Sắc Nước Hương Trời

Chương 54




Tống Gia Ninh rất buồn ngủ, tiếp tục ngủ, chờ một đoàn người bọn họ đến Sở vương phủ, bên ngoài Sở vương phủ đã ngừng một đội xe ngựa thật dài. Phụ tử Quách Bá Ngôn, Quách Kiêu xuống ngựa trước tiên, Thái phu nhân cũng mang theo hai cháu gái xuống xe, tổ tôn ba đời cùng đi một đoạn đường. Đi vào Vương Phủ, nữ quyến trực tiếp đi hậu viện.

"Kia chính là Tần vương phi." Trên mặt Thái phu nhân nở nụ cười chậm rãi đi lên phía trước, bờ môi mấp máy, nhẹ giọng nhắc nhở hai cháu gái.

Tống Gia Ninh đã không phải là con gái Giang Nam nhà nghèo vừa mới vào Quốc Công Phủ cái gì cũng đều không hiểu, sớm từ trong miệng người khác nghe qua những hoàng thân quốc thích chốn kinh thành này.

Tuyên Đức Đế có hai huynh đệ ruột cùng cha cùng mẹ, huynh trưởng chính là Cao Tổ Hoàng Đế khai quốc đánh bại giang sơn Đại Chu, Cao Tổ ốm chết, Tuyên Đức Đế đăng cơ, phong Tam đệ nhỏ hơn hắn là Tần vương. Tần vương năm nay ba mươi bốn tuổi, tuy rằng treo một chức quan nghe rất uy phong, nhưng thật ra là Vương Gia thanh nhàn, bình thường ru rú trong nhà, chỉ cùng Sở Vương thúc cháu có quan hệ thân thiết, bởi vì lúc trước Cao Tổ Hoàng Đế, Tuyên Đức Đế hai huynh đệ liên thủ chinh chiến bốn phương, chỉ có Tần vương còn trẻ ở lại quê nhà, Sở Vương cả ngày đi theo bên cạnh Tam thúc, nói là tình như phụ tử cũng không quá đáng.

Tần vương phi và Lâm thị tuổi tác tương đương nhau, nhưng Lâm thị xinh đẹp, Tần vương phi so sánh với các mỹ nhân kinh thành khác, thì dáng vẻ có chút tầm thường, trên người cũng không có phong thái kiêu ngạo của Vương Phi, tươi cười chiêu đãi nữ quyến tất cả các phủ, nhìn không giống phu nhân Quan Gia bình thường, thấy Thái phu nhân, nàng còn đi ra ngoài vài bước đón bà.

"Vương Phi đa lễ." Thái phu nhân được sủng ái mà lo sợ nói.

Tần vương phi giọng nói êm ái: "Ngài là trưởng bối, cần phải như vậy." Nói xong nhìn tỷ muội Tống Gia Ninh.

Hai tỷ muội nhu thuận hành lễ, Tần vương phi lần lượt khen ngợi một câu.

Chào hỏi xong, Thái phu nhân đi phòng khách ngồi, Tống Gia Ninh thành thành thật thật ở bên cạnh tổ mẫu, nghe bên ngoài truyền đến tiếng của Đoan Tuệ công chúa, nàng hơi mím môi. Thái phu nhân dường như biết rõ nàng nghĩ cái gì, nhẹ nhàng vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của cháu gái. Bên kia Đoan Tuệ công chúa và Tần vương phi khách sáo chào hỏi xong, lập tức đến tìm bà ngoại, thấy Tống Gia Ninh, sắc mặt Đoan Tuệ công chúa trầm xuống, làm nũng muốn cướp vị trí của Tống Gia Ninh.

Tống Gia Ninh đang muốn tránh ra, Thái phu nhân chỉ vào bên cạnh chủ tọa nói: "Đừng đoạt đừng đoạt, giữ lại vị trí cho ngươi nè."

Ngữ khí thân mật, trong mắt hàm chứa cảnh cáo.

Đoan Tuệ công chúa không dám ở trước mặt bà ngoại láo xược, trừng Tống Gia Ninh, bất đắc dĩ đi qua.

