Editor: Chang + Beta: Amouriel, Linh
Một bát hoành thánh năm đó, Giang Ninh vừa ăn vừa nhớ lại trong nước mắt.Chờ thân thể Giang Ninh thoải mái, thì tinh thần cũng tốt lên.Giang Ninh ngồi yên lặng trên sàn nhà, nhìn những cuốn sách cũ kỹ.
Nước trong hốc mắt, làm thế nào cũng không nhịn được.Cô thừa dịp lúc Chu Liệt đi ra ngoài, cô lén lút lên tầng dọn dẹp lại một chút.
Nhưng thứ khiến Chu Liệt sợ hãi, cho rằng cơ thể cô đang khó chịu, lại muốn nôn nữa.Chẳng qua, người cô nghĩ đến không chỉ có Giang Hải, mà còn có Chu LiệtSách trong ba năm cấp 3, và tài liệu giảng dạy cho kỳ thi tuyển sinh đại học.Mấy năm đó, anh cũng chưa từng nhìn thấy Giang Hải, còn có Giang Ninh nữa.
Thật ra cô… chỉ nhớ bố thôi.Từng chút một, lưu trữ lại với nhau, đặt gọn gàng trong hộp và niêm phong băng dày.Anh muốn đường đường chính chính, mang quang vinh trở về.
Bây giờ ăn bát hoành thánh nhỏ với hương vị như thế.Khi cô còn học trung học cơ sở, cô đã giành được giải thứ ba trong cuộc thi đọc to, giải thưởng là một máy tính xách tay màu đen và một cây bút máy…Cái giá Chu Liệt phải trả cho việc này là chưa bao giờ rời khỏi trường học, càng không trở về quê hương một lần.
Hốc mắt Giang Ninh vẫn nhịn không được đau xót, lóe lên một ánh nước nhàn nhạt.Trong thời gian rảnh rỗi, cô lặng lẽ làm rất nhiều chuyện.Ánh mắt của cô vẫn dừng lại ở những tài liệu giảng dạy thi đại học kia, hàng mi dài khẽ rơi xuống, cố gắng che đi sự đau khổ hiện lên trong đôi mắt.
Chẳng qua, người cô nghĩ đến không chỉ có Giang Hải, mà còn có Chu Liệt
….Mà là bố cô Giang Hải.
Bởi vì kinh nguyệt tự nhiên tới, Giang Ninh đã lười biếng mấy ngày nay, toàn thân không thể nhấc dậy được.Giang Ninh lo lắng đến mức muốn bắt lấy, cho dù rơi xuống sàn nhà, cũng cầm lấy kiểm tra cẩn thận, chỉ sợ bị rơi vỡ rồi.Mang theo quá nhiều kỷ niệm.
Chu Liệt gần đây không ra làm ruộng nữa, cũng không hề loay hoay với máy tính. Việc trong nhà cũng như ngoài đường, bao gồm cả chuyện của Giang Hành và Chu Điềm, một mình anh đều làm hết.Nhưng Giang Ninh nhớ rất rõ, những thứ thuộc về Chu Liệt, tất cả đều ở trong phòng làm việc trên tầng hai.
Ngay cả đứa nhỏ tùy hứng nghịch ngợm, cũng không làm loạn đến trước mặt Giang Ninh.Một ngày thu trời nắng vàng.Cô và Chu Liệt sống với nhau mười năm, từ hai người đến bốn người.
Chờ thân thể Giang Ninh thoải mái, thì tinh thần cũng tốt lên.Nếu cô quyết định ly hôn, cô muốn tìm cách nói chuyện nói chuyện này cho anh biết. Chuyện này, dù gì cô kết hôn bấy lâu đã suy nghĩ kĩ rồi. Nhưng thời gian trôi qua cô cũng quên mất nên để chuyện lắng xuống.Có bảng điểm của cô khi cô đi học tiểu học, giáo viên nhận xét ở phía cuối, là một đứa trẻ rất tích cực và lạc quan, chỉ là không chăm chỉ học tập cho nên cần phụ huynh đốc thúc thêm…Bây giờ ăn bát hoành thánh nhỏ với hương vị như thế.
Nếu cô quyết định ly hôn, cô muốn tìm cách nói chuyện nói chuyện này cho anh biết. Chuyện này, dù gì cô kết hôn bấy lâu đã suy nghĩ kĩ rồi. Nhưng thời gian trôi qua cô cũng quên mất nên để chuyện lắng xuống.Từ học phí đến chi phí sinh hoạt, anh không bao giờ muốn chấp nhận sự bố thí của bất kỳ ai.Bởi vì kinh nguyệt tự nhiên tới, Giang Ninh đã lười biếng mấy ngày nay, toàn thân không thể nhấc dậy được.Từ trấn nhỏ đi ra ngoài, sau khi tiến vào trường đại học tốt nhất, Chu Liệt mới phát hiện, thế giới bên ngoài so với anh biết càng thêm tàn nhẫn.
