Editor: Chao + Beta: Amouriel – Linh
Giang Ninh nhấn bàn phím điện thoại di động từng chút.Giang Ninh đang bóc một quả trứng luộc cho Chu Điềm, vẫn như thường lệ ở trong bát nhỏ đập nát cho cô bé con ăn.Lúc đó Giang Ninh còn không hiểu chứng minh thư là gì, chỉ cảm thấy trên đó có ảnh chụp của Chu Liệt, nên vui vẻ đưa cho Giang Hải xem.Cái chứng minh thư lén lút giấu đi kia bị Giang Ninh không cẩn thận nhìn thấy.
Đọc qua mỗi tin nhắn trong hộp thư đến.Chỉ có điều…Cô cong đôi mắt, cười nhẹ: “A Liệt, chúc anh sinh nhật vui vẻ.”Đó là một ngày bình thường không đáng chú ý.
Dung lượng điện thoại di động năm đó rất nhỏ, hộp thư đến có thể chứa tin nhắn văn bản cũng có số lượng.Năm ấy Chu Liệt mười sáu tuổi.Giang Ninh thèm ăn nên từ sáng sớm đã đuổi theo Chu Liệt hỏi: “Anh trai, khi nào chúng ta có thể ăn bánh ngọt nhỏ ạ? Lúc đó em có thể thổi nến được không ạ?”
Nhưng Chu Liệt gửi cho cô nhiều như vậy mà hiện tại còn lưu lại trong hộp thư đến. Tất cả mọi thứ lúc Giang Ninh mười bảy tuổi, sau khi lăn qua lộn lại cẩn thận lựa chọn, lựa chọn kỹ lưỡngAnh cầm đũa không sợ nóng mà ăn một miếng lớn. Vẻ mặt có chút sững sờ.Chu Liệt 35 tuổi. Tròn hai mươi năm Chu Liệt đến nhà họ Giang.
Mỗi tin nhắn đều có thể làm cho cô nhớ lại chuyện lúc đó.Editor: Chao + Beta: Amouriel – Linh
Lần này.Cô bé tiến đến trước mặt Chu Liệt, ngọt ngào nói, “Bố ơi, chúc bố sinh nhật vui vẻ! Buổi tối chúng ta có thể ăn bánh được không ạ?”Cuộc sống không có gì khác nhau
Giang Ninh biểu hiện rất bình tĩnh, ngay cả hốc mắt cũng không đỏ.Giang Hành cũng vui vẻ nói một câu: “Bố ơi, chúc bố sinh nhật vui vẻ ạ~”Anh yên lặng, đưa nguyện vọng sinh nhật cũng cho Giang Ninh.
Chắc là năm đó đau đớn quá nặng, thế cho nên đến bây giờ chết lặng, có vẻ không hề đau như vậy nữa.Anh còn dặn dò vài câu: “Mấy ngày nay Điềm Điềm có chút ho, con ở nhà trẻ chú ý em con chút, không cho phép em cởi áo khoác nhé.”
Chỉ có điều…Những ngọn nến trên bánh sinh nhật của Chu Liệt đều do Giang Ninh thổi.Đôi mắt đen láy của Chu Liệt nhìn chằm chằm bát mì trường thọ nóng hổi kia, kìm lòng không được mỉm cười.
Chiếc điện thoại Nokia này không phải của mình, vẫn là nên thuộc về Chu Liệt.Nhưng Chu Liệt gửi cho cô nhiều như vậy mà hiện tại còn lưu lại trong hộp thư đến. Tất cả mọi thứ lúc Giang Ninh mười bảy tuổi, sau khi lăn qua lộn lại cẩn thận lựa chọn, lựa chọn kỹ lưỡngNhưng mà.
Trên khuôn mặt tái nhợt của Giang Ninh, cuối cùng biểu cảm hiện lên vẻ rối rắm.Chu Liệt cười sờ sờ trán của cô bé, thấp giọng nói: “Được.”Mang theo một chút tư tâm như vậy.
Cô nhìn sang trái rồi sang bên phải.Chu Liệt đưa cho cô nhiều đồ như vậy, cô chỉ cần một chiếc điện thoại Nokia không đáng giá, sẽ không bị phát hiện.
Mang theo một chút tư tâm như vậy.Đến khi đủ tuổi, anh lấy được chứng minh thư, nhìn thấy dãy số đó mới biết sinh nhật của mình là vào cuối tháng mười.
Cuối cùng đặt điện thoại di động, còn có dây sạc, đặt trở lại thùng carton. Vẫn là vị trí ban đầu, những cuốn sách dày cộp được xếp từng cái một. Ở chỗ niêm phong thùng carton, dán băng dính một lần nữa.Chu Liệt lắc đầu, nuốt từng miếng xuống, “Không có, ăn rất ngon.”Ngày này trong năm nay.
Có vẻ như cô không biết gì hết.Thế cho nên sau này…
Chu Liệt đưa cho cô nhiều đồ như vậy, cô chỉ cần một chiếc điện thoại Nokia không đáng giá, sẽ không bị phát hiện.Giang Hành rất có dáng vẻ nam tử hán nhỏ, liên tục gật đầu đồng ý.Chu Liệt cũng sờ sờ trán Giang HànhHơn nữa…
Giang Ninh nghĩ thầm như thế.Trong bát mì trường thọ đó, cô nấu rất mặn
…Giang Hải vì vậy chú ý đến sinh nhật của Chu Liệt. Ông nói, “Thì ra sinh nhật của A Liệt vào tháng Mười à ~ là ngày sau thu hoạch mùa thu nhanh nhất, đúng là một ngày tốt lành.”Anh cúi đầu ăn mì, nhưng khóe mắt vẫn không ngừng nhìn về phía Giang Ninh
Sinh nhật Chu Liệt vào cuối tháng mười.
