Sắc Thu Ôm Tinh Hà

Chương 26: Đừng cúi đầu, vương miện sẽ rơi, Thẩm Tấn sẽ xấu hổ





Trans: Khánh Khánh

Giọng điệu của Thẩm Tấn trầm thấp nhàn nhạt, nhưng lại giống như sấm sét vang dội, khiến Thu Tuỳ hoàn toàn thoát khỏi sự choáng váng.

Cô quả thực là đưa người tới cửa, nhưng ai nói là muốn lấy anh ta, rõ ràng cô đến để xin video của Giản Nghiên!!!

Thu Tuỳ kích động, định thần lại, nhưng ánh mắt vẫn không biết nhìn đi đâu, nhìn loanh quanh không có chỗ dừng.

Cô buộc mình hơi nâng cằm lên và nhìn thẳng vào mắt Thẩm Tấn nhiều nhất có thể, nhưng ánh mắt của cô vẫn vô thức liếc nhìn chiếc áo choàng tắm đang hé mở của anh.

Thu Tùy hít sâu một hơi, giả vờ bình tĩnh nói: "Lần sau trước khi mở cửa, anh có thể nhìn qua mắt mèo xem là ai đang gõ cửa không?"

Thẩm Tấn nhướng mày, giọng điệu vô tư nói: "Cô đây là đang lo lắng có người mang ý xấu với tôi?"

Thu Tuỳ: "..."

Cô có lý do nghi ngờ rằng Thẩm Tấn đang muốn ám chỉ cô là người mang ý xấu đó.

Thu Tuỳ thở ra, ân cần nhắc nhở Thẩm Tấn: "Người say rượu thỉnh thoảng sẽ xuất hiện ở các khách sạn ở Nga. Mặc dù an ninh của khách sạn này rất tốt, nhưng tốt nhất nên cẩn thận."

Thẩm Tấn nhìn thẳng vào cô, đột nhiên nhếch môi dưới: "Cũng không hẳn là xấu."

Thu Tuỳ:?

Thẩm Tấn: "Đúng lúc cho cô xem, giữa tôi và gã say rượu cao lớn người Nga xảy ra xung đột thì ai sẽ thắng.".

Thu Tuỳ: "..."

Ý thức còn lại nhắc nhở Thu Tuỳ rằng vẫn còn việc phải làm.

Nhưng trong tình huống này, Thu Tuỳ cảm thấy điều quan trọng hơn việc xin video của Giản Nghiên là nhắc nhở Thẩm Tấn ăn mặc chỉnh tề.

Cô cắn môi dưới, vô thức nhìn xuống, dũng cảm nói: "Tôi hỏi anh, anh có thể kéo cổ áo choàng tắm lên một chút để che xương quai xanh không."

Thẩm Tấn nhướng mày, giọng điệu khó xử nói: "Cô nói như vậy là không đúng."

Thu Tuỳ:?

Thẩm Tấn: "Tôi tự do ăn mặc."

Thu Tuỳ: "..."

Thẩm Tấn: "Nếu tôi bị người có ác ý hành hung, cô không nên trách tôi không mặc đủ quần áo, mà nên trách người có ác ý không khống chế được bản thân."

Thu Tuỳ: "..."

Thẩm Tấn: "Cô đang đổ tội lỗi cho nạn nhân, tôi thấy không đúng."

Thu Tuỳ: "......"

Thu Tuỳ bị những lời này nghẹn ngào và không thể phản bác.

Cô im lặng hai giây, dùng giọng chân thành nói: "Anh nói đúng, là tôi sai, nhưng..."

Thu Tùy dừng một chút, chậm rãi bổ sung: "Ngày mai anh có thể bị cảm lạnh."

Thẩm Tấn không khách khí nhướng mày: "Cô khá quan tâm đến sức khỏe của tôi."

Thu Tuỳ: "..."

Cô không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng khi nghe những lời này, cô luôn có cảm giác Thẩm Tấn nhấn mạnh từ 'quan tâm'.

Thẩm Tấn nhỏ giọng, uể oải nói: "Tôi khỏe mạnh lắm, cô không cần lo lắng."

Thu Tuỳ:......

Được thôi.

Cứ để Thẩm Tấn mặc áo choàng tắm lỏng lẻo như vậy đi.

Cô quay lại công việc: "Video đâu?"

Lần này Thẩm Tấn đơn giản đồng ý: "Tôi sẽ gửi ngay."

