Trans: Khánh Khánh
Nếu Thẩm Tấn đã nói như vậy, thì cô cũng không khách khí.
"Vậy chúng ta đi đến trung tâm mua sắm nhỏ hơn đi", Thu Tuỳ trực tiếp đưa ra quyết định, "Ra ngoài vào lúc bảy giờ tối?"
Thẩm Tấn hiếm khi không đưa ra yêu cầu khác: "Được."
Thu Tuỳ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, xoay người đi về phòng, nhưng sau lưng lại vang lên một giọng nói lười biếng: "Chờ một chút."
"..."
Nụ cười của Thu Tuỳ cứng đờ, có chút bất đắc dĩ mà quay lại.
Cô biết Thẩm Tấn quả nhiên vẫn là một người nói nhiều.
Anh vẫn là thiếu niên giống như trước kia, không một chút thay đổi.
Thu Tuỳ vui vẻ nói: " Anh Thẩm, sao vậy?"
Thẩm Tấn nâng cằm lên, bộ dáng như một đại thiếu gia tự phụ nhàn nhã: "Nếu muốn chịu trách nhiệm toàn bộ, không phải là nên phụ trách đến cùng sao?"
Thu Tuỳ: ?
Thẩm Tấn thản nhiên nói: "Chọn cho tôi một chiếc áo khoác đi ra ngoài."
Thu Tuỳ: "..."
Thu Tuỳ mím môi dưới: "Việc này cũng nằm trong phạm vi chịu trách nhiệm toàn bộ của tôi sao?"
Thẩm Tấn quả nhiên gật đầu: "Lần này ra ngoài mục đích là gì?"
Thu Tuỳ: "Tôi mua rượu cho anh."
Thẩm Tấn ngữ khí không gấp gáp: "Nếu không vì cô, tôi không cần ra ngoài, cũng không cần lo lắng chọn cái áo khoác nào."
Thu Tuỳ: "..."
Thẩm Tấn đút túi đứng đó: "Cô có phải hay không nên chịu trách nhiệm?"
Thu Tuỳ: "..."
Được thôi.
Thu Tuỳ gật đầu như cam chịu số phận, nhiều kinh nghiệm mách bảo cô đừng cố tranh cãi với Thẩm Tấn, người đàn ông này có thể biến sống thành chết, biến chết thành sống.
Cô là người đầu tiên thỏa hiệp giơ tay đầu hàng: "Được, tôi chịu trách nhiệm. Quần áo đâu?"
Thẩm Tấn xoay người đi vào trong, chậm rãi nói: "Theo tôi."
Thu Tuỳ đóng cửa lại.
Đây không phải lần đầu tiên cô gõ cửa phòng Thẩm Tấn, nhưng quả thực đây là lần đầu tiên cô bước vào phòng Thẩm Tấn.
Phòng thử đồ ở bên trái cửa sổ sát đất trong phòng khách, quần áo không nhiều, tổng cộng chỉ có bốn năm bộ áo khoác dày.
Thu Tuỳ liếc nhìn, ánh mắt nhanh chóng dừng lại ở chiếc áo khoác màu xanh ở ngoài cùng bên phải.
Phải nói chiếc áo khoác này khá hợp với chiếc áo khoác màu xanh nhạt cô đang mặc.
Không biết tại sao, nhưng Thu Tuỳ bất ngờ chỉ tay vào: "Cái màu xanh này đi."
Đôi mắt của Thẩm Tấn mang theo thâm ý nhìn quanh cô một vòng.
Thu Tuỳ cau mày không để ý tới anh, cũng không dám nhìn anh.
Vài giây sau, cô lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc lười biếng: "Cô thật vô trách nhiệm."
Thu Tuỳ: ?
Thẩm Tấn tặc lưỡi: "Ít nhất cô cũng phải lấy mấy bộ quần áo ra, so sánh trên người tôi, cuối cùng mới chọn ra một bộ."
Thu Tuỳ: "..."