Các tân khách vui vẻ cười cười nói nói nói chuyện phiếm, sau khi Thái phu nhân phẩm hết ba tách trà, Tiền viện Vương Phủ bỗng nhiên truyền đến tiếng pháo đùng đùng, Vân Phương, Đoan Tuệ công chúa cơ hồ đồng thời nhảy dựng lên, muốn đi ra phía trước nhìn người mới vào cửa. Thái phu nhân cười, nghiêng đầu khuyên tiểu tôn nữ: "An An cũng đi xem đi, sang năm chính là đại cô nương, lúc đấy muốn nhìn thì ta cũng không cho con đi."

Mà Vương Gia đón dâu, bình dân bách tính cả đời có thể trải qua mấy lần?

Tống Gia Ninh vốn là muốn nhìn, nếu như Thái phu nhân cho phép, Tống Gia Ninh liền dẫn theo đại nha hoàn Kim quế của Thái phu nhân, tung tăng rời đi.

Trước cửa chính Sở vương phủ, một đôi pháo đỏ cao cao đốt vẫn chưa xong, bởi vậy người cũng tạm thời không thể vào cửa.

Đám nam khách cũng chắn ở bên kia xem náo nhiệt, mấy tiểu cô nương Tống Gia Ninh trốn ở góc hành lang căn bản cái gì cũng nhìn không tới, Đoan Tuệ công chúa tùy ý làm bậy đã quen, là người thứ nhất chạy ra ngoài, muốn đến bên cạnh nhìn, có nàng dẫn đầu, Vân Phương cùng với ba cô nương choai choai khoảng mười tuổi khác nhìn nhìn nhau, cũng lẽo đẽo chạy theo.

Tống Gia Ninh tay nhỏ vịn cột trụ hành lang, do dự một chút, cuối cùng vẫn rút chân về.

Nàng không dám đi, ở nơi này xem thì hơn, có thể thấy bao nhiêu thì xem bấy nhiêu, trước cửa đều là đại quan kinh thành có mặt mũi, vạn nhất không cẩn thận đạp trúng ai thì làm sao bây giờ?

Tay vịn cột trụ hành lang, Tống Gia Ninh tận lực nhón chân lên, đầu người nhốn nháo, Tống Gia Ninh thấy được kế phụ nhà mình như hạc giữa bầy gà, mặt mỉm cười đứng ở bên trái trong đám quan viên. Tống Gia Ninh vô thức tìm kiếm bóng dáng quen thuộc khác, chợt nhận ra một bên mặt tuấn mỹ như tiên, trong nháy mắt lại bị bóng người chặn mất.

Tống Gia Ninh nghĩ tới buổi sáng nghe được tiếng xe ngựa, nhìn nhìn lại náo nhiệt nơi cửa ra vào, Tống Gia Ninh có chút hiếu kỳ tâm tình lúc này của Thọ vương, ngoại trừ thay Sở Vương cao hứng, đại khái cũng có vài phần chua xót nhỉ? Cha ruột không tứ hôn cho hắn, chỉ có thể trơ mắt nhìn các huynh trưởng hỉ bào gia thân, động phòng hoa chúc.

Suy nghĩ miên man, pháo rốt cuộc đã đốt xong, sau một hồi âm thanh ồn ào, trước cửa vòng vây mọi người bỗng nhiên như thủy triều thối lui ra hai bên, nhượng lại một mảnh trống lớn. Tống Gia Ninh nhãn tình sáng lên, cả thân thể cũng áp vào cột trụ hành lang, đầu thò ra liếc trộm. Sở Vương đi trước dắt tân nương đi vào, Sở Vương vốn có dáng vẻ không tầm thường, hôm nay một thân hỉ bào đỏ thẫm, phong lưu phóng khoáng, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười. Tân nương tử đầu phủ khăn tân nương, đi rất chậm, tư thái linh lung, uyển chuyển sinh động.

