Editor: Chang + Beta: Linh, Amouriel
Ngón tay Giang Ninh bị Chu Liệt nắm chặt, nhẹ nhàng giật giật ở trong lòng bàn tay anhDưới bóng đêm.Bên môi Chu Liệt lộ ra một nụ cười nhẹ đến không thể phát hiện được.Bàn trang điểm vẫn trống rỗng như trước, tủ quần áo cũng trống rỗng, nhưng trong phòng trở nên gọn gàng như lúc ban đầu.
Đầu ngón tay cọ xát qua da thịt của anh, cả hai đều ngứa ngáy.Vào lúc này.
Vào lúc này.Bọn họ đã thống nhất rằng nếu muốn yêu dương thì phải làm theo tất cả quá trình, cũng phải thực hiện theo cách yêu dương.
Giang Ninh không phân biệt được cô là vì khao khát chuyện “Chúng ta yêu đương”, hay là Chu Liệt dùng ánh mắt mê hoặc nhìn côNgoại trừ những thứ trên người, không mang theo thứ gì khác.Như vậy đã đồng ý.
Cô không thể nói một lời từ chối. Ngược lại là…Là Giang Ninh tự mình đến cửa hàng bánh ngọt đặt hàng.
“Được.”Anh thúc giục “Em mau đi về nhà đi, đừng suy nghĩ lung tung nữa, em ngủ trước đi nhé.”
Như vậy đã đồng ý.Chu Liệt lưu luyến ngửi mùi hương trên cơ thể cô.Chu Liệt gật đầu.
Bên môi Chu Liệt lộ ra một nụ cười nhẹ đến không thể phát hiện được.Cái gọi là tương lai, cái gọi là sự nghiệp, cái gọi là nổi bật… Tất cả những điều đó, đều không sánh được với Giang Ninh.
Anh còn muốn hôn Giang Ninh một lần nữa, nhưng vừa mới đứng dậy, động tác chợt dừng lại.Giang Ninh từng bước một đi về nhà.Anh còn muốn hôn Giang Ninh một lần nữa, nhưng vừa mới đứng dậy, động tác chợt dừng lại.
Nụ hôn này, cuối cùng là tiếc nuối không dám xuống.Đèn đường rất tối, cô không nhìn rõ bóng dáng Chu Liệt.“A Ninh, chờ trời sáng, anh sẽ gọi điện thoại cho giáo viên mầm non, xin nghỉ phép cho Tiểu Hành và Tiểu Điềm. Sáng sớm ngày mai, đứa nhỏ có thể ngủ thêm một chút, không cần đưa đứa nhỏ đi học…”Ôm lấy nhiệt độ cơ thể, ngắn ngủi như trong nháy mắt.
Bọn họ đã thống nhất rằng nếu muốn yêu dương thì phải làm theo tất cả quá trình, cũng phải thực hiện theo cách yêu dương.Chu Liệt đi ra ngoài rót một cốc nước ấm, để vào lòng bàn tay cô. Giang Ninh cầm lấy cốc nước, uống nước từng ngụm nhỏ. Đôi môi sưng lên, khi tiếp xúc với nước ấm, nổi lên một chút đau đớn.“A Ninh, đôi mắt em đã sưng lên rồi, nhưng hôm nay muộn rồi, cũng không nên chườm đá. Sáng mai tỉnh dậy, có thể chườm đá vài phút…”
Trước khi “Theo đuổi” Giang Ninh, anh vẫn không thể hôn cô. Ngay cả khi Giang Ninh là vợ của anh.Vào lúc này, người Chu Liệt không yên lòng nhất vẫn là Giang Ninh.Anh giải thích: “A Ninh, ở bên cạnh em, anh sẽ không muốn đi….. Hơn nữa có một số việc, anh cần phải đi xử lý một chút. Anh sẽ trở về nhanh thôi, bởi vì anh còn muốn theo đuổi em, còn phải yêu đương với em nữa.”
Ánh mắt Giang Ninh cũng nhẹ nhàng quét qua môi Chu Liệt.Dưới ánh mắt của anh.
Cứ như vậy. Cứ như vậy. Trước khi “Theo đuổi” Giang Ninh, anh vẫn không thể hôn cô. Ngay cả khi Giang Ninh là vợ của anh.
Màn đêm hỗn loạn sắp khép lại, thời gian bất tri bất giác đã trôi qua mười hai giờ.Giang Ninh mới là nơi trở về của cuộc đời anh.
Sinh nhật Chu Liệt đã kết thúc.Cô đột nhiên nắm lấy cổ tay Chu Liệt.
Một ngày mới bắt đầu.
Giang Ninh được đặt bên giường.Sinh nhật Chu Liệt đã kết thúc.