Thu Tuỳ thầm thở phào nhẹ nhõm, cô không có việc gì tựa vào mép cửa, ánh mắt gần như vô thức dừng lại trên xương quai xanh trần trụi của Thẩm Tấn.

Suy nghĩ của cô bắt đầu lang thang ngay lập tức.

Thu Tuỳ chợt nhớ tới cách đây không lâu Thẩm Tấn dẫn cô đi tìm Bùi Tân Tắc để thu tiền thuê nhà.

Sau đó, cô tự lái xe về nhà và làm một cuốn bách khoa toàn thư chỉ đường cho Thẩm Tấn.

Trong quá trình đó, Thẩm Tấn dường như đã nói rằng cô là người có ý chí kiên cường, sẽ không bị vẻ đẹp của anh mê hoặc.

Thu Tuỳ nhếch mép thích thú.

Thẩm Tấn không bao giờ biết rằng cô là một thành viên rất tiêu chuẩn của Hiệp hội Cuồng Khuôn mặt đẹp.

Ngay cả khi không ở vai trò bạn gái cũ và mối tình đầu, Thu Tuỳ vẫn đánh giá Thẩm Tấn từ góc độ rất khách quan, cũng sẽ cảm thấy Thẩm Tấn là một người lớn lên cực kỳ đẹp trai.

Cô nhớ có người từng nhìn qua Thẩm Tấn đã rất sốc vì cho rằng anh là thần tiên, người đó nhận xét Thẩm Tấn là phiên bản của Bao Tự ở thế giới này, có thể quyến rũ người khác đến thần hồn điên đảo, đánh mất lý trí như Chu U Vương của thời hiện đại*.

* Truyền thuyết kể rằng, Bao Tự là một mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp và quyến rũ, Chu U vương mê say nàng nhưng chưa bao giờ thấy nàng cười, lệnh ai làm cho nàng cười sẽ thưởng nghìn lạng vàng. Để thấy nụ cười của Bao Tự, Chu U vương nghe theo một nịnh thần, đốt lửa trên đài để lừa triệu chư hầu chạy đến. Trò đùa này đã gây ra họa mất một trong hai khu định cư bao gồm thủ đô khi quân Khuyển Nhung thực sự chiếm đánh. Nhà Chu bắt đầu suy yếu từ đây. (nguồn:wikipedia)

Chẳng qua là người này sinh ra đã có khí chất yêu nghiệt, nhưng lại không khiến người ta cảm thấy quá tinh xảo, trái lại có sự hòa hợp giữa tính nữ và tính nam, cân bằng hai loại khí chất hoàn toàn khác nhau này vừa phải.

Vì Thẩm Tấn cư xử khiêm tốn nên chưa có nhiều người gặp Thẩm Tấn, không ít người cho rằng nhận xét này là lời xu nịnh của người trong cuộc nhằm tiếp cận các đại gia đầu tư mạo hiểm.

Chỉ có Thu Tuỳ biết rất rõ, dù lời này có chứa đựng sự tâng bốc hay không thì chúng thực sự đúng 100% về mặt thẩm mỹ.

Là một người lý trí lại trưởng thành sớm như cô, nếu không thì sao cô có thể không nhịn được mà ở bên Thẩm Tấn sau kỳ thi đại học?

Một giọng nói lười biếng cắt ngang Thu Tuỳ đang đi vào cõi thần tiên.

"Tôi nói này", Thẩm Tấn đang cúi đầu xem điện thoại, ngẩng đầu nhìn cô, "Cô đang nhìn đi đâu vậy?"

Da đầu Thu Tuỳ căng lên, những suy nghĩ lơ đãng của cô nhanh chóng quay lại, lúc này cô mới chợt nhận ra rằng hình như mình vừa nhìn chằm chằm vào chiếc áo choàng tắm hé mở của Thẩm Tấn.

Cô mím môi dưới, từ bỏ việc giải thích.

Suy cho cùng, kinh nghiệm mách bảo cho Thu Tuỳ rằng, với người như Thẩm Tấn, những lời giải thích sẽ luôn bị hiểu sai sang một ý nghĩa khác.

Thu Tuỳ đơn giản đổi chủ đề: "Sao anh vẫn chưa tìm được video?"

Thẩm Tấn đáp lại cô một cách cà lơ phất phơ: "Bởi vì cô luôn nhìn chằm chằm vào tôi."