Tống Gia Ninh ngơ ngác nhìn qua tân nương, từ biệt từ tiết thượng tị năm trước, nàng đã một năm chưa gặp lại Phùng Tranh, không biết Phùng tỷ tỷ còn nhớ nàng hay không. Đang nghĩ ngợi, trong tầm mắt lại xuất hiện mấy đạo thân ảnh, nhị hoàng tử Duệ Vương đi theo sau lưng một nam nhân xa lạ đi ở bên trái, phía bên phải là Thọ vương không có Vương Phi và Tứ hoàng tử.

Ánh mắt của Tống Gia Ninh, đặt ở trên người Thọ vương, hai người tuy rằng ở sát vách, nhưng lần trước gặp mặt đã là tháng mười một năm ngoái. Trong nháy mắt trên dưới một trăm ngày trôi qua, Thọ vương giống như lại cao lớn hơn một đoạn, hắn mười bảy tuổi, non nớt trên mặt càng lúc càng mờ nhạt, lông mày thanh tuyển dần dần đã có một chút ý vị lăng lệ ác liệt, càng giống Đế Vương cao cao tại thượng kiếp trước Tống Gia Ninh nhìn thấy trong cung.

Đang nhìn đến nhập thần, thì thấy đối phương bỗng nhiên nhìn sang phía bên nàng.

Tống Gia Ninh trái tim xiết chặt, lập tức lùi đầu về, trái tim bịch bịch nhảy loạn, cũng không dám xem náo nhiệt nữa, dẫn Kim quế bước nhanh quay về phía hậu viện. Sau lưng Sở Vương, Vương Phi, Triệu Hằng chậm rãi đi về phía trước, ánh mắt lại bị một thân ảnh màu hồng Hải Đường ở dưới mái hiên góc đối diện hấp dẫn. Nha đầu béo lui quá nhanh, hắn không thấy rõ khuôn mặt, nhưng Triệu Hằng biết rõ, tiểu cô nương mặc bối tử màu đỏ hải đường nhanh chóng đào tẩu kia, là nàng.

Thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn biến mất, Triệu Hằng thu hồi ánh mắt, nhìn huynh trưởng và chị dâu Vương Phi đi ở phía trước, Triệu Hằng bỗng nhiên rất muốn biết, nha đầu béo lén lút chạy tới, là muốn nhìn Vương Gia đón dâu náo nhiệt, hay là, muốn nhân cơ hội liếc hắn một cái?

Tuổi còn nhỏ, nhưng hành động làm ra lại có thể câu dẫn hứng thú người khác.

Vái xong Thiên Địa, một đôi người mới muốn nhập động phòng, đám nam khách dừng lại, Sở Vương dắt tân nương tử đi về hướng phòng tân hôn hậu viện.

Các nữ quyến sớm chờ ở trong viện, đồng loạt hành lễ, Sở Vương cười vang: "Miễn lễ."

Bầu không khí lần nữa thoải mái hơn, sau khi Vương Gia Vương Phi đi vào, Tống Gia Ninh đỡ Thái phu nhân không nhanh không chậm đi vào trong, rồi dừng lại, Tống Gia Ninh chờ mong nhìn chằm chằm vào tân nương tử.

Phía dưới khăn tân nương, Phùng Tranh khẩn trương mà trong lòng bàn tay đổ mồ hôi, nhìn vạt áo nam nhân gần ở trước mắt, Phùng Tranh nói không nên lời trong lòng rốt cuộc là cảm thụ gì. Trước tiết thượng tị năm trước, nàng chưa bao giờ nghĩ tới bản thân sẽ có một ngày được một vị Vương Gia vừa ý, trong cung tuyển tú, khuê nữ nàng tránh không khỏi, nhưng Phùng Tranh cũng không cảm thấy nàng có thể lên làm Vương Phi, thẳng đến khi thánh chỉ truyền đến, Tuyên Đức Đế tứ hôn nàng cho Sở Vương.

Phùng Tranh thế mới biết, Sở Vương thật sự vừa ý nàng, thích đến mức muốn cưới làm Vương Phi, nhưng, hai người chỉ chung sống ngắn ngủi hơn một canh giờ, lời nói có thể đếm được trên đầu ngón tay, Sở Vương vốn không biết rõ nàng là dạng cô nương gì, càng nghĩ, Sở Vương thật sự thích, chỉ có gương mặt này của nàng.

