Nhìn bốn chữ hiện lên trên màn hình, Thu Tuỳ khó mà không nghi ngờ rằng Thẩm Tấn biết tiếng Nga.
Rốt cuộc, khi họ ở trong trung tâm mua sắm, hai người Nga đã bí mật nói về họ sau lưng, nguyên văn câu nói là, uống rượu trợ hứng.
Tất nhiên, điều kiện tiên quyết để uống rượu trợ hứng là vì phải lâm trận.
Thu Tuỳ mím môi dưới, giả vờ không hiểu gì và trả lời: [Trợ hứng cho cái gì?]
Vài giây sau, cô nhìn thấy tin nhắn của Thẩm Tấn hiện lên.
Thẩm Tấn: [Đi ngủ.]
Chỉ hai từ, chỉ trong nháy mắt, Thu Sui cảm thấy má mình nhanh chóng nóng bừng.
Đừng trách cô suy nghĩ quá nhiều, văn hóa Trung Quốc thực ra rất thâm thúy và sâu sắc.
Ý nghĩa của từ ngủ có thể được hiểu là một danh từ hoặc một động từ.
Nếu cô hiểu ngủ như một danh từ, uống một ít đồ uống trước khi đi ngủ thực sự có thể giúp thúc đẩy giấc ngủ và có thể được sử dụng như để trợ hứng.
Nếu cô hiểu giấc ngủ như một động từ, uống một chút đồ uống trước khi đi ngủ sẽ giúp đẩy tình yêu lên giường lâm trận và cũng có thể được dùng để trợ hứng.
Thu Tuỳ cắn môi dưới và bình tĩnh lại nhanh nhất có thể.
Không có ý muốn hỏi Thẩm Tấn nói 'ngủ' là danh từ hay động từ, cũng đừng nghĩ Thẩm Tấn nói đến loại 'trợ hứng' gì.
Cô dừng ngón tay ở đầu màn hình một lúc rồi trả lời một cách lịch sự và khách sáo: [Uống một chút thì vui, uống nhiều sẽ có hại cho cơ thể, chúc anh ngủ ngon.]
Một lúc sau, tin nhắn của Thẩm Tấn đã quay lại.
Thẩm Tấn: [Cảm ơn.]
Thẩm Tấn: [Tôi sẽ coi như cô chúc tôi một giấc mơ ngọt ngào, giấc mơ ngọt ngào sẽ thành hiện thực. 】
Thu Tuỳ:......
Cô thực sự không thể nhìn thẳng vào dòng chữ "giấc mơ thành hiện thực" lúc này.
Không thể nhìn giấc mơ của mình thành hiện thực, Thu Tuỳ đơn phương kết thúc cuộc trò chuyện, cô do dự vài giây trước khi thoát khỏi hộp thoại, sau đó bấm vào bức ảnh Thẩm Tấn gửi cho cô.
Thu Tuỳ cụp mắt xuống, phóng to bức ảnh đầu tiên mà cô và Thẩm Tấn vô tình chụp được.
Bức ảnh này chỉ là bức ảnh do Thẩm Tấn ngẫu hứng chụp mà thôi.
Nhưng bức ảnh khá mơ màng.
Cô không biết có nên nói là vô ý hay không.
Bức ảnh đầu tiên của họ cùng nhau dường như diễn ra tốt đẹp.
Thu Tuỳ nhìn chằm chằm vào bức ảnh một lúc và mím môi dưới.
Cô dùng ngón tay dừng lại, nhấp vào và lưu bức ảnh, sau đó đặt nó làm hình nền cuộc trò chuyện WeChat của cô và Thẩm Tấn.
Ngày hôm sau, lúc năm giờ rưỡi chiều.
Thu Tuỳ đến nơi đã hẹn với Giản Nghiên.
Địa điểm Giản Nghiên hẹn gặp là ở lối vào một quán bar, cũng là một quán bar nổi tiếng ở Irkutsk.
Thu Tuỳ đúng giờ đến cửa quán bar vào lúc sáu giờ, chờ khoảng mười phút vẫn không thấy Giản Nghiên.
Nghĩ đến việc phải đến một trung tâm mua sắm lớn gần đó để mua sản phẩm chăm sóc da cho Trương Gia Ninh sau khi nhận được giấy tờ, Thu Tuỳ trở nên mất kiên nhẫn sau khi chờ đợi đến lúc bầu trời tối dần và người qua đường ngày càng ít đi.
Cô lấy điện thoại ra, muốn gửi tin nhắn cho Giản Nghiên để hỏi, khi cúi đầu xuống, cô nhìn thấy một bóng người cao lớn trên mặt đất đang tiến lại gần cô.
Lưng của Thu Tuỳ cứng lại, vô thức ngẩng đầu lên.
Cô đụng phải một khuôn mặt có phần quen thuộc.
Anh ta toàn thân nồng nặc mùi rượu, tuy nhiên, cô đã từng gặp người say rượu này trước đây——
Chính là người say rượu đã từng quấy rối cô ở lối vào phòng tiệc, anh ta cũng là người say rượu dường như có quen biết với Giản Nghiên trong video cô quay lại.
Thu Tuỳ cau mày, mơ hồ nhận ra có điều gì đó không ổn.
Cô đè nén sự suy đoán và bất an trong lòng, sắc bén nhìn xung quanh, đang tìm cách trốn thoát thì chợt nhìn thấy người đàn ông say rượu càng ngày càng gần cô, người anh ta dường như bị kéo mạnh từ phía sau, loạng choạng lùi lại vài bước...
Khoảnh cách được kéo ra trong nháy mắt, Thu Tuỳ cũng thở phào nhẹ nhõm.
Qua ánh đèn đường được thắp sáng bởi những vì sao, cô gặp được một gương mặt quen thuộc hơn - Khúc Huy.
Khúc Huy chán ghét nhìn người say rượu nằm trên mặt đất.
Hắn tiến lên vài bước, nhìn Thu Tùy với giọng điệu quan tâm: "Cậu không sao chứ?"
Người này mặc dù là fan của Du Nhiễm Nguyệt, nhưng đối mặt với người vừa cứu cô đồng thời là bạn học cấp ba, giọng điệu của Thu Tuỳ rất dịu dàng, thái độ cũng thân thiện: "Không sao đâu, sao cậu lại đến đây?"
Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến wattpad @MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất
"Giản Nghiên ủy thác cho tôi đến", Khúc Huy nói, "Cô ấy bị bệnh và không thể đưa tài liệu cho cậu. Tôi tình cờ đến quán bar này để uống rượu. Cô ấy ủy thác cho tôi bảo cậu đừng đợi."
Thu Tuỳ đột nhiên nhớ ra rằng Khúc Huy và Giản Nghiên dường như đã quen nhau rất nhiều thông qua dự án trao đổi chính trị và kinh doanh này không rõ vì lý do gì.
Cô gật đầu: "Được, vậy tôi đi trước, cậu đi chơi vui vẻ nhé."
"Chờ đã", Khúc Huy đưa tay đẩy cửa kính của quán bar ra, thay vì xông vào, hắn lại quay đầu nhìn cô: "Chúng ta cùng uống một ly nhé?"
Thu Tuỳ sửng sốt một chút, lịch sự từ chối: "Xin lỗi, tôi không phải là người uống rượu giỏi, tôi không uống được nhiều."
Khúc Huy nhướng mày, xem ra Giản Nghiên nói đúng, Thu Tuỳ quả thực không phải người uống rượu giỏi, không đến ba ly đã say.
Hắn hơi nghiêng đầu, thương lượng với Thu Tùy: "Vừa rồi tôi vừa cứu cậu, cậu có thể uống với tôi một ly, cậu chỉ cần gọi đồ uống không cồn là được. không phải là bạn học cấp ba sao, thật vất vả mới gặp lại, tiện thể ôn lại chuyện xưa một chút."
Thu Tuỳ:......
Cô và Khúc Huy không có gì để hồi tưởng, trước đây không quá thân thiết với nhau.
Tuy nhiên, vừa rồi đối phương chính là người đã cứu cô nên Thu Tuỳ cũng không từ chối quá dứt khoát.
"Có lẽ tôi chỉ có thời gian uống một ly rượu thôi", Thu Tuỳ nhìn đồng hồ trước mặt Khúc Huy, mỉm cười xin lỗi với anh, "Lát nữa tôi phải đến trung tâm thương mại gần đó mua quà cho bạn bè."
Khúc Huy nhún vai, cũng không để ý chút nào: "Được, chỉ một ly rượu thôi."
Quán bar mở cửa lúc 6 giờ chiều.
