Hoàng Cung, Sùng Chính điện.
Quách Bá Ngôn mang vẻ mặt nghiêm túc đứng ở trước ngự án, thấp giọng bẩm báo về việc thu hoạch tuần phủ ở các tỉnh Giang Nam một năm nay với Tuyên Đức Đế: "...Tri Huyện Linh An Huyền Đỗ Đại Phú ức hiếp dân chúng cưỡng chiếm ruộng tốt, thần sai người tuyên đọc tội trạng trước mặt mọi người, dân chúng hô to Hoàng Thượng vạn tuế, còn có ông lão lệ nóng doanh tròng, cảm động và nhớ nhung tấm lòng yêu dân của Hoàng Thượng..... vọng tộc Lữ gia và địa phương quan phủ Dương Châu cấu kết, buôn bán muối lậu, tổng cộng xét nhà vàng ròng một triệu một trăm ngàn lượng...."
Tuyên Đức Đế híp hai mắt lại dựa vào ghế rồng, thần thái bình thản, giống như ngủ rồi, nhưng ngón trỏ từng nhịp từng nhịp gõ gõ đầu gối.
Hai mươi lăm năm trước, thiên hạ phân tranh, huynh trưởng Cao Tổ dẫn quân khởi nghĩa, đoạt triều đình Tề gia, cũng trong vài chục năm sau, Nam chinh bắc phạt, nhất thống trung nguyên. Huynh trưởng oai phong chiến công hiển hách, chính là Võ Thần vạn dân kính ngưỡng, đáng tiếc trời cao đố kỵ anh tài, huynh trưởng còn chưa kịp thống trị giang sơn một tay hắn gầy dựng, liền đột phát bệnh hiểm nghèo mà chết.
Sau khi hắn đăng cơ, bên ngoài biên cương man di rục rịch, bên trong có triều chính nặng nề cần giải quyết cấp bách, còn phải đề phòng một vài lão thần có rắp tâm khác. Các lão thần đều là huynh trưởng mang theo, ngoài mặt giống như cũng trung thành và tận tâm đối với hắn, bên trong lại không biết nghĩ như thế nào, Tuyên Đức Đế lúc mới bắt đầu đăng cơ, bắt đầu đề bạt nhân tài cho hắn sử dụng, Quách Bá Ngôn chính là người nổi bật trong nhóm chúng thần có năng lực.
Quách Bá Ngôn chỉ nhỏ hơn hắn bảy tuổi, từ lúc hắn làm Vương Gia liền đi theo hắn làm việc, võ có thể an bang văn có thể trị thiên hạ, Tuyên Đức Đế thập phần coi trọng, mà Quách Bá Ngôn cũng không để cho hắn thất vọng, hắn làm Hoàng Thượng bảy năm, Quách Bá Ngôn cũng ở bên ngoài vì hắn bôn ba bảy năm, vì hắn trấn áp phản loạn vì hắn trừng trị quan ác, hiếm khi mới quay về nhà.
"Tốt rồi, bây giờ trẫm sẽ xem tấu chương, nhìn ngươi phong trần mệt mỏi, về phủ trước đi, Thái phu nhân khẳng định trông mòn con mắt rồi." Tuyên Đức Đế cười nói, "Sắp tới tiết trùng dương[1] rồi, Bá Ngôn nghỉ ngơi mấy ngày, sau lễ hãy thượng triều."
[1]Tiết trùng dương: Ngày 9/9 âm lịch. Ngày xưa người ta cho rằng số 9 là số dương, nên gọi là trùng dương Quách Bá Ngôn khom người nói: "Tạ Hoàng Thượng ân điển."
Tuyên Đức Đế vẫy vẫy tay.
Quách Bá Ngôn lui ra sau rời khỏi đại điện, một đường đi đến cửa cung, tùy tùng Ngụy Tiến sớm đã dẫn ngựa chờ. Quanh năm ở bên ngoài, Quách Bá Ngôn cũng nhớ người nhà, lập tức trở mình lên ngựa, bay như tên bắn hồi phủ.
Chủ nhân muốn trở về, ngoại trừ Nhị Tam gia có chức quan trong người, Quốc Công Phủ già trẻ lớn bé toàn bộ đều đến chờ ở chính hòa đường của chính viện. Thái phu nhân mặc một bộ bối tử bằng gấm màu tím sậm hoa văn hoa cúc ngồi trên ghế chủ tọa, liên tục ngẩng đầu nhìn xung quanh ra phía ngoài. Hai bên Thái phu nhân, song song bên trái là Nhị phu nhân, Tam phu nhân, ba vị cô nương Quách gia nhã nhặn lịch sự đứng sau lưng các trưởng bối, về phần mấy vị công tử, thì giống như chi lan ngọc thụ đứng ở phía tay phải Thái phu nhân.