Đó là một ngày bình thường không đáng chú ý.Mọi lần.
Nhiều năm trong cuộc đời anh, anh thậm chí không biết sinh nhật của mình là ngày nào, cũng không có ai quan tâm, không có ai để ý.Hai quả trứng luộc, một bát mì trường thọ đầy ắp.
Năm ấy Chu Liệt mười sáu tuổi.Sáng sớm Giang Ninh đã thức dậy, luộc quả trứng rồi nấu một bát mì trường thọ nóng hổi đặt trước mặt Chu Liệt.
Đến khi đủ tuổi, anh lấy được chứng minh thư, nhìn thấy dãy số đó mới biết sinh nhật của mình là vào cuối tháng mười.
Cái chứng minh thư lén lút giấu đi kia bị Giang Ninh không cẩn thận nhìn thấy.Giang Hải vẫn cảm thấy sinh nhật Chu Liệt là vào cuối tháng Tám, lúc mơ mơ màng màng, còn muốn tổ chức sinh nhật cho anh.Từ nhỏ Chu Điềm là quỷ quậy phá , vừa nhìn thấy bát mì trường thọ biết là chuyện gì xảy ra.
Lúc đó Giang Ninh còn không hiểu chứng minh thư là gì, chỉ cảm thấy trên đó có ảnh chụp của Chu Liệt, nên vui vẻ đưa cho Giang Hải xem.Anh hy vọng cô sẽ thành công.
Cô khen Chu Liệt trong ảnh rất đẹp…Dung lượng điện thoại di động năm đó rất nhỏ, hộp thư đến có thể chứa tin nhắn văn bản cũng có số lượng.
Cô còn đọc một chuỗi số trên chứng minh thư.Có vẻ như cô không biết gì hết.
Giang Hải vì vậy chú ý đến sinh nhật của Chu Liệt. Ông nói, “Thì ra sinh nhật của A Liệt vào tháng Mười à ~ là ngày sau thu hoạch mùa thu nhanh nhất, đúng là một ngày tốt lành.”Cô còn đọc một chuỗi số trên chứng minh thư.
Giang Ninh ở một bên lặp đi lặp lại lẩm bẩm, bắt chước giọng nói Giang Hải “Anh trai, sinh nhật của anh là một ngày tốt đó ~”Cô khen Chu Liệt trong ảnh rất đẹp…
Chu Liệt luống cuống tay chân đứng ở một bên, nhìn khuôn mặt hai bố con tươi cười giống nhau.Giang Ninh nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy? Mì chưa được nấu chín à anh?”Sinh nhật, đâu phải nói sớm là có thể trước.
Nhưng mà.
Giang Hải sờ sờ cằm, suy nghĩ một chút rồi nói, “Lúc đó A Liệt đã đi về trường học rồi, chúng ta có thể tổ chức sinh nhật được không thì chưa biết. Hay là tổ chức trước hai tháng đi! Chúng ta sẽ tổ chức vào cuối tháng Tám.”Đọc qua mỗi tin nhắn trong hộp thư đến.
Sinh nhật, đâu phải nói sớm là có thể trước.
Nhưng Giang Hải nói có thể, thì là có thểNhưng Giang Ninh vẫn nhớ rất rõ ràng.
Sau đó vào cuối tháng tám hàng năm, tức là những ngày Chu Liệt sắp rời khỏi nhà họ Giang.Mỗi tin nhắn đều có thể làm cho cô nhớ lại chuyện lúc đó.
Giang Hải sẽ tổ chức sinh nhật cho Chu Liệt.
Hai quả trứng luộc, một bát mì trường thọ đầy ắp.Cuối cùng đặt điện thoại di động, còn có dây sạc, đặt trở lại thùng carton. Vẫn là vị trí ban đầu, những cuốn sách dày cộp được xếp từng cái một. Ở chỗ niêm phong thùng carton, dán băng dính một lần nữa.
Giang Ninh sẽ vỗ tay nhỏ bé, hát cho anh bài hát chúc mừng sinh nhật, “Anh trai, chúc anh sinh nhật vui vẻ, sống lâu trăm tuổi ạ~”
Giang Hải búng lên trán cô, cười nói một tiếng “Con nhóc thối này”, sau đó thúc giục Chu Liệt nhanh chóng ăn mì.…
Sau này khi điều kiện tốt hơn một chút Giang Hải sẽ mua cho anh một chiếc bánh kem nhỏ.
Giang Ninh thèm ăn nên từ sáng sớm đã đuổi theo Chu Liệt hỏi: “Anh trai, khi nào chúng ta có thể ăn bánh ngọt nhỏ ạ? Lúc đó em có thể thổi nến được không ạ?”Sinh nhật Chu Liệt vào cuối tháng mười.Sau này khi điều kiện tốt hơn một chút Giang Hải sẽ mua cho anh một chiếc bánh kem nhỏ.
Mọi lần.
Những ngọn nến trên bánh sinh nhật của Chu Liệt đều do Giang Ninh thổi.