Thu Tuỳ:?

Thẩm Tấn: "Tôi sẽ xấu hổ."

Thu Tuỳ:?

Thẩm Tấn: "Tìm video tự nhiên sẽ chậm hơn."

Thu Tuỳ: "..."

Cô chưa từng thấy ai như Thẩm Tấn dù nói gì cũng có lý, nhưng cô không tìm được lý do hợp lý nào để phản bác.

Ngoài giờ làm việc, Thu Tuỳ luôn là một người lười biếng, tư thế yêu thích của cô là nằm trên giường nghịch điện thoại và đắp mặt nạ, hoặc nằm liệt trên ghế sofa.

Nhưng tình huống này và người trước mặt hiển nhiên không cho phép cô làm điều này.

Thu Tuỳ chậm rãi duỗi thẳng lưng, nâng cằm lên, đảm bảo tầm mắt ngang tầm với cổ Thẩm Tấn.

Cô chớp mắt và cảm thấy nếu hai tay buông thõng dọc theo ống quần thì về cơ bản sẽ giống tư thế quân đội ở kì huấn luyện quân sự của trường đại học.

Quan trọng hơn, Thẩm Tấn cao hơn cô rất nhiều, mặc dù Thẩm Tấn đang đứng một cách lười biếng nhưng Thu Tuỳ vẫn phải nâng cằm lên một chút để tránh ánh mắt nhìn từ cổ Thẩm Tấn trở xuống, tư thế kỳ lạ này luôn khiến Thu Tuỳ cảm thấy giống như một con công kiêu hãnh.

Một câu nói nổi tiếng chợt hiện lên trong đầu cô -

Đừng cúi đầu, vương miện sẽ rơi ra, Thẩm Tấn sẽ xấu hổ.

May mắn thay, tư thế kiêu hãnh như con công khiến cô đứng lúng túng này không kéo dài được lâu.

Sau khi Thẩm Tấn không còn ngượng ngùng nữa, không bao lâu liền tìm được video của Giản Nghiên: "Tôi gửi cho cô."

Thu Tuỳ thở phào nhẹ nhõm, cô cứng cổ, cầm điện thoại, quay lưng về phía Thẩm Tấn, vẫy tay rồi trở về phòng.

  *

Hai giờ sáng.

Thu Tuỳ đột nhiên mở mắt, từ trên giường ngồi dậy, quấn trong chăn bông mềm mại, trong phòng hệ thống sưởi được bật lên mức tối đa, không có một chút lạnh lẽo.

Đêm tối như mực, chỉ có ánh trăng vàng nhạt xuyên qua tấm rèm dày, phủ lên sàn nhà một thứ ánh sáng mờ nhạt.

Thu Tuỳ ngơ ngác nhìn về một điểm nào đó, một lúc sau, cô đưa tay ra che mặt mình——

Nóng.

Nhưng đó không phải là do nhiệt độ trong phòng quá nóng.

Thu Tuỳ cắn môi dưới và nhớ lại cảnh tượng trong giấc mơ của mình.

Vừa nhớ đến khuôn mặt của Thẩm Tấn trong giấc mơ, Thu Tuỳ không khỏi che mặt, nhắm mắt lại.

Mí mắt cô giật giật, thở dài không thành tiếng.

Người này làm sao có thể là Bao Tự tái sinh, anh rõ ràng là Đát Kỷ* giới tính nam phiên bản tái sinh.

*Đát Kỷ cùng với Bao Tự, Muội Hỉ và Ly Cơ được xem là Tứ đại yêu cơ, là những ví dụ điển hình của "hồng nhan họa thủy", tức mỹ nhân tuyệt sắc gây đại họa liên lụy đến các quân vương, là nguyên nhân làm sụp đổ các triều đại trong lịch sử Trung Quốc (nguồn: wikipedia)

Cô không thể ngủ được, Thu Tuỳ vừa nằm xuống, trong đầu cô tự động hiện lên một hình ảnh hạn chế độ tuổi, giống như một quảng cáo nhỏ trên máy tính, dù có tắt thế nào cũng không được.

Cô mở mắt nhìn trần nhà một lúc rồi lặng lẽ đứng dậy, uống một viên melatonin* với nước, cơn buồn ngủ ập đến lờ mờ.