Phùng Tranh một chút cũng không cao hứng nổi, hôm nay Sở Vương có thể thích khuôn mặt nàng, ngày mai gặp được người đẹp hơn, khẳng định cũng sẽ dễ dàng động tâm. Phùng Tranh muốn gả cho một nam tử toàn tâm toàn ý với nàng, không cầu đại phú đại quý, chỉ cầu cả đời an ổn đầu bạc răng long. Hôm nay gả cho Sở Vương làm Vương Phi, chờ đợi nàng, nhất định sẽ là một viện tử oanh oanh yến yến, lục đục với nhau tranh thủ tình cảm.

Một khắc khi khăn tân nương được vén lên, trái tim Phùng Tranh như nước đọng, may trên mặt thoa một tầng son phấn, bằng không thì sẽ là một gương mặt tái nhợt, dọa hỏng tân lang. Nhưng Sở Vương chờ mong ngày này đã hơn một năm, kinh diễm qua đi, bởi vì cách quá gần, hắn vẫn nhạy cảm bắt được khổ sở trong mắt tân nương tử.

Một năm nay, Sở Vương nhớ thương, là cái liếc mắt Phùng Tranh trừng hắn trong xe ngựa. Hắn thích Phùng Tranh lớn mật và tiểu đanh đá, hắn cho rằng Phùng Tranh sẽ vô cùng cao hứng làm Vương Phi của hắn, trước mắt tân nương tử hắn vui vẻ lấy vào lại là một gương mặt đau khổ, sắc mặt Sở Vương nhất thời lạnh lẽo, vô cùng khó coi.

Nữ quan chủ trì hôn sự của Sở Vương nhìn thấy, trong lòng lộp bộp rơi xuống, cái khó ló cái khôn trêu ghẹo nói: "Diện mạo Vương Phi so với thiên tiên, Điện hạ nhìn sửng sốt phải không? Vương Phi bị người nhìn đến xấu hổ rồi kia."

Có nàng ta ngắt lời, Sở Vương cuối cùng nhớ lại bây giờ không phải là lúc chất vấn, trong nháy mắt thừa dịp hoàn toàn vén lên khăn tân nương, dùng thanh âm chỉ có tân nương tử có thể nghe thấy nói: " Làm Vương Phi không vui?"

Phùng Tranh thân thể cứng đờ, ý thức được đây là nơi nào, nàng kịp thời tỉnh táo lại, cố gắng giả bộ dáng vẻ xấu hổ.

Sở Vương lúc này mới nghiêng người, để một phòng nữ quyến nhìn Vương Phi của hắn đẹp đến mức nào.

Mọi người đương nhiên khen ngợi một phen.

Tống Gia Ninh hai đời lần đầu tiên nhìn thấy tân nương tử, ngày mẫu thân tái giá nàng cũng không thể có mặt, giờ này khắc này, nhìn mũ phượng phục trang đẹp đẽ trên đầu Phùng Tranh, nhìn trang sức tinh xảo trên mặt Phùng Tranh, Tống Gia Ninh kinh diễm qua đi, trong lòng thập phần hâm mộ, khát vọng lớn nhất trong kiếp trước của nàng, chính là có thể mặc giá y chân chân chính chính gả đi một lần.

Không có được chính là tốt nhất, Tống Gia Ninh xem ra, có thể nở mày nở mặt xuất giá, chính là phúc khí lớn nhất của nữ nhân. Cho nên, lúc ánh mắt khó chịu của Phùng Tranh chuyển qua phía nàng, Tống Gia Ninh nở nụ cười tự đáy lòng, bên trong mắt hạnh long lanh chứa hâm mộ và chúc phúc phát ra từ đáy lòng.

Trái tim đắng chát của Phùng Tranh không khỏi có chút ấm áp, ít nhất, trong nhà này có một người thật sự quan tâm nàng, sau này có lẽ có thể qua lại.