Sắc Nước Hương Trời

Chương 37




Ba nam nhân đều có suy nghĩ riêng, nhưng Tống Gia Ninh lại vui mừng vì đã tìm được tri kỷ.

"Ngươi cũng nếm qua cây tể thái?" Lúc Phùng Tranh nhận ra cây tể thái trong giỏ của nàng cũng tỏ vẻ nàng cũng muốn hái cây tể thái về nhà, đôi mắt Tống Gia Ninh lập tức sáng ngời, hưng phấn hỏi.

Phùng Tranh không hiểu được sự vui mừng của Tống Gia Ninh, mờ mịt nói: "Đúng vậy a, cây tể thái chẳng những hương vị ngon, còn là một loại thảo dược, vị cam bình kia, có thể lại hòa tỳ lợi nước, cầm máu mắt sáng."

Tống Gia Ninh nghe xong, vui vẻ khoe khoang với Tam tỷ tỷ Vân Phương: "Nghe thấy chưa, cây tể thái mới không phải rau dại, công dụng khá nhiều loại đó."

Vân Phương hừ hừ: "Tác dụng nhiều hơn nữa, ngươi còn không phải chỉ biết mỗi ăn."

Tống Gia Ninh còn muốn cãi lại, Đình Phương bất đắc dĩ khuyên nhủ: "Được rồi được rồi, cũng không sợ Phùng tỷ tỷ chê cười."

Phùng Tranh vội nói: "Mới sẽ không, đại cô nương quá lo lắng." Sở Vương nàng không dám đắc tội, các cô nương Vệ Quốc Công phủ nàng cũng phải kính trọng một chút.

Đang trò chuyện, giọng nói của Sở Vương thình lình truyền tới: "Các ngươi đều nói cây tể thái ăn ngon, vậy thì hái thêm một chút, buổi trưa chọn tửu lâu bảo bọn họ làm vài món ăn cây tể thái, bổn vương cũng nếm một chút." Sinh ra ở hoàng gia, lúc Sở Vương đi theo quân xuất chinh thường ăn đủ thứ món kém chất lượng, nhưng thật đúng là chưa từng ăn loại rau dại tể thái này.

Tống Gia Ninh lần trước ăn cây tể thái vẫn là chuyện của kiếp trước, lâu rồi không ăn, nàng sớm thèm rồi, nghe vậy liền là người thứ nhất dùng hành động biểu thị ủng hộ, xách rổ nhỏ liền tiếp tục đi đào cây tể thái. Bị một sói lang thân phận tôn quý nhìn chằm chằm, Phùng Tranh khẩu vị gì cũng không có, nhưng lại không thể không đuổi theo Tống Gia Ninh, hai người cùng nhau đào.

Ba cô nương Quách gia nhìn nhau, dở khóc dở cười cũng đi đào cây tể thái.

Bờ sông hoa cỏ xanh rì, cây tể thái có ở khắp nơi, không tới hai khắc, rổ của năm cô nương đều đầy ắp.

Vừa vặn A Thuận dẫn một cái thuyền hoa tới, Sở Vương khen ngợi vỗ vỗ bả vai Quách Kiêu, sai khiến A Thuận nói: "Ngươi mang những cây tể thái này tới nhã gian Vân Lâu Đính, một canh giờ sau chúng ta đến."

A Thuận theo bản năng nhìn chủ tử nhà mình, Quách Kiêu trách mắng: "Còn không mau đi?"

A Thuận vội vàng xách giỏ đồ ăn đi.

Lâm thị cũng thích cây tể thái, vừa mới mang thai ba tháng đầu thèm ăn vô cùng, Tống Gia Ninh còn muốn mang cây tể thái trở về cho mẫu thân nếm một chút. Thấy A Thuận thu rổ của các tỷ tỷ còn muốn đoạt của nàng, Tống Gia Ninh theo bản năng đặt cái rổ ra phía sau, chỉ mấy cái rổ trong tay A Thuận: "Nhiêu đây đủ ăn rồi, mang nhiều hơn bên kia dùng cũng không hết, mắc công lại ném đi nữa."