"Đến rồi đến rồi, Quốc Công gia hồi phủ rồi!"
Tiền viện truyền đến giọng nói vang dội vui mừng của quản sự, Thái phu nhân kích động đứng lên, dẫn đầu đi ra ngoài.
"Nương, nhi tử bất hiếu, khiến người nhớ mong!"
Thấy mẫu thân, Quách Bá Ngôn mấy bước xa chạy tới, bịch quỳ gối trước mặt Thái phu nhân, đôi mắt màu đen khó nén tưởng niệm nhìn qua mẹ già. Thái phu nhân hốc mắt đã sớm ướt, nhìn nhi tử lại đen đi một vòng, bà vừa đỡ nhi tử vừa nghẹn ngào nói: "Trở về là tốt rồi trở về là tốt rồi, khát nước không? Trước vào bên trong uống một ngụm trà."
"Được." Quách Bá Ngôn đứng thẳng người, hai tay vịn mẫu thân, ánh mắt đầu tiên chuyển hướng sang thế hệ con cháu.
"Phụ thân." Quách Kiêu khóe môi cong lên, cung kính hô. Thế tử gia mười sáu tuổi, thân giống như thanh trúc, mặt như quan ngọc, đây là cười với phụ thân cửu biệt tương phùng, bằng không bình thường thì nghiêm túc y chang phụ thân, cũng là tính tình đạm mạc nói năng thận trọng, mặt mày lạnh lùng, đối với trên dưới Quốc Công Phủ cũng vô cùng có uy nghiêm.
Hắn hô xong, huynh đệ Quách Phù, Quách Thứ của nhị phòng cùng gọi "Bá phụ", Hai anh emlà song sinh, năm nay mười lăm tuổi.
Quách Bá Ngôn hài lòng gật đầu, cười nói: "Đều cao lớn hết rồi, sáng mai đi luyện võ trường, ta thử thân thủ của ba huynh đệ các con."
Quách Kiêu vẻ mặt thong dong, Quách Phù, Quách Thứ liếc mắt nhìn nhau, lộ ra vài phần chột dạ.
Quách Bá Ngôn lại nhìn về mấy tiểu cô nương.
Đại cô nương Đình Phương là nữ nhi ruột thịt của hắn, mười bốn tuổi, độ tuổi như hoa như ngọc, dung mạo xinh đẹp đoan trang, bởi vì thời gian Quách Bá Ngôn ở trong phủ không nhiều lắm, Đình Phương đối với vị phụ thân này vừa kính vừa sợ, giữa cha con tựa như nhiều hơn một tầng ngăn cách, cũng không dám biểu hiện quá thân cận, dịu dàng gọi "Phụ thân", lại nhẹ nhàng hành lễ.
"Đình Phương trưởng thành thành đại cô nương rồi." Quách Bá Ngôn tâm tình phức tạp, nữ nhi một khi trưởng thành liền phải lập gia đình, hắn không muốn, mấy năm nay cha con chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, hắn thẹn với nữ nhi.
Đình Phương ngượng ngùng cúi đầu.
Nhị cô nương Quách Lan Phương, Tam cô nương Quách Vân Phương cũng tới hành lễ.
Quách Bá Ngôn lần lượt khen một lần, lại ôm lấy cháu nhỏ Thượng Ca Nhi hai tuổi trong ngực Tam phu nhân, đại gia đình chuyển đến phòng khách, ngươi một câu ta một câu ôn lại chuyện xưa, Thái phu nhân đau lòng nhi tử, bảo hắn trước vào phòng nghỉ ngơi một chút, buổi tối sẽ mở tiệc tẩy trần cho hắn.
Quách Bá Ngôn liền dẫn hai con đi trước, trên đường hỏi một chút về chuyện học hành của nhi tử, quan tâm lo lắng thân thể nữ nhi, lúc này mới một mình đi vào Lâm Vân Đường của hắn. Đi đường mấy ngày liền, Quách Bá Ngôn một thân mồ hôi, uống ngụm trà lạnh liền chỉ thị bọn nha hoàn chuẩn bị nước, sau thời gian một chén trà, hắn nhắm mắt lại đứng trước thùng tắm rộng rãi bằng gỗ bách, hai tay nâng lên.