Anh vẫn là thiếu niên như trước kia, không có gì thay đổi.
Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến wattpad @MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất
Dù sao thì cô cũng quyết định chọn một chiếc áo khoác màu xanh lam, cũng lười nói chuyện với Thẩm Tấn, bất quá chính là làm theo thủ tục mà thôi.
Thu Tuỳ tuỳ ý lấy một chiếc áo khoác màu đen, quay lại ướm trên người Thẩm Tấn.
Thu Tuỳ đột nhiên cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Thẩm Tấn đang mặc áo choàng tắm! ! !
Nó vẫn nửa hở, lỏng lẻo khoác trên vai, phảng phất như từ chiếc áo choàng tắm ra mỹ nam đang tắm! ! !
Hiện tại cô đang cầm một chiếc áo khoác màu đen, để khoác chiếc áo khoác lên vai Thẩm Tấn, cô phải kiễng chân, thu hẹp khoảng cách, không thể tránh khỏi nhìn thấy dưới áo choàng tắm của Thẩm Tấn còn đọng vài giọt nước.
Thu Tuỳ cầm chiếc móc áo trong tay, bước chân dừng lại, mím môi dưới, động tác ngừng lại theo bản năng.
Thẩm Tấn liếc nhìn cô, trầm giọng nói: "Nếu muốn chịu hoàn toàn trách nhiệm, vậy chẳng phải nên phụ trách đến cùng sao?"
Thu Tuỳ: "..."
Thu Tuỳ không hiểu sao nhớ lại giấc mơ khiến cô mất ngủ đêm đó.
Thẩm Tấn còn chúc giấc mơ của cô thành hiện thực.
Trong phòng tắm vẫn còn mờ mịt hơi nước nóng.
Hình ảnh Thẩm Tấn đang tắm trong phòng tắm đột nhiên hiện lên trong đầu Thu Tuỳ, trong hình được làm mờ một cách điên cuồng.
Tiếng gầm của Trương Gia Ninh trong điện thoại bất ngờ vang lên bên tai cô——
Thu Tuỳ, tiến tới, làm điều mà người lớn nên làm! ! !
Khung cảnh ban đêm bên ngoài khung cửa sổ sát đất lóe lên nhanh chóng bởi ánh đèn giao thông, mờ dần thành một phông nền mơ hồ.
Chiếc đèn chùm pha lê trên trần nhà không biết bị chỉnh tối đi khi nào, khiến nó trông ngày càng mờ ảo trước ánh đèn nhấp nháy của khung cảnh ban đêm.
Thu Tuỳ ngơ ngác nhìn Thẩm Tấn, một lúc sau cô mới hiểu được Thẩm Tấn vừa nói gì.
Tuy nhiên, trong bầu không khí hiện tại.
"Nếu muốn chịu hoàn toàn trách nhiệm, vậy chẳng phải nên phụ trách đến cùng sao?" Câu nói này lọt vào tai Thu Tùy, khiến cô lại vô thức nghĩ đến một câu kinh điển khác -
"Nếu muốn theo đuổi kích thích, tại sao không theo đuổi đến cùng?"
Phải thừa nhận.
Hiện tại cảnh tượng này, người này, chuyện này thật sự rất kích thích.
Thu Tuỳ hít một hơi thật sâu, vứt chiếc áo khoác đen trên tay đi, nhanh chóng thay bằng chiếc áo khoác màu xanh mà cô thích ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Cô không có ý định làm theo quy trình mà chỉ chọn chiếc áo khoác màu xanh lam, mặc kệ Thẩm Tấn có muốn hay không. wattpad @MyTrn0027
Ưu tiên hàng đầu là chọn xong quần áo để cô có thể nhanh chóng rời khỏi đây.
Thu Tuỳ mặt không đổi sắc lấy sang áo khoác xanh lam, đi mấy bước về phía Thẩm Tấn, kiễng chân lên, đem áo khoác lên vai Thẩm Tấn, khoa chân múa tay hai lần, rất có lệ gật đầu nói: " Tôi cảm thấy cái này không tồi, lấy cái này đi."