Chỉ có điều, Giang Ninh còn đang chờ một cơ hội thích hợp để nói ra.Ngay cả giáo viên hướng dẫn của anh cũng khen ngợi anh là một tài năng hiếm hoi trong nhiều thập kỷ.Bịch một tiếng, rơi xuống sàn nhà.
Trong thời gian rảnh rỗi, cô lặng lẽ làm rất nhiều chuyện.Anh vừa phải bận rộn với việc học, nhưng cũng bận rộn với cuộc sống.
Giống như thu xếp dọn dẹp mọi thứ cho cuộc sống sau này không có cô.Chu Liệt gần đây không ra làm ruộng nữa, cũng không hề loay hoay với máy tính. Việc trong nhà cũng như ngoài đường, bao gồm cả chuyện của Giang Hành và Chu Điềm, một mình anh đều làm hết.
Từ việc tìm kiếm một ngôi nhà, bây giờ đã ở trong một căn nhà mới.Sau khi Chu Liệt lên đại học rất bận rộn.
Cô và Chu Liệt sống với nhau mười năm, từ hai người đến bốn người.Sợ tới mức cả người cô run rẩy.
Trong ngôi nhà này, có quá nhiều thứ, không thể phân biệt của riêng ai.
Nhưng Giang Ninh nhớ rất rõ, những thứ thuộc về Chu Liệt, tất cả đều ở trong phòng làm việc trên tầng hai.Từ việc tìm kiếm một ngôi nhà, bây giờ đã ở trong một căn nhà mới.
Một ngày thu trời nắng vàng.Chỉ có điều, Giang Ninh còn đang chờ một cơ hội thích hợp để nói ra.Có bức tranh cô vẽ khi còn học mẫu giáo, màu sắc của bút màu nước đã bị thời gian phai nhạt, dần dần không còn rõ nét…
Cô thừa dịp lúc Chu Liệt đi ra ngoài, cô lén lút lên tầng dọn dẹp lại một chút.Cô lục lọi mấy cái thùng đựng đồ, cuối cùng trong một đám bụi bặm bay lên, tìm được mấy thùng carton đặt ở trên nóc tủ.
Ở trong đó tất cả đều là sách. Rất dày, được xếp ngăn nắp từng chồng, từ tiếng Trung Quốc đến Tiếng Anh, tất cả đều có. Những cuốn sách đó Giang Ninh đọc không hiểu gì cả.Editor: Chang + Beta: Amouriel, Linh
Nói là dọn dẹp, thật ra đối với đống sách này Giang Ninh chọn ra những thứ thuộc về cô là tốt rồi.
Cô lục lọi mấy cái thùng đựng đồ, cuối cùng trong một đám bụi bặm bay lên, tìm được mấy thùng carton đặt ở trên nóc tủ.Hốc mắt Giang Ninh vẫn nhịn không được đau xót, lóe lên một ánh nước nhàn nhạt.
Có bức tranh cô vẽ khi còn học mẫu giáo, màu sắc của bút màu nước đã bị thời gian phai nhạt, dần dần không còn rõ nét…Ở trong đó tất cả đều là sách. Rất dày, được xếp ngăn nắp từng chồng, từ tiếng Trung Quốc đến Tiếng Anh, tất cả đều có. Những cuốn sách đó Giang Ninh đọc không hiểu gì cả.
Có bảng điểm của cô khi cô đi học tiểu học, giáo viên nhận xét ở phía cuối, là một đứa trẻ rất tích cực và lạc quan, chỉ là không chăm chỉ học tập cho nên cần phụ huynh đốc thúc thêm…Những người khác mất bốn năm để hoàn thành tín chỉ, nhưng anh mất ba năm để hoàn thành hết. Hơn nữa bản thạc sĩ liên tục học, thi đậu nghiên cứu sinh chuyên ngành mạnh nhất của trường.
Khi cô còn học trung học cơ sở, cô đã giành được giải thứ ba trong cuộc thi đọc to, giải thưởng là một máy tính xách tay màu đen và một cây bút máy…
Tiếp theo…
Sách trong ba năm cấp 3, và tài liệu giảng dạy cho kỳ thi tuyển sinh đại học.Ngay cả đứa nhỏ tùy hứng nghịch ngợm, cũng không làm loạn đến trước mặt Giang Ninh.
Hết quyển này đến quyển khác, trên mỗi một quyển, đều viết đầy chữ viết quyên tú.Thật ra cô… chỉ nhớ bố thôi.
Mấy thứ này, không phải Giang Ninh tự mình sắp xếp lại.Đây là lần đầu tiên Giang Ninh mở nó ra
Mà là bố cô Giang Hải.Đúng lúc này.
Từng chút một, lưu trữ lại với nhau, đặt gọn gàng trong hộp và niêm phong băng dày.Nói là dọn dẹp, thật ra đối với đống sách này Giang Ninh chọn ra những thứ thuộc về cô là tốt rồi.
Đây là lần đầu tiên Giang Ninh mở nó ra