Sắc Hoa Anh Đào - Đào Tửu Thất

Chương 22




"Vậy anh chính là.... Là Tiểu Hạt Tử mà em đã gặp ở trường cấp hai năm đó?"

Hai mươi phút sau, Đàm Anh Anh ngồi ở trong xe, không thể tin được mà nhìn về phía người đàn ông: "Làm sao có thể chứ?"

Trong ấn tượng của cô là một thiếu niên, toàn thân đều là hình dạng ốm yếu suy nhược, hơn phân nửa mặt bị kính che khuất đi, đường nét trên gương mặt nhìn cũng bình thường, chỉ là dáng người có cao một chút —— Nhưng hồi năm cấp hai cô còn chưa có dậy thì, rất thấp, hơn chín mươi phần trăm nam sinh cô đều phải ngước lên nhìn.

Huống chi là người thiếu niên khi đó không có tính công kích, bị châm chọc như thế nào cũng không có đánh trả lại, trông rất đáng thương——

Cùng với cái người thành thục trầm ổn, được mọi người gọi là Đại Ma Vương này, có một chút dính dáng nào sao?

Cô chưa từng nghĩ rằng khi lớn lên Tiểu Hạt Tử lại đẹp trai đến như vậy, còn.... Còn mạnh mẽ nữa chứ, sức lực với sức chịu đựng cũng tốt nữa, làm cả một đêm mà không mệt mỏi.

Không đúng, bây giờ không phải là thời gian để nghĩ tới chuyện đó.

Phó Hoài: "Khi đó anh không giả bộ phục tùng và nghe lời, cái gì cũng không biết thì làm sao mà mẹ kế buông tha cho anh, nếu như khi còn nhỏ anh chống lại bà ta, thì sẽ càng bị bà ta chỉnh cho tới chết."

Trong lòng Đàm Anh Anh có chút ưu tư, nhớ lại cậu thiếu niên khi đó, luôn luôn chỉ có một mình, hoàn cảnh cô tịch lại cô đơn, làm cho người ta không nhịn được muốn đưa tay ra sờ đầu an ủi, nói với anh rằng đừng đau khổ nữa, ngày mai sẽ tốt hơn thôi.

Cô khẽ mấp máy môi, lúc này mới nói từng chữ rõ ràng để xác nhận: "Vậy, bạch nguyệt quang mà anh nói kia..... Chính là em sao?

Phó Hoài quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào mắt cô, chân thành nói: "Là em."

Cô choáng váng đầu óc, giống như là mình đã tự biên tự diễn trong khoảng thời gian này: "Vậy sao lúc ấy anh không nói?"

"Không phải lúc đó em không cho anh nói sao?" Người đàn ông nhíu mày, dường như anh có chút không thể hiểu nổi phụ nữ rồi: "Em nói không muốn nghe anh giải thích, chỉ cho anh trả lời câu hỏi của em."

"Em không cho anh nói anh liền không nói sao! Vậy sao lúc nửa đêm em kêu anh đừng làm anh không nghe theo em đi!"

"..."

"Nếu là em thì anh nói thẳng đi, làm em lúc đó nghĩ anh nói người khác nên mới không muốn nghe, ai mà lại muốn nghe người mình thích kể về chuyện họ yêu người khác bao nhiêu chứ!!"

Phó Hoài đang muốn nói, thì chợt phản ứng kịp với lời cô vừa nói, yết hầu lăn lộn: "Em vừa nói cái gì?"

"Anh quan tâm em nói cái gì làm gì!" Bây giờ Đàm Anh Anh không còn tinh thần gì nữa: "Tại sao anh không nói ngay từ đầu, không phải nói là mình tới hiến thân để có vai diễn sao, để cho em bị lừa đến như vậy, nếu như ngay từ đầu anh nói muốn lấy thân để báo đáp thì em cũng sẽ không từ chối đâu!"

Phó Hoài:?

Truyện chỉ đăng tại Wattpad @YenNhien111 và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn

"Lúc chia tay, em nói nếu lợi hại quá thì cũng đừng về tìm em, em sẽ bị áp lực." Dừng một chút, anh lại nói: "Anh cũng từng tự mình suy nghĩ, nếu như nói ra thân phận của anh từ lúc đầu, thì giống như là dùng địa vị để bức ép người, có sẽ khiến em cảm thấy khó chịu, sẽ không cách nào nhận ra được tâm ý của anh."

Đàm Anh anh khẽ cắn môi, cảm giác như lời anh nói cũng có chút đạo lý, chút xíu nữa là quên anh bây giờ là Phó tổng...

"Vậy anh không thích Úc Văn sao?"

Người ông nhíu mày lại, đối với vấn đề này cảm thấy có chút kì lạ: "Tại sao anh phải thích cô ta? Cô ta có gì đáng giá để thích sao?

Đàm Anh Anh không chút suy nghĩ trả lời lại: "Dáng vẻ cô ấy rất đẹp nha"

"Dáng vẻ em cũng rất đẹp." Anh không nghĩ ngợi đáp: "So sