Editor: Chao + Beta: Linh, Amouriel
Hai đứa trẻ cãi nhau ầm ĩ không ngừng xem ai là người bảo vệ mẹ.
Giang Ninh không ngờ rằng cho dù Chu Liệt đã rời đi, cũng đã giải quyết tất cả những chuyện mà cô có thể phải đối mặt.
Trong căn nhà này không còn bóng dáng của người đàn ông, nhưng mà hơi thở của anh ở khắp mọi nơi.
Giang Hành và Chu Điềm cãi nhau một hồi. Hai khuôn mặt đứa nhỏ đều là tức giận.
Chúng quay đầu nhìn về phía Giang Ninh, đồng thanh hỏi, “Mẹ ơi, mẹ muốn ai bảo vệ mẹ ạ?”
Giang Ninh đối đầu với đôi mắt đen như mực của chúng, kìm lòng không được mỉm cười.
Cô nói “Hãy để bố bảo vệ mẹ, sau đó mẹ bảo vệ các con nhé ~”
Giang Hành và Chu Điềm nghe xong, hai người nhìn nhau. Vẻ mặt buồn bực trong khoảnh khắc không thấy đâu.
Cả hai gật đầu.
Một người sau đó ngồi xuống chơi trò ghép hình, một người quay đầu tiếp tục chơi ngôi nhà với búp bê Tây Dương. Khi hai đứa trẻ không cẩn thận đụng phải “lãnh địa” của đối phương, vẫn còn cãi nhau tới tấp. Nhưng tức giận quay đầu đi vài giây, lại nhanh chóng quên mất.
Giang Ninh nhìn hai bóng dáng nhỏ bé trước mắt, đột nhiên nhớ tới chuyện của Giang Hành và Chu Điềm khi còn bé….
Khi đó, Giang Hành và Chu Điềm mới hai tuổi, còn chưa đi học mẫu giáo. Đứa nhỏ đã có thể nói chuyện. Nhưng trong miệng ngậm nước miếng, nói cái gì cũng hàm hồ hồ hồ, dường như mang theo một mùi sữa không biết gì, có vẻ rất đáng yêu.
Khi không phải bận rộn ở ngoài đồng, Chu Liệt cũng giống như bọn nhỏ, để chân trần, ngồi trên đệm bọt biển mềm mại màu sắc sặc sỡ.
Đôi khi trong tay anh sẽ cầm một quyển thơ cổ có hình vẽ, rồi sau đó kiên nhẫn dạy từng câu từng chữ cho Giang Hành và Chu Điềm.
Vừa vặn là tuổi bi bô tập nói.
Giang Hành và Chu Điềm mỗi người một bên, nằm sấp trên đùi Chu Liệt, ngẩng đầu nhìn người bố cao lớn, lắng nghe giọng nói của anh.
Hết lần này đến lần khác nói, “Cày đồng đang buổi ban trưa/ Mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày…..’’
Tính tình anh rất bình tĩnh, lại có kiên nhẫn, luôn không ngừng lặp lại.
Giang Hành và Chu Điềm một mặt cười khúc khích, một mặt y y a a lên tiếng, tất cả đều là âm thanh không rõ ràng.
Giang Ninh chưa bao giờ tin đứa nhỏ có thể học được thơ cổ như vậy. Chỉ coi như Chu Liệt cưng chiều đứa nhỏ, không hề chán mà dạy dỗ.
Tuy nhiên, một ngày nào đó.
Giang Hành bước bắp chân, đi tới trước mặt Giang Ninh, cánh tay ngắn ngủi ôm lấy đùi cô.
Bánh bao nhỏ nhiều thịt, chớp chớp đôi mắt to đen nhánh.
“Mẹ mẹ…”
“Cài đòng đang bùi ban chuuuuuu…..’’
Vẫn là nói ê a gọi mẹ , giọng ngọng ngọng dính khẩu âm.