Bây giờ chỉ mới 6 giờ 20 mà quán bar rộng lớn vẫn vắng tanh.
Độ sáng của đèn trên trần được điều chỉnh xuống mức rất thấp, chỉ để lại ánh sáng lờ mờ chiếu sáng dưới sàn, những người phục vụ mặc đồ đen cầm khay trên tay và đi qua lại giữa các ghế dài ngắn khác nhau.
Trên chiếc bàn tròn trong phòng có một ngọn nến đang cháy, khó có thể thắp sáng được một chút ánh sáng nào.
Thu Tuỳ thực ra là khách quen của quán bar này, nhưng cô không thể làm ra vẻ quen thuộc trước mặt Khúc Huy.
Cô giả vờ như đây là lần đầu tiên cô đến quán bar này, đi theo Khúc Huy với vẻ mới lạ, chọn một chiếc ghế cạnh cửa sổ để ngồi xuống.
Người phục vụ đưa danh sách đồ uống ra, bước sang một bên chờ đợi, Khúc Huy khéo léo gọi một ly Vodka Highballs.
Lông mày của Thu Tuỳ nhảy lên, Vodka Highballs là một loại rượu dựa trên rượu vodka của Nga, nồng độ cồn không thấp.
Có thể thấy Khúc Huy là người uống rượu giỏi.
Khúc Huy đưa cho cô danh sách đồ uống: "Cậu muốn uống gì?"
Thu Tuỳ lắc đầu, vẻ mặt có chút bối rối: "Tôi cũng là lần đầu đến đây nên không rõ lắm. Cậu có gợi ý nào về đồ uống không cồn không?"
"Ừ", Khúc Huy nhướng mày, "Nước chanh dây thì thế nào?"
Thu Tuỳ: "Được."
Khúc Huy đưa danh sách đồ uống cho người phục vụ đang đợi, Thu Tùy nghe anh ta nói bằng tiếng Nga lưu loát: "Một ly Vodka Highballs, một ly nước chanh dây."
Người phục vụ gật đầu rồi rời đi.
Thu Tuỳ nhướn mày.
Có vẻ như Khúc Huy quả thực là khách quen của quán bar, tiếng Nga của anh ta không thông thạo trong chương trình trao đổi chính trị và kinh doanh, nhưng khi gọi món ở quán bar, hắn rất quen thuộc với tiếng Nga, vừa thấy liền biết anh ta thường đến quán bar.
Thu Tuỳ và Khúc Huy trò chuyện với nhau được vài câu, năm phút sau, người phục vụ đưa tới quầy họ đang ngồi uống một ly Vodka Highballs.
Khúc Huy chủ động đưa tay cầm lấy ly rượu trên khay, không biết có phải do tay trơn trượt hay không, nhưng Khúc Huy không thể giữ vững, ly rượu nghiêng về phía Thu Tuỳ đang ngồi bên cửa sổ, nửa ly rượu đổ ra, nước nhỏ giọt ướt đẫm vạt áo Thu Tùy.
Thu Tuỳ sửng sốt, vội vàng đứng dậy, lấy mấy tờ giấy trên bàn ra lau.
Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến wattpad @MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất
Khúc Huy hiển nhiên không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này, anh đứng dậy không ngừng xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi, phía ngoài ly rượu toàn nước, tôi đang nói chuyện vui vẻ với cậu, nên không cầm chắc ly rượu."
"Không sao đâu", trong quán bar có lò sưởi rất mạnh, Thu Tuỳ không hề cảm thấy lạnh, cô cầm chiếc túi đặt trên quầy lên nói với Khúc Huy: "Tôi vào phòng vệ sinh xử lý một chút."
Khúc Huy hiểu rõ gật đầu: "Đi nhanh đi."
Bóng dáng của Thu Tuỳ rẽ vào một góc và biến mất trong hành lang dẫn đến phòng vệ sinh.
Khúc Huy nhếch môi, nhìn người phục vụ đang kinh ngạc bên cạnh: "Không cần ly nước chanh dây đó đâu, tôi sẽ trả tiền và đưa cho cô gái đối diện một cốc Zombie "
Zombie bao gồm 151 loại rượu Rum cùng rượu Rum vàng và rượu Rum trắng, có nồng độ cồn rất cao nhưng lại được pha với nước cốt chanh và những lát dứa nên hầu hết mọi người có thể chỉ nếm được nước ép.