Đại nha hoàn Xuân Bích, Hạnh Vũ cùng giúp hắn thay quần áo, Xuân Bích cởi ngoại bào, Hạnh Vũ lại cởi trung y, rất nhanh, cơ thể cuồn cuộn cơ bắp của Quách Bá Ngôn liền hiện ra, lồng ngực rộng lớn, lưu lại từng đạo vết thương trên chiến trường, mới cũ đan xen, làm cho người ta sợ hãi, nữ nhân nhìn thấy lại không khỏi bị hấp dẫn muốn đến gần lồng ngực này.
Quốc Công phu nhân Đàm thị mười năm trước đã đi, Quách Bá Ngôn chính trực tráng niên, bởi vì thời gian ở nhà ít, không có thời gian rảnh rỗi nâng di nương gì gì đó, suy nghĩ liền dùng hai nha hoàn này hạ hỏa, xem như là nha hoàn thông phòng. Người ở bên ngoài, cũng đều là thu dùng nha hoàn do quan viên địa phương an bài cho hắn, bởi vì chỉ là tạm thời hạ hỏa, lại không gặp được người hợp nhãn, Quách Bá Ngôn một người cũng không mang về, nên để các nàng lại cho chủ cũ.
Đối với hai nha hoàn mà nói, hầu hạ Quốc Công gia là vinh quang cũng là chuyện vui, cách lâu như vậy rồi, các nàng cũng muốn. Xuân Bích ổn trọng, chỉ dám nhìn lén không dám lộn xộn, số lần Hạnh Vũ hầu hạ Quốc Công gia nhiều hơn một chút, tự cảm thấy được cưng chiều, liền thay Quốc Công gia tháo dây thắt lưng, giống như lơ đãng cọ xát vào eo gầy rắn chắc của nam nhân.
Vừa đụng đến, chỉ thấy cơ bắp trên lưng này mãnh liệt co rụt lại.
Hạnh Vũ mừng thầm, đỏ mặt cúi đầu xuống, tâm hoảng ý loạn chờ đợi chủ tử sủng hạnh, suy đoán Quốc Công gia trống trải đã lâu, ngày hôm nay đại khái lại muốn chỉ thị nàng và Xuân Bích cùng nhau hầu hạ.
Hoả khí của Quách Bá Ngôn quả thật đã bị khiêu khích, suy cho cùng từ sau khi gặp phải Lâm thị, hắn vẫn luôn chay tịnh, không chịu nổi trêu chọc trực tiếp như thế. Nhưng Quách Bá Ngôn người này rất kén chọn, không hợp ý, hắn có thể tùy tiện tìm nha hoàn giải quyết, nhưng một khi gặp được người vừa ý, những người khác liền không thể khơi dậy nổi hứng thú của hắn, mặc dù thân thể hắn cũng có nhu cầu.
"Đều lui xuống đi." Đẩy ra hai nha hoàn vây bên cạnh, Quách Bá Ngôn trầm giọng nói.
Hạnh Vũ mặt trắng bệch, trong lòng biết là mình khiến chủ tử không thích rồi, vội vàng cùng Xuân Bích lui xuống.
Quách Bá Ngôn chậm rãi tắm rửa, thay quần áo đi ra, Đậu Nghĩa đã chờ trong nội viện. Quách Bá Ngôn gọi người đến thư phòng hỏi chuyện.
"Hồi quốc công gia, sau khi hai mẹ con Lâm cô nương hồi kinh luôn ở trong nhà, một lần cũng chưa từng đi ra ngoài. Phu thê Lâm Chính Đạo cũng rất giữ bổn phận, nửa câu cũng không truyền ra ngoài, ngược lại là...." Nói đến đây, Đậu Nghĩa ngừng lại, ngẩng đầu nhìn chủ tử mới tiếp tục nói: "Ngược lại là có hai mươi mấy gia đình ngưỡng mộ đến cầu hôn Lâm cô nương, đều bị cự tuyệt hết rồi."
Quách Bá Ngôn cười khẩy, một quả phụ lấy chồng ở xa nhiều năm, bỗng nhiên trở về, Lâm gia cũng không thu xếp, liền có nhiều người như vậy chủ động cầu hôn, có thể thấy được trước khi Lâm thị xuất giá đã trêu chọc một đám người nhớ thương.
"Đưa phong thư này qua."
"Vâng."
- ------------
Quách Bá Ngôn chân trước vừa mới vào cung, chân sau Lâm thị liền từ chỗ chị dâu nhận được thư, vốn cũng không đủ bình tĩnh như nước hồ thu, nhất thời nhấc lên sóng to gió lớn.