Thẩm Tấn nhướng mày, giọng điệu thản nhiên nói, tựa như đang hỏi có muốn ăn cơm không: "Sao mặt cô đỏ thế?"
Thu Tuỳ: "..."
Cô cảm thấy Thẩm Tấn cố ý làm vậy!
Cố tình ăn mặc không đúng cách!
Cô ngoảnh mặt làm ngơ, kiên quyết không để trai đẹp mê hoặc, không nhìn khung cảnh rộng mở trước mắt, Thẩm Tấn cố ý tìm cớ chọn quần áo để cô phải nhìn.
Bây giờ anh cố tình hỏi cô câu hỏi này.
Thu Tùy chớp mắt, bình tĩnh nói: "Nóng quá."
Thẩm Tấn cười khúc khích nói: "Ở Nga đang là tháng 1, có thể cảm nhận được cái nóng. Xem ra sức khỏe của cô rất tốt."
Thu Tuỳ: "..."
Cô dứt khoát lui về phía sau vài bước, giữ khoảng cách với Thẩm Tấn, đưa chiếc áo khoác màu xanh trong tay cho Thẩm Tấn: "Tôi chọn cái này."
Thẩm Tấn cầm lấy áo nói: "Đừng vội rời đi."
Thu Tuỳ đang định rời đi chợt khựng lại: "Còn có chuyện gì nữa không?"
Thẩm Tấn bình tĩnh đi vào phòng ngủ: "Chờ tôi thay quần áo xong đi ra, xem thẩm mỹ của cô thế nào."
Thu Tuỳ: "..."
Cửa phòng ngủ của Thẩm Tấn bị đóng sầm lại, Thu Tuỳ chán nản ngồi trên ghế sô pha, nhìn chằm chằm xuống đất, suy nghĩ vẩn vơ trong giây lát.
Không biết có phải vì đang giúp Thẩm Tấn chọn quần áo hay không, Thu Tuỳ đột nhiên nhớ lại chuyện đã xảy ra giữa cô và Thẩm Tấn ở trường trung học.
Ở trường trung học, học sinh được chia thành hai loại: học ban ngày và nội trú. Về việc học sinh mang theo điện thoại di động, chỉ cần không ảnh hưởng đến việc học thì phần lớn giáo viên sẽ không hỏi là học sinh ban ngày hay học sinh nội trú, đều sẽ nhắm mắt làm ngơ.
Khi đó, không lâu sau khi mua sắm trực tuyến bùng nổ, Thẩm Tấn từng dùng bút gõ nhẹ vào vai cô vô số lần, sau đó chỉ vào màn hình điện thoại hỏi: "Thu Tuỳ, cậu nghĩ tôi nên chọn cái nào?"
Thẩm Tấn có vẻ khó khăn trong việc lựa chọn, từ quần áo, giày thể thao, sách, cặp xách, thậm chí cả bút mực, mua gì cũng thích hỏi cô một câu.
Khi Thu Tuỳ học năm thứ hai và năm thứ ba trung học, cô mỗi ngày đều bận rộn nghiên cứu các câu hỏi, nếu có đủ thời gian, sẽ nghiêm túc cẩn thận lựa chọn một câu.
Nếu đang bận luyện đề, đôi khi cô sẽ liếc nhìn một cái cho có lệ, tuỳ tiện nói ra một con số.
Điều để lại ấn tượng sâu sắc với Thu Tuỳ là có một lần Thẩm Tấn lại đến gặp cô trong giờ giải lao với chiếc điện thoại di động, hỏi cô nên chọn cây bút nào?
Lúc đó cô đang bận ghi nhớ văn bản nên chỉ thản nhiên nhìn lướt qua, cũng không nhìn rõ, thản nhiên nói: "Chọn cái thứ ba."
Thẩm Tấn tựa hồ sửng sốt, anh kinh ngạc hồi lâu mới nặn ra được một câu: "Cái thứ ba? Cậu có chắc không?"