Những người không biết nhiều về rượu hoặc uống không giỏi dễ mất cảnh giác mà uống nhiều hơn.
Người phục vụ thở phào nhẹ nhõm khi thấy mình không bị khiển trách.
Anh ta ghi lại một ly Zombie vào danh sách gọi món rồi quay người rời đi.
*
Trong phòng tắm, Thu Tuỳ nhúng khăn giấy vào chút nước, lau vạt áo ướt đẫm rượu cho đến khi mùi rượu dần biến mất, cảm giác khó chịu nhớp nháp cũng dịu đi rất nhiều.
Cô hít một hơi thật sâu, ném khăn giấy vào thùng rác, cũng không vội quay người đi ra ngoài.
Trong lòng cô lại dấy lên cảm giác bất an mơ hồ và suy đoán.
Khúc Huy nói đúng, anh ta gọi một ly Vodka Highballs đá, sẽ có những giọt nước tan ra từ đá viên trên ly, đúng là anh ta vô tình cầm không đúng cách.
Bên trong quán không đủ ánh sáng, chỉ có ánh nến yếu ớt trên các gian hàng giảm bớt bóng tối, nhưng dù vậy, cũng đủ để Thu Tuỳ nhìn rõ mọi thứ và nhận ra có điều gì đó không ổn.
Khi Khúc Huy không cầm chắc ly rượu, ban đầu ly rượu nghiêng xuống đất.
Chính Khúc Huy đã mạnh mẽ nắm lấy ly rượu, xoay nó về một hướng, nghiêng về phía cô, cố tình để rượu làm ướt vạt áo khoác.
Nếu tất cả những chuyện này đều là cố ý của Khúc Huy thì cho dù khi cô rời khỏi bàn đi vào phòng vệ sinh dọn dẹp cũng có thể cũng là một phần tính toán của Khúc Huy.
Sau đó nghĩ đến Giản Nghiên bất ngờ hẹn gặp cô, người đáng lẽ phải xuất hiện nhưng lại không xuất hiện, có thể tên say rượu quen với Giản Nghiên, cũng giống như Khúc Huy thực sự quen biết với Giản Nghiên.
Thu Tuỳ khẽ cau mày, cố gắng tìm hiểu mối quan hệ.
Trước khi cô kịp hiểu ra, điện thoại của cô reo lên đầu tiên.
Thu Tuỳ nhìn chằm chằm vào những con số và cái tên quen thuộc, sững sờ một lúc mới trả lời cuộc gọi.
Giọng điệu của Thẩm Tấn có vẻ không vui: "Cô đang ở đâu?"
Thu Tuỳ vén tóc ra sau tai, lơ đãng nhìn mình trong gương: "Ở quán bar."
Im lặng một lúc, giọng nói mỉa mai của Thẩm Tấn vang lên: "Quán bar? Người chỉ uống ba ly thì đến quán bar uống... Coca?"
Thu Tuỳ:......
"Thứ tôi uống không phải là Coca", Thu Tuỳ giải thích, "Tôi uống nước chanh, ngoài ra."
Thẩm Tấn:?
Không biết tại sao, nhưng tâm trạng khó chịu ban đầu của Thu Tuỳ đột nhiên giảm đi rất nhiều sau khi nhận được cuộc gọi từ Thẩm Tấn và trêu chọc vài câu với Thẩm Tấn.
Sự căng thẳng được giải tỏa, thần kinh của Thu Tuỳ thoải mái hơn, cô chợt nhận ra rằng Thẩm Tấn dường như rất coi thường những người uống coca và nước trái cây trong quán bar.
Như vậy là không đúng, tất cả đồ uống đều được tạo ra như nhau, không có sự phân biệt cao thấp.
"Tôi đang uống nước chanh dây ở quán bar, người kia thì uống Vodka Highballs", Thu Tuỳ nói với giọng ôn hoà, bênh vực cho cốc coca và nước chanh dây, "Cả hai chúng tôi sẽ có một đêm say khướt, cùng một tương lai tươi sáng vào ngày mai."
Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến wattpad @MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất
Sau vài giây im lặng, cô nghe thấy tiếng chế nhạo phát ra từ điện thoại.
Thẩm Tấn ngữ khí bình tĩnh đến không có chút cảm xúc nào: "Nói cho tôi biết, cô muốn cùng ai có tương lai tươi sáng cùng say rượu?"