Sắc Màu Hôn Nhân

Chương 50: Chúng ta kết hôn đi (2)




Editor: TLinh + Beta: Amouriel – Linh

Khoảnh khắc đó.Giang Ninh nói là thị trấn nhỏ cô đã sống hai mươi năm “Bố ơi, con muốn kết hôn với anh Chu.”

Trong đầu Giang Ninh kêu ồn ào, có rất nhiều suy nghĩ đã biến mất, thay vào đó trở nên trống rỗng.Trong đầu Giang Ninh kêu ồn ào, có rất nhiều suy nghĩ đã biến mất, thay vào đó trở nên trống rỗng.

Cô chỉ nhìn Chu Liệt ngồi xổm trước mặt cô.Chu Liệt đi tới, đánh thức Giang Ninh đang ngủ, “A Ninh, phòng bệnh mới sắp xếp xong rồi, có giường để nghỉ ngơi rồi em đi đổi chỗ khác để ngủ tiếp đi. ”“Chu Liệt, người đàn ông nằm trên giường bệnh, còn có người phụ nữ kia, rốt cuộc là gì của anh?”Một lát sau.

Nhìn gương mặt thâm thúy của anh, khuôn mặt đẹp trai, cũng nhìn xuống áo sơ mi trắng trên người anh đang mặc.Anh đổi phòng bệnh cho Giang Hải, anh thương lượng với bác sĩ phương án điều trị tiếp theo, anh thu xếp gọi điện thoại liên lạc với bệnh viện tốt hơn.“Chu Liệt, anh đang nói cái gì vậy? Anh muốn từ chức? Anh điên rồi à!”Cô bị Chu Liệt nắm tay, đi đến phòng bệnh của Giang Hải.

Chu Liệt không thúc giục cô, chỉ yên lặng chờ đợi.Nhìn gương mặt thâm thúy của anh, khuôn mặt đẹp trai, cũng nhìn xuống áo sơ mi trắng trên người anh đang mặc.Bời vì Tần Niệm quá khiếp sợ, tâm trạng không khống chế được.

Giang Ninh hoảng hốt, nói ra một câu ngoài dự liệu.Ông cố gắng mở miệng: “A Ninh, con đã nghĩ kỹ chưa? Con thật sự nguyện ý kết hôn với A Liệt sao?”Vào lúc này, tại sao cô lại nói ra những lời này.

Cô nói: “Em không muốn… Rời khỏi nơi này…”Chu Liệt không đến một mình, anh tới đây rất vội vàng, Tần Niệm đang đi công tác cùng Chu Liệt cũng không yên tâm mà đi theo anh.“Qua nửa năm nữa, anh sẽ là đối tác của công ty! Là đối tác trẻ nhất trong khách hàng của chúng tôi!”

Giang Ninh nói là thị trấn nhỏ cô đã sống hai mươi nămChu Liệt bắt đầu bận rộn trong bệnh viện nhỏ.

Cô được sinh ra ở đây, lớn lên ở đây, và tất cả những kỷ niệm cô với Giang Hải đều ở đây.Trên người cô bao phủ bởi một chiếc áo khoác màu đen của Chu Liệt, nhưng cô không nhìn thấy bóng dáng anh.Khoảnh khắc đó.

Cô không muốn rời khỏi nơi này.Editor: TLinh + Beta: Amouriel – Linh

Nhưng Chu Liệt trước mắt, hơi thở trên người anh tản ra… Anh không còn thuộc về nơi này nữa.Giang Ninh nhẹ nhàng gật đầuChu Liệt xử lý tất cả mọi chuyện một cách ổn thỏa.Anh nói với Giang Ninh: “Được, chúng ta sẽ không đi đâu hết. A Ninh, anh sẽ ở lại đây.”

Giang Ninh đã nhớ lại không biết bao nhiêu lần.Ngay cả chính cô cũng không biết, nghĩ không rõ ràng.

Vào lúc này, tại sao cô lại nói ra những lời này.“Từ khi anh còn chưa tốt nghiệp nghiên cứu sinh, đã ở văn phòng làm việc bán mạng trong công ty! Một năm 365 ngày, anh có thể đi làm 360 ngày, ngay cả cuối năm đêm 30, anh vẫn còn ở lại tăng ca!”Giang Ninh hoảng hốt, nói ra một câu ngoài dự liệu.Ông chăm chú nhìn Chu Liệt dắt Giang Ninh đi vào, hai người đồng loạt ngồi bên giường bệnh của ông.