*Melatonin là một hormone được sản xuất bởi tuyến tùng, đây là tuyến có kích thước bằng hạt đậu nằm ở giữa não. Melatonin có tác dụng gây buồn ngủ nên thường được sử dụng trong việc điều hòa giấc ngủ, hỗ trợ và nhịp sinh học nhưng nó không phải là thuốc ngủ. (nguồn: vinmec)

Khi đồng hồ báo thức reo lúc bảy giờ sáng, Thu Tuỳ nghiến răng nhìn quầng thâm nổi bật trong gương.

Hôm nay là ngày đầu tiên của dự án trao đổi chính trị và kinh doanh, Thu Tuỳ không dám sơ suất.

Lái xe được nửa đường đến địa điểm, Thu Tuỳ yêu cầu tài xế dừng lại và đi đến một quán cà phê ven đường để mua hai cốc latte.

Mùi thơm đậm đà của cà phê ngay lập tức tràn ngập không gian kín.

Thẩm Tấn lười biếng dựa vào ghế phụ quay đầu nhìn Thu Tuỳ đang uống cà phê ở ghế sau nhắm mắt ngủ một giấc, thuận miệng hỏi: "Như thế nào, ngủ không ngon sao?"

Thu Tuỳ đột nhiên mở mắt, đột nhiên nhìn chằm chằm vào kẻ chủ mưu trước mặt, không thể vực dậy tinh thần.

Cô gần như nghiến răng nghiến lợi trả lời anh: "Ừ, tôi ngủ không ngon giấc nên giờ ngủ đây."

Thẩm Tấn chậm rãi gật đầu: "Nghe nói ngủ không ngon là vì gặp ác mộng, cô nằm mơ à?"

Thu Tuỳ: "..."

Cô có lý do nghi ngờ rằng Thẩm Tấn đã cài một con chip vào não cô.

Thu Tùy thành thật gật đầu: "Là nằm mơ."

Thẩm Tấn nhướng mày, như thể mọi chuyện đều đúng như dự đoán, tò mò hỏi: "Giấc mơ ngọt ngào hay ác mộng?"

Thu Tuỳ: "..."

Là mộng xuân.

Cô có thể nói sao?

Cô dám nói sao?

Cô có thể nói được không?

Hai đứa trẻ Ôn Tiệp và Phó Minh Bác vẫn ở trên xe.

Thu Tuỳ mím môi dưới, nghiêng đầu suy nghĩ một lát: "Tôi có một giấc mơ tiên tri."

Thẩm Tấn tựa hồ bỗng nhiên có hứng thú: "Ồ, dự đoán cái gì?"

Thu Tuỳ nhìn chằm chằm anh một lúc rồi mới chậm rãi nói: "Dự đoán hôm nay mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Thẩm Tấn nhếch môi dưới: "Vậy tôi hy vọng giấc mơ của cô sẽ thành hiện thực."

Thu Tuỳ: "..."

Nếu giấc mơ của cô thành hiện thực, sự tình phát triển có khả năng không dám suy nghĩ đến.

Chương trình trao đổi chính trị và kinh doanh bắt đầu vào lúc chín giờ, nhưng khoảng tám giờ, địa điểm đã chật kín người.

Thu Tùy vẫn nhắm mắt ngủ gật trong xe, vừa bước vào địa điểm, tất cả tế bào trong cơ thể đều được điều động theo tiềm thức, mệt mỏi và buồn ngủ đều bị quét sạch, không còn dấu vết thiếu ngủ.

Ôn Tiệp và Phó Minh Bác chỉ đến để học hỏi thêm, không thể theo Thẩm Tấn đi khắp nơi, Thu Tuỳ nói với hai thực tập sinh: "Các em đến địa điểm ký kết để ký trước, sau đó đi đến hàng sau và ở lại đó. Đừng di chuyển lộn xộn, chú ý đến từng tiến trình của dự án, để sau này không hoảng loạn khi gặp phải nó."

Sau khi sắp xếp Ôn Tiệp và Phó Minh Bác, cô đi theo Thẩm Tấn, lịch sự và tao nhã chào ông Antip đang đi về phía Thẩm Tấn, nhanh chóng bắt đầu thấp giọng phiên dịch tiếng Nga.

Cho đến khi người quản lý địa điểm đột nhiên tìm thấy cô: "Cô Thu Tuỳ, trước đây tôi nghe thấy một người bạn quản lý khách sạn nhắc đến cô, nói rằng cô sẽ mang theo ổ cắm sạc bên mình. Hôm nay cô có mang theo không?"