Chu Liệt đi ra ngoài rót một cốc nước ấm, để vào lòng bàn tay cô. Giang Ninh cầm lấy cốc nước, uống nước từng ngụm nhỏ. Đôi môi sưng lên, khi tiếp xúc với nước ấm, nổi lên một chút đau đớn.Ngón tay Giang Ninh bị Chu Liệt nắm chặt, nhẹ nhàng giật giật ở trong lòng bàn tay anh
Tất cả những điều này, đều làm cho Giang Ninh hồi tưởng lại hôn lưỡi cộng hưởng linh hồn kia.Hơi thở dán vào tai nhau.Màn đêm hỗn loạn sắp khép lại, thời gian bất tri bất giác đã trôi qua mười hai giờ.
Chu Liệt hoàn toàn bất đồng như vậy.Một ngày mới bắt đầu.
Chu Liệt lấy những thứ Giang Ninh chọn ra, sửa sang lại từng món một, nhưng cũng không đặt lại trong tủ quần áo. Anh đặt tất cả những thứ này vào trong nhà kho.
Bàn trang điểm vẫn trống rỗng như trước, tủ quần áo cũng trống rỗng, nhưng trong phòng trở nên gọn gàng như lúc ban đầu.
Chu Liệt nói với Giang Ninh.Giang Ninh nhỏ giọng gọi tên anh: “A Liệt. ”
“A Ninh, nếu em không thích mấy thứ này, chúng ta sẽ ném đi. Lần sau anh sẽ mua thứ em thích, nhất định sẽ không giấu em nữa…”Giang Ninh được đặt bên giường.
“A Ninh, đôi mắt em đã sưng lên rồi, nhưng hôm nay muộn rồi, cũng không nên chườm đá. Sáng mai tỉnh dậy, có thể chườm đá vài phút…”
“A Ninh, chờ trời sáng, anh sẽ gọi điện thoại cho giáo viên mầm non, xin nghỉ phép cho Tiểu Hành và Tiểu Điềm. Sáng sớm ngày mai, đứa nhỏ có thể ngủ thêm một chút, không cần đưa đứa nhỏ đi học…”Editor: Chang + Beta: Linh, Amouriel
Từng câu, từng chữ một.
Chu Liệt cẩn thận dặn dò, giống như vẫn như trước kiaVui vẻ như một chàng traiAnh nhìn quần áo mỏng manh trên người Giang Ninh, cùng với bóng đêm lạnh lẽo sau vào thu.
Nhưng mà anh nói…Giọng nói cô căng thẳng hỏi “Tối nay anh sẽ đi sao?”Giang Ninh mím môi, ánh mắt căn bản không nỡ rời Chu Liệt.
Giang Ninh nghĩ đến câu nói kia của Chu Liệt [Anh sẽ tạm thời dọn ra khỏi nhà…]
Cô đột nhiên nắm lấy cổ tay Chu Liệt.Ánh mắt Giang Ninh cũng nhẹ nhàng quét qua môi Chu Liệt.
Giọng nói cô căng thẳng hỏi “Tối nay anh sẽ đi sao?”Giang Ninh thoạt đầu sửng sốt, sau đó chậm rãi nhớ lại, cảm nhận được những khát vọng nho nhỏ từ trong lời nói của Chu Liệt. Trong lòng đau lòng không chịu nổi.Bóng dáng hai người, gần như hòa làm một thể.“Được.”
Chu Liệt gật đầu.
Anh giải thích: “A Ninh, ở bên cạnh em, anh sẽ không muốn đi….. Hơn nữa có một số việc, anh cần phải đi xử lý một chút. Anh sẽ trở về nhanh thôi, bởi vì anh còn muốn theo đuổi em, còn phải yêu đương với em nữa.”Giang Ninh nghĩ đến câu nói kia của Chu Liệt [Anh sẽ tạm thời dọn ra khỏi nhà…]
Cuối cùngChu Liệt cuối cùng vẫn không đành lòng. Anh nâng cánh tay lên, lại ôm lấy Giang Ninh một lần nữa.
Chính hai chữ ‘’yêu đương” này, khiến Giang Ninh buông lỏng lòng bàn tay ra.
Chỉ là nghe Chu Liệt rời đi, trong lòng cô vẫn luyến tiếc, đi theo phía sau Chu Liệt, nhắm mắt theo đuôi.Cô không thể nói một lời từ chối. Ngược lại là…
Chu Liệt vẫn rời khỏi nhà này.
Ngoại trừ những thứ trên người, không mang theo thứ gì khác.“A Ninh, nếu em không thích mấy thứ này, chúng ta sẽ ném đi. Lần sau anh sẽ mua thứ em thích, nhất định sẽ không giấu em nữa…”
Anh chỉ đưa ra yêu cầu với Giang Ninh, “A Ninh, nửa cái bánh ngọt trong tủ lạnh, có thể để cho anh mang đi được không? ”
Đó là bánh sinh nhật của anh.Bước chân vội vàng trở lại cổng sắt bên ngoài.
Là Giang Ninh tự mình đến cửa hàng bánh ngọt đặt hàng.Giang Ninh đứng bên cửa, do dự không biết có nên đóng cửa hay không.