Ngay cả chính cô cũng không biết, nghĩ không rõ ràng.

Chu Liệt nghe được lời nói của cô, anh như thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi hô hấp.Chu Liệt không thúc giục cô, chỉ yên lặng chờ đợi.Giang Ninh trở về chỗ ngồi ban đầu của cô, khoác áo âu phục của Chu Liệt, sau đó nhắm mắt lại.

Anh nói với Giang Ninh: “Được, chúng ta sẽ không đi đâu hết. A Ninh, anh sẽ ở lại đây.”Tay cô nắm chặt vạt áo, cảm nhận được hơi thở của Chu Liệt còn lưu lại trên quần áo.

Giang Ninh chớp chớp mắt, vẻ mặt mờ mịt

Ngay lúc đó, cô vẫn chưa hiểu Chu Liệt nói “Ở lại đây” là có ý gì.Giang Ninh chớp chớp mắt, vẻ mặt mờ mịt

Nhưng như thể.Tất cả mọi thứ…như thể anh không phải là người đã rời đi bảy năm, sau đó đột nhiên trở về.Chu Liệt nghe được lời nói của cô, anh như thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi hô hấp.

Chuyện bọn họ kết hôn, cứ như vậy mà làm luôn.Bởi vì khi cô nghe rõ Tần Niệm nói, cô bèn xoay người rời đi.Tiếng hét của cô ta liên tục được khuếch đại ở cầu thang yên tĩnh.

Chu Liệt bắt đầu bận rộn trong bệnh viện nhỏ.Ngay lúc đó, cô vẫn chưa hiểu Chu Liệt nói “Ở lại đây” là có ý gì.

Anh đổi phòng bệnh cho Giang Hải, anh thương lượng với bác sĩ phương án điều trị tiếp theo, anh thu xếp gọi điện thoại liên lạc với bệnh viện tốt hơn.Cô được sinh ra ở đây, lớn lên ở đây, và tất cả những kỷ niệm cô với Giang Hải đều ở đây.Đó là Tần Niệm.

Tất cả mọi thứ…như thể anh không phải là người đã rời đi bảy năm, sau đó đột nhiên trở về.Ích kỷ, muốn anh ấy ở lại.

Chu Liệt xử lý tất cả mọi chuyện một cách ổn thỏa.

Giang Ninh lo sợ bất an, lúc này mới chậm rãi bình tĩnh lại.

Cô dựa vào tường và nhắm mắt lại một cách nặng nềCô dựa vào tường và nhắm mắt lại một cách nặng nề

Chờ Giang Ninh ngủ trưa một lát tỉnh lại.

Trên người cô bao phủ bởi một chiếc áo khoác màu đen của Chu Liệt, nhưng cô không nhìn thấy bóng dáng anh.

Giang Ninh theo bản năng tìm kiếm Chu Liệt.Chờ Giang Ninh ngủ trưa một lát tỉnh lại.

Trong một thoáng, cô nghe thấy một cuộc cãi vã phát ra từ cầu thang bệnh viện, ở phía sau cánh cửa an ninh.

Giang Ninh nhẹ nhàng đi tới.Phòng riêng sạch sẽ, vừa gọn gàng vừa có môi trường tốtTừ cánh cửa an ninh mở ra, nhìn thấy một người phụ nữ trẻ tuổi mặc trang phục OL.

Từ cánh cửa an ninh mở ra, nhìn thấy một người phụ nữ trẻ tuổi mặc trang phục OL.Cô không muốn rời khỏi nơi này.

Đó là Tần Niệm.

Chu Liệt không đến một mình, anh tới đây rất vội vàng, Tần Niệm đang đi công tác cùng Chu Liệt cũng không yên tâm mà đi theo anh.Giang Ninh đã nhớ lại không biết bao nhiêu lần.

Tần Niệm cau mày, vẻ mặt không thể tin được hiện lên trên khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp. Cô nói: “Em không muốn… Rời khỏi nơi này…”

“Chu Liệt, anh đang nói cái gì vậy? Anh muốn từ chức? Anh điên rồi à!”