Thu Tuỳ sửng sốt một lúc, cô nhớ lại đêm giao thừa đầu năm, quả thực cô đã nói điều này với người quản lý địa điểm khi đưa Ôn Tiệp đi tham gia một dự án ở Moscow.

Cô có mang theo ổ cắm, nhưng nếu bây giờ cô đi lấy, chắc chắn sẽ phải rời đi một lát, điều này đương nhiên sẽ ảnh hưởng đến việc liên lạc giữa Thẩm Tấn và Antip.

Thu Tuỳ vô thức liếc nhìn Thẩm Tấn, đối với loại chuyện này, khách hàng của bên A phải đồng ý mới có thể rời đi.

Thẩm Tấn nâng cằm, tiếp nhận mong muốn của cô, nhẹ nhàng nói bằng tiếng Trung: "Đi đi, chỉ mất năm phút thôi, ông Antip có thể nói được tiếng Anh."

Thu Tuỳ thở phào nhẹ nhõm, gật đầu xin lỗi Antip rồi vội vàng rời đi cùng quản lý.

Thẩm Tấn nhìn theo bóng lưng của cô, lơ đãng trong giây lát.

Anh không thể không nghĩ đến Thu Tuỳ ở trường trung học.

Khi còn là học sinh năm nhất trung học, nữ sinh ấy không bao giờ dám nhìn vào mắt người khác, luôn hơi khom lưng, rụt rè và hèn nhát, khi được nghe điều gì đó không khỏi rơi nước mắt.

Ai có thể ngờ rằng nhiều năm sau, cô bé này lớn lên lại có bộ dạng như bây giờ.

Cô là một người đẹp lý trí nổi tiếng trong giới phiên dịch đồng thời, cô luôn làm mọi việc một cách có trật tự và bình tĩnh, ngay cả những thứ như ổ cắm sạc không cần cô phải lo lắng, cũng luôn được chuẩn bị từ trước.

Dòng suy nghĩ của Thẩm Tấn bị cắt ngang bởi một giọng nói tiếng Nga tiêu chuẩn.

Giọng nói già nua bình tĩnh của Antip chậm rãi vang lên: "Cậu có biết người phiên dịch này không?"

Thẩm Tấn định thần lại và trả lời bằng tiếng Nga lưu loát: "Tôi biết."

Vẻ mặt Antip không thay đổi: "Tôi cũng nghĩ vậy, nếu không thì tiếng Nga của cậu đã lưu loát và chuẩn đến mức không cần phải thuê người phiên dịch tiếng Nga. Tuy nhiên, có vẻ như cậu không muốn cô ấy biết rằng cậu biết tiếng Nga?"

Thẩm Tấn mím môi dưới, những người như Antip đã tham gia chính trị lâu năm, luôn có con mắt sắc bén, anh thậm chí không cần nói gì, Antip cũng tự động phối hợp với anh diễn xuất trước mặt Thu Tuỳ, che đậy sự thật rằng anh biết tiếng Nga.

Anh không muốn giấu diếm, thẳng thắn thừa nhận: "Đúng vậy, hãy cho tôi một cơ hội đi."

Thẩm Tấn chỉ nói một nửa, Antip suy nghĩ một chút, tự nhiên diễn giải trọn vẹn ý tứ: "Tôi hiểu rồi, cậu đây là muốn bạn bè giúp đỡ, cho nhau một cơ hội. Cũng đúng, tham gia loại hình hội nghị giao lưu các vấn đề chính trị và kinh doanh xuyên quốc gia này, thực sự có thể bổ sung rất nhiều điểm vào lý lịch của một phiên dịch viên."

Thẩm Tấn nghe xong chỉ cụp mắt xuống, nhếch môi mỉm cười, không đáp lại lời nào.

Trong thâm tâm chỉ có anh biết rằng anh không cố gắng tạo cơ hội cho Thu Tuỳ mà rõ ràng là anh đang làm điều đó vì chính mình.

Một nhà tư bản như anh không phải là người tốt, anh ích kỷ và tư lợi, tàn nhẫn và thờ ơ, và anh không dưa thừa lòng tốt nào để chia sẻ với người khác.

Người anh muốn giúp đỡ là chính anh, và tất cả những gì anh muốn làm chỉ là tạo cơ hội cho chính mình, không hơn thế nữa.