Những gì Thẩm Tấn nói không phải câu hỏi mà là câu khẳng định.

Không phải muốn bàn bạc hay hỏi ý kiến ​​cô mà là bình tĩnh thông báo cho cô cùng với quyết tâm không thể thay đổi.

Cô nhìn chằm chằm vào vành tai trái vẫn còn hơi ửng đỏ của Thẩm Tấn, vẻ mặt không thay đổi gật đầu, chân thành nói: "Ừ, tôi cũng không khuyên dùng."

"Thẩm Tấn", Thu Tuỳ ngước mắt nhìn anh, "Tôi sẽ không cho anh tắm nước lạnh nữa, nhưng tai trái của anh."

Cô đưa tay chạm vào tai trái của Thẩm Tấn, nhếch lên khóe môi, giọng điệu lộ rõ vẻ vui sướng: "Tốt nhất là nên mau chóng bình tĩnh lại."

Thu Tuỳ nói thêm từng chữ: "Không chỉ rất đỏ mà còn rất nóng."

Trên đường đến nhà Trương Gia Ninh có mang theo túi xách, Thu Tuỳ lấy ra tờ giấy mà Trần Duệ đưa cho cô.

Ngôi nhà ma này Thu Tuỳ cũng có nghe thấy qua, nổi tiếng với nhiều chủ đề đa dạng, có thể coi là địa điểm tổ chức ngôi nhà ma ám có một không hai ở Thượng Hải.

Tuy nhiên, Thu Tuỳ cũng chưa bao giờ đến đó.

Nói cách khác, cô chưa từng đến ngôi nhà ma nào, nhiều nhất cũng chỉ biết một chút về nó từ các chương trình tạp kỹ truyền hình khác nhau.

Cô không mấy hứng thú với những ngôi nhà ma ám, vì Thu Tuỳ tin rằng một số người sống trên thế giới này còn đáng sợ và khủng bố hơn cả những hồn ma đã chết.

Chỉ là.

Cô cắn môi dưới, bất giác cười rộ lên.

Nếu đi cùng Thẩm Tấn thì có vẻ rất đáng mong chờ.

Thu Tuỳ nhấp vào trang web chính thức của ngôi nhà ma ám và nhập mã đổi quà từ tờ giấy trong tay.

Đúng như tin đồn, nhiều chủ đề ngôi nhà ma ám đã xuất hiện để Thu Tuỳ lựa chọn.

Cô ngơ ngác bấm vào phần giới thiệu của từng chủ đề, lại càng thêm ngơ ngác lui trở về.

Thu Tuỳ dừng lại, không biết nên chọn chủ đề nào.

Xung quanh cô cũng không có người bạn nào hứng thú với nhà ma, Thu Tuỳ lúc đó cũng không biết phải hỏi ý kiến từ ai.

Thu Tuỳ đứng tại chỗ suy nghĩ một lúc, đôi mắt đột nhiên sáng lên.

Nếu là đi cùng với Thẩm Tấn.

Đương nhiên, là nên hỏi ý kiến của Thẩm Tấn.

Cô lập tức chụp lại mục lựa chọn chủ đề, mỗi chủ đề đều có phần giới thiệu thông tin ngắn gọn.

Thu Tuỳ không để ý nhiều mà gửi thẳng sang WeChat.

Cô đang định mở hộp thoại chat với Thẩm Tấn thì tầm mắt quét qua ba chữ "vòng bạn bè" ở phía dưới, ngón tay đột nhiên dừng lại.

Suy nghĩ của Thu Tuỳ lang thang một chút, cô đột nhiên nghĩ đến bốn vòng tròn bạn bè mà Thẩm Tấn đăng ngày hôm qua mà chỉ cô mới có thể nhìn thấy.

Thu Tuỳ cắn môi dưới, do dự một lúc, cuối cùng cũng học theo cách tương tự mở ra vòng bạn bè.

Khi đăng ảnh chụp màn hình, cô viết thêm dòng chữ - "khó lựa chọn".

Tầm mắt quét qua cột 'Ai có thể xem', Thu Tuỳ chớp mắt, cuối cùng bấm vào, chỉ chọn Thẩm Tấn.

Sau khi nhấn nút đăng bài, Thu Tuỳ cảm thấy trong lòng một niềm vui thầm kín khó tả.

Có lẽ cô và Thẩm Tấn không hẹn mà cùng ngầm hiểu một số ám hiệu.

Có lẽ cô và Thẩm Tấn đang hẹn hò theo cách mà chỉ họ mới biết.

Có lẽ là do cô và Thẩm Tấn nhìn qua thì bình thản nhưng bên trong lại mập mờ ước hẹn.

Cảm giác này thật tuyệt vời.

Giữa cô và Thẩm Tấn phảng phất như có một từ trường đặc biệt thuộc về bọn họ, trời sinh ăn ý, cùng chung những bí mật mà không ai khác có thể bước vào.

Khi đến phía dưới căn hộ của Trương Gia Ninh, một giọng hát nhẹ nhàng truyền đến từ một hộ gia đình nào đó ở tầng dưới——

"Chúng ta từng ở trong căn phòng chật chội đông người, thể hiện tình yêu thầm kín này một cách trọn vẹn nhất, nhưng em chỉ nhìn vào mắt anh, không quan tâm hàng triệu người đang hân hoan vì điều gì".*

* Trích lời từ bài hát 真相是真 (Sự thật là thật) của A Minh. Mình có gắn link bài hát ở đây, mọi người có thể nghe thử: https://www.youtube.com/watch?v=NHeNeVi4S_k

Thu Tuỳ không khỏi dừng lại bước chân.

Cô đứng đó, lặng lẽ nghe bài hát, sau đó giơ tay ấn nút gọi, đợi Trương Gia Ninh ra mở cửa.

Trong khi chờ Trương Gia Ninh trả lời điện thoại, Thu Tuỳ cụp mắt xuống suy nghĩ một lúc rồi bấm vào WeChat.

Một chấm đỏ nhỏ xuất hiện trong vòng bạn bè.

Thu Tuỳ hơi giật mình, có lẽ là vì cô không ngờ Thẩm Tấn lại nhìn thấy ám hiệu của cô nhanh đến vậy.

Cô bấm vào vòng bạn bè của mình.

Trong vòng bạn bè được đăng cách đây một phút mà chỉ Thẩm Tấn mới nhìn thấy, Thẩm Tấn đã đưa ra hai bình luận——

"Cái đầu tiên."

"Thu Tuỳ, em có muốn bỏ trốn cùng tôi không?"

Thu Tuỳ sửng sốt, hô hấp gần như rối loạn nhanh chóng.

Đôi mắt của cô vô tình di chuyển lên trên và dừng lại ảnh chụp màn hình chủ đề đầu tiên.

Bầu không khí đáng sợ tràn ngập hình nền đen, ở góc dưới bên phải có in một câu với phông chữ rất nhỏ với màu đỏ tươi——

Chàng trai giải cứu cô gái bị giam cầm, cùng bỏ trốn đến một nơi xa xôi.