Thu Tuỳ gật đầu, ánh mắt vẫn dán vào sách giáo khoa, không chú ý tới vẻ kinh ngạc của Thẩm Tấn: "Ừ, chắc chắn rồi."
Ba ngày sau, chiếc bút nằm trên bàn cô.
Đó là một cây bút màu hồng có hình một chú thỏ.
Thẩm Tấn lúc đó chính là như vậy. wattpad @MyTrn0027
Chỉ cần Thu Tuỳ thích, Thẩm Tấn cho dù không thích, anh vẫn sẽ thành thật mua, đặt lên bàn cô khi không cần đến.
Trong lớp, Thẩm Tấn là một trong số ít người sở hữu điện thoại thông minh sớm.
Thu tuỳ rất tò mò về điện thoại di động của Thẩm Tấn, trong một buổi tối tự học, cô muốn kiểm tra một câu hỏi, cuối cùng lấy hết can đảm hỏi Thẩm Tấn mượn điện thoại.
Thẩm Tấn chỉ nhướn mày, đưa tay mò mẫm trong ngăn kéo một lúc rồi dễ dàng ném điện thoại cho cô.
Anh đưa nó một cách thoải mái và tùy tiện, như thể thứ mà Thu Tuỳ yêu cầu mượn chỉ là một vật dụng không quan trọng, thái độ này khiến Thu Tuỳ có chút trở tay không kịp.
Cô bối rối một lúc, sau đó ngập ngừng nói: "Cậu không cài mật khẩu à?"
Ngay sau đó, cô nhìn thấy bạn cùng bàn của Thẩm Tấn ở bên cạnh ồn ào: "Tại sao lúc tôi hỏi mượn cậu lại không bằng lòng?!"
Thẩm Tấn không để ý tới bạn cùng bàn, chỉ thản nhiên xua tay cô: "Không cần mật khẩu, cứ tùy ý sử dụng."
Thu Tuỳ vẫn nhớ niềm vui thầm kín của mình khi nhớ lại.
Lúc đó cô vẫn còn trẻ, chưa hiểu rõ nguyên nhân niềm vui nội tâm của mình.
Giờ đây khi đã trưởng thành hơn, Thu Tuỳ nghĩ về quá khứ và chợt nhận ra tại sao lúc đó mình lại cảm thấy hạnh phúc thầm kín.
Đó là bởi vì.
Nhiều năm trước, mọi chuyện liên quan đến Thẩm Tấn đều do cô chịu trách nhiệm hoàn toàn, Thẩm Tấn rất thích hỏi cô trước về mọi chuyện lớn nhỏ trong cuộc sống.
Lúc còn ở thời đại chưa phải big data* như bây giờ, cô đã có được tất cả các quyền trên điện thoại di động của Thẩm Tấn, thứ mà Thẩm Tấn hiện nói chỉ có bạn gái của anh mới có.
*là thuật ngữ dùng để chỉ một tập hợp dữ liệu rất lớn và rất phức tạp đến nỗi những công cụ, ứng dụng xử lí dữ liệu truyền thống không thể nào đảm đương được. Tuy nhiên, Big Data lại chứa trong mình rất nhiều thông tin quý giá mà nếu trích xuất thành công, nó sẽ giúp rất nhiều cho việc kinh doanh, nghiên cứu khoa học, dự đoán các dịch bệnh sắp phát sinh và thậm chí là cả việc xác định điều kiện giao thông theo thời gian thực. (nguồn: baoanjsc)
Thiếu niên Thẩm Tấn không có bí mật gì với cô.
Anh thẳng thắn và nhiệt tình, đã đích thân trao tấm lòng chân thành tha thiết của mình cho cô.
Ngay cả khi còn là học sinh, thế giới của Thẩm Tấn không phải đối với ai cũng đều tuỳ ý mở ra.
Nhưng có vẻ như khi còn là thiếu niên, cô đã từng có được tấm vé VVVIP* đó - có thể tuỳ ý đến và đi tự do, không bị hạn chế hay điều kiện gì.