"Muội muội đừng nóng vội, Quốc Công gia vừa trở về, trong cung trong phủ cũng bận rộn, chờ hắn rảnh, nhất định sẽ đi qua gặp muội." Liễu thị thấp giọng an ủi. Suy cho cùng, nàng ta cũng không tin cô em chồng không có hứng thú gả cho Vệ Quốc Công quyền thế ngập trời, văn võ song toàn lại có dáng vẻ đường đường, ngoài miệng bày đặt kháng cự, có thể chỉ là làm dáng một chút.
Lâm thị biết rõ chị dâu không tin nàng, nàng cũng không có lòng giải thích, cười cười ừ một tiếng cho qua.
Liễu thị khuyên rất êm tai, nhưng bản thân lại đang lo lắng Vệ Quốc Công cách xa đã nửa năm, không chừng đã quên mất cô em chồng của nàng ta mất rồi, nhất là đợi cả buổi cũng không có một chút động tĩnh, sau đó ngay khi nàng ta đang âm thầm sốt ruột, Đậu Nghĩa đến, giao cho nàng ta một phong thơ. Liễu thị mừng rỡ, lật đật chạy tới đưa cho cô em chồng.
Lâm thị chỉ cảm thấy phong thư này rất khó giải quyết.
"Mở ra xem một chút, là phúc hay là họa, trong lòng chúng ta sẽ biết rõ ngọn nguồn." Liễu thị giả bộ trấn định nói.
Lâm thị vừa muốn mở ra, hành lang ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến giọng nói của nữ nhi, ngọt ngào gọi mẹ. Ánh mắt Lâm thị khẽ biến, lập tức giấu thơ vào trong tay áo, thừa dịp trước khi nữ nhi đi vào nói khẽ với Liễu thị: "Chị dâu đi về trước đi, có chuyện gì sáng mai ta sẽ bàn bạc với chị." Nàng không muốn mất mặt mũi với chị dâu, sợ Quách Bá Ngôn lại đưa ra yêu cầu vô lại bảo nàng buổi tối để cửa.
Trong lòng Liễu thị tựa như có con kiến đang bò, nhưng cháu ngoại gái đã vào cửa rồi, nàng ta đành phải mượn cớ rời khỏi.
"Nương, sắc mặt người sao lạ vậy?" Tống Gia Ninh liếc mắt phát hiện mẫu thân khác thường, khẩn trương chạy tới hỏi.
Lâm thị cười nói dối: "Mùa thu bên này lạnh hơn Giang Nam, nương có thể bị nhiễm lạnh thôi, cũng không phải chuyện lớn gì, An An đừng lo lắng."
Tống Gia Ninh sờ sờ trán mẫu thân, quả nhiên thật lạnh, không khỏi khuyên nhủ: "Mời Lang trung đến xem nương nhé?"
Nữ nhi càng ngày càng hiểu chuyện, đến kinh thành lâu như vậy một lần cũng không thể thu xếp dẫn con bé ra ngoài xem náo nhiệt, Lâm thị ôm hôn đỉnh đầu nữ nhi: "Ừ, nương nghe theo An An, nếu sáng mai còn chưa khỏe, nương liền phái người mời Lang trung."
Mẫu thân không hề kháng cự gặp Lang trung, Tống Gia Ninh cười vui vẻ, tin tưởng đời này, mẫu thân nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi.
Chạng vạng tối. Hai mẹ con cơm nước xong xuôi, Lâm thị trước dỗ dành nữ nhi ngủ, sau đó một mình ngồi ở trên giường, đọc phong thơ bằng giấy Tuyên Thành hơi mỏng của Quách Bá Ngôn. Nét chữ nam nhân cứng cáp, đầu bút lông lạnh lùng sắc bén, lập tức khiến cho gương mặt đã dần mơ hồ bỗng trở nên rõ ràng trong đầu Lâm thị hiện lên, quả nhiên là thấy thơ như gặp người.
Lâm thị khống chế không nổi bàn tay đang run lên của mình.
Trong thư nói, hắn đã có kế hoạch cưới vợ, bảo nàng ngày mùng bốn mang nữ nhi đi An quốc tự dâng hương, những thứ khác hắn tự có an bài.
Lâm thị không muốn đi, nhưng nam nhân ngay cả việc này cũng lường trước, cố ý ở trong thơ uy hiếp nàng: nếu dám sai hẹn, đêm động phòng sẽ biết tay hắn.