Lời này quá có đạo lý, A Thuận không cách nào phản bác lại được, cười chào từ biệt các chủ tử, đi đưa đồ ăn đặt bàn.

Tống Gia Ninh hài lòng đặt rổ đồ ăn của mình lên xe ngựa, cất kỹ rồi đi trở về, lúc này mới phát hiện ánh mắt mọi người khác thường. Quách Kiêu mặt không biểu tình, lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm, Phùng Tranh và các tỷ tỷ cũng cười, một bên Sở Vương trên mặt cũng mang theo nụ cười, mới lạ giống như nhìn khỉ làm xiếc quan sát nàng. Chỉ có Hoàng Đế tương lai Triệu Hằng, chắp tay đứng ở trên đồng cỏ, mặc cẩm bào màu trắng ngà, khuôn mặt yên tĩnh sâu sắc, trong mắt bao phủ sương mù, không mang theo bất kỳ tâm tình gì làm cho nàng lúng túng tựa như một vị Thần Tiên hạ phàm ngao du, nhìn giống như vui cười với dân chúng, thật ra tâm tư đặt ở bên ngoài phàm trần.

Triệu Hằng như vậy, Tống Gia Ninh không dám mạo muội tiếp cận, nhưng ngoài dự đoán, lại cũng không cảm thấy sợ hãi.

Vừa toát ra ý niệm không sợ trong đầu, Tống Gia Ninh bỗng nhiên nhớ lại tết Nguyên Tiêu đêm đó, ánh mắt lạnh như băng khi Triệu Hằng đối không ra câu "Yên tỏa trì đường liễu", so với Quách Kiêu càng khiếp người hơn. Trong lòng Tống Gia Ninh run lên, thu hồi các loại suy nghĩ lung tung, trốn sau lưng mấy tỷ tỷ bên cạnh.

Thuyền hoa chậm rãi đi đến bên cạnh bờ, người chèo thuyền ngừng thuyền bắc tấm ván.

Quách Kiêu mời hai vị Vương Gia lên thuyền trước, sau khi Sở Vương lên thuyền liền đứng ở bên kia ván, đôi mắt nhìn chằm chằm Phùng Tranh, Triệu Hằng đầu cũng không quay lại đi vào trong thuyền.

Các vương gia lên thuyền xong, Tam cô nương Vân Phương cao hứng bừng bừng liền muốn chạy lên trên, bị Quách Kiêu dùng ánh mắt ngăn lại, khách khí mời Phùng Tranh đi đầu.

Phùng Tranh ngó ngó Sở Vương giống như Môn Thần canh giữ ở cạnh thuyền, kiên trì đi tới.

Sở Vương đưa tay cho nàng, cười nói: "Thuyền này lắc dữ lắm, ta đỡ cô nương."

Phùng Tranh xinh đẹp đỏ mặt lên, nhưng không dám không nghe theo, bị Sở Vương cầm chặt bàn tay nhỏ bé kéo lên. Lên thuyền, Phùng Tranh lập tức rút tay lại, Sở Vương cười buông ra, mang theo nàng đi lên phía trước.

Tống Gia Ninh âm thầm tặc lưỡi, cuối cùng đã nhìn ra, Sở Vương là đang đùa giỡn Phùng Tranh, cũng không biết là nhất thời cao hứng, hay là thật sự đặt Phùng Tranh vào trong lòng. Đôi mắt nhìn qua thân ảnh vô cùng nhỏ nhắn xinh xắn của Phùng Tranh được Sở Vương làm nổi bật lên, Tống Gia Ninh vô ý thức đi theo sau lưng các tỷ tỷ, thẳng đến khi bàn tay đột nhiên bị một bàn tay to ấm áp nắm lấy, Tống Gia Ninh mới chợt hoàn hồn.

Quách Kiêu chú ý tới sắc mặt biến hóa của nàng, như con thỏ ngủ say bị kinh sợ, lập tức khẩn trương lên.

Quách Kiêu không hiểu, hắn chỉ là đỡ nàng một chút, tại sao lại như thế?

Cảm nhận được lòng bàn tay nàng bỗng nhiên đổ mồ hôi, Quách Kiêu nhíu mi, kéo người lên trên thuyền liền buông lỏng tay.

Tống Gia Ninh thở ra một hơi, cố gắng bỏ qua nhiệt độ nam nhân lưu lại trong lòng bàn tay, lần nữa tụ họp lại với các tỷ tỷ.

Ở trong thuyền hoa, Triệu Hằng ngồi gần cửa sổ, từ sau khi bàn tay nắm chung của Quách Kiêu và Tống Gia Ninh được buông ra, hắn cũng hờ hững dời đi ánh mắt.

Sau một canh giờ, thuyền hoa chậm rãi chạy trên mặt nước, hồ dập dờn sóng nước gió mát say lòng người. Bởi vì có hai vị Vương Gia ở đây, đám cô nương Quách gia cũng rụt rè yên tĩnh ngắm cảnh, Phùng Tranh càng cố ý ngồi ở sau lưng bốn chị em, ý đồ mượn thân thể nhỏ nhắn của Tống Gia Ninh che khuất bản thân. Tống Gia Ninh kiếp trước bị người cướp đoạt, nàng thật sự rất thông cảm với Phùng Tranh chưa biết tương lai, nhưng Sở Vương ngồi phía trước một hồi liền liếc mắt nhìn các nàng bên này, nhìn không thấy Phùng Tranh liền cau mày, giống như đang trừng nàng, Tống Gia Ninh cũng thật sự hoảng hốt nha.

Không dám đắc tội Sở Vương, đổi vị trí cũng có thể khiến Phùng Tranh ở phía sau trong lòng nguội lạnh, Tống Gia Ninh hướng ra nước sông ngoài cửa sổ suy nghĩ một chút, linh cơ nhất động, ngáp một cái, hai tay úp lên trên bàn, vùi đầu ngủ.

Phùng Tranh cả kinh, Sở Vương mừng thầm, ánh mắt hai người cứ như vậy hướng lên trên đỉnh đầu Tống Gia Ninh.

Tống Gia Ninh không nhìn thấy, nằm sấp một hồi không thoải mái, nàng chậm chạp quay đầu, khuôn mặt hướng ngoài cửa sổ ngủ. Thân thuyền khẽ động, ánh mặt trời ngày xuân chiếu ở trên mặt nàng, ấm áp mà đặc biệt thoải mái, thân thể Tống Gia Ninh càng ngày càng buông lỏng, thật sự ngủ mất.

Sở Vương ở một bên, Triệu Hằng chợt đứng dậy, một mình đi ra bên ngoài thuyền.

Bên ngoài gió sông càng ngày càng lớn, Triệu Hằng chắp tay đứng ở mũi thuyền, vạt áo theo gió phập phồng, thưởng thức quang cảnh phía trước, hắn nghiêng người nhìn về phía sau thuyền, đập vào mắt là một cảnh xuân tú lệ, còn có bên trong cửa gỗ hoa văn chạm trổ, một khuôn mặt nhỏ nhắn ngủ đến đỏ bừng, ngây thơ khả ái, khờ khạo đáng yêu, ngây ngô hồn nhiên.

Tác giả có lời muốn nói: Gia Ninh: lại nhìn lén ta!

Triệu Hằng: ừ, con mắt thứ ba cũng đang nhìn.

Gia Ninh: hừ, rõ ràng chỉ có hai con mắt!

Triệu Hằng: đi theo ta vào nhà.

Sau một lúc lâu, trong phòng bỗng nhiên truyền đến một hồi thanh âm bộp bộp BA~.