*người rất rất rất quan trọng
Dòng suy nghĩ của cô bị gián đoạn bởi tiếng mở cửa.
Thẩm Tấn bước ra với chiếc áo khoác màu xanh cô đã chọn.
Ở Nga vào tháng 1, chức năng chính của tất cả quần áo là giữ ấm, vì mục đích giữ ấm, hình thức và kiểu dáng của quần áo đều bị dời về phía sau.
Thu Tuỳ chọn chiếc áo khoác màu xanh đơn giản vì nó phù hợp với chiếc áo khoác màu xanh cô đang mặc.
Thu Tuỳ ngước mắt lên và nhìn sang.
Bộ quần áo này về cơ bản không có ý nghĩa về thiết kế, hoàn toàn dựa vào chất liệu vải và logo để truyền tải vẻ sang trọng, nhưng khi mặc trên người Thẩm Tấn, nó lại làm nổi bật bờ vai rộng và vòng eo hẹp của anh một cách khó hiểu. wattpad @MyTrn0027
Thẩm Tấn đột nhiên liếc nhìn cô, nhướng mày.
Anh thu ánh mắt lại và quay về phía cửa sổ sát đất phản chiếu khung cảnh đêm mờ ảo.
Thu Tuỳ vô thức hướng sự chú ý của mình vào cửa sổ sát đất.
Trên cửa sổ sáng sủa, cô mặc áo khoác màu xanh nhạt, tóc đen dài, lười biếng ngồi trên ghế sô pha, ngơ ngác nhìn cửa sổ sát đất.
Thẩm Tấn mặc áo khoác xanh đứng ở cửa phòng ngủ, khóe miệng cong lên khó đoán.
Anh đứng cạnh cửa phòng ngủ, cách cô một khoảng.
Hai người cách nhau không xa không gần, ở giữa là một khoảng trống rộng lớn, thỉnh thoảng có những tia sáng chói lóa xuyên qua.
Giống như bối cảnh trôi chảy và dồn dập trong một bộ phim, trong số những cảnh động, chỉ có cô và Thẩm Tấn là giữ tư thế tĩnh.
Họ không nhìn nhau trực tiếp mà thông qua cửa sổ với vẻ ngầm hiểu.
Rất mờ ảo và đầy mộng mơ.
Ngay sau đó, Thu Tuỳ nhìn thấy Thẩm Tấn vốn đang đứng yên bỗng di chuyển.
Anh lấy điện thoại di động ra, hướng mặt về phía cửa sổ sát đất và chụp ảnh.
Khoảnh khắc đèn flash bật lên, Thu Tuỳ cảm thấy choáng váng trong giây lát.
Giống như, mặc dù cô hoàn toàn chịu trách nhiệm với Thẩm Tấn, cũng có toàn quyền hạn đối với Thẩm Tấn nhưng những ký ức đó vẫn tồn tại trong đầu cô.
Trong kỷ nguyên 2G, không ai biết và cũng không có hồ sơ ghi chép lại.
Vào lúc này, bức ảnh này dường như là một bằng chứng, ghi lại rõ ràng thời điểm cô bắt đầu quay trở lại chịu trách nhiệm hoàn toàn với Thẩm Tấn.
Thu Tuỳ trong cửa sổ sát đất cuối cùng cũng dừng ngồi ở tư thế bất động, cô hơi quay đầu lại nhìn Thẩm Tấn.
Nửa khuôn mặt của anh hướng về phía ánh sáng, hơi xa một chút, Thu Tuỳ không thấy rõ nét mặt của anh, cô chỉ nhìn thấy quai hàm góc cạnh, vừa hấp dẫn vừa đẹp đẽ, tựa như yêu tinh trong đêm.
Trong đầu cô chợt nhớ đến cảm xúc của mình cách đây không lâu.
Thẩm Tấn dường như vẫn là thiếu niên như trước kia, không có chút thay đổi nào.