“Từ khi anh còn chưa tốt nghiệp nghiên cứu sinh, đã ở văn phòng làm việc bán mạng trong công ty! Một năm 365 ngày, anh có thể đi làm 360 ngày, ngay cả cuối năm đêm 30, anh vẫn còn ở lại tăng ca!”Chuyện bọn họ kết hôn, cứ như vậy mà làm luôn.

“Qua nửa năm nữa, anh sẽ là đối tác của công ty! Là đối tác trẻ nhất trong khách hàng của chúng tôi!”

“Chu Liệt, tôi chưa từng thấy ai xuất sắc thích hợp hơn anh! Bây giờ anh nói với tôi là anh muốn từ chức sao? Còn để tôi quay lại giúp anh xử lý chuyện từ chức? ”

“Không phải anh đang nói đùa đấy chứ, đầu óc anh bị úng nước rồi à?! Từ ngày hôm qua anh nhận được cú điện thoại kia, anh đã trở lên không ổn rồi. Tôi đi theo anh lái xe đến đây 10 tiếng đồng hồ, không phải để nghe anh nói những thứ vớ vẩn này!”Chu Liệt còn nói gì đó ’’…’’, Giang Ninh không nghe thấy.

“Chu Liệt, người đàn ông nằm trên giường bệnh, còn có người phụ nữ kia, rốt cuộc là gì của anh?”

Bời vì Tần Niệm quá khiếp sợ, tâm trạng không khống chế được.Cô chỉ nhìn Chu Liệt ngồi xổm trước mặt cô.

Tiếng hét của cô ta liên tục được khuếch đại ở cầu thang yên tĩnh.Giờ lúc này, Giang Ninh vô cùng rõ ràng nghe được tiếng lòng của mình.

Chu Liệt nói, “Cô nhỏ giọng một chút, nơi này là bệnh viện đừng quấy rầy người khác…”

Chu Liệt còn nói gì đó ’’…’’, Giang Ninh không nghe thấy.

Bởi vì khi cô nghe rõ Tần Niệm nói, cô bèn xoay người rời đi.

Giang Ninh trở về chỗ ngồi ban đầu của cô, khoác áo âu phục của Chu Liệt, sau đó nhắm mắt lại.

Tay cô nắm chặt vạt áo, cảm nhận được hơi thở của Chu Liệt còn lưu lại trên quần áo.

Giờ lúc này, Giang Ninh vô cùng rõ ràng nghe được tiếng lòng của mình.

Cô muốn Chu Liệt ở lại.

Ích kỷ, muốn anh ấy ở lại.

Một lát sau.

Chu Liệt đi tới, đánh thức Giang Ninh đang ngủ, “A Ninh, phòng bệnh mới sắp xếp xong rồi, có giường để nghỉ ngơi rồi em đi đổi chỗ khác để ngủ tiếp đi. ”Chu Liệt nói, “Cô nhỏ giọng một chút, nơi này là bệnh viện đừng quấy rầy người khác…”

Giang Ninh mở mắt ra, như thể chưa nghe thấy cái gì cả.“Không phải anh đang nói đùa đấy chứ, đầu óc anh bị úng nước rồi à?! Từ ngày hôm qua anh nhận được cú điện thoại kia, anh đã trở lên không ổn rồi. Tôi đi theo anh lái xe đến đây 10 tiếng đồng hồ, không phải để nghe anh nói những thứ vớ vẩn này!”

Cô bị Chu Liệt nắm tay, đi đến phòng bệnh của Giang Hải.

Phòng riêng sạch sẽ, vừa gọn gàng vừa có môi trường tốt

Có lẽ là bởi vì Chu Liệt đến đây, tinh thần Giang Hải có vẻ tốt hơn ngày hôm qua.

Ông chăm chú nhìn Chu Liệt dắt Giang Ninh đi vào, hai người đồng loạt ngồi bên giường bệnh của ông.Nhưng Chu Liệt trước mắt, hơi thở trên người anh tản ra… Anh không còn thuộc về nơi này nữa.

Ánh mắt Giang Hải, cuối cùng dịu dàng dừng lại trên người Giang Ninh.

Ông cố gắng mở miệng: “A Ninh, con đã nghĩ kỹ chưa? Con thật sự nguyện ý kết hôn với A Liệt sao?”

Giang Ninh nhẹ nhàng gật đầu

“Bố ơi, con muốn kết hôn với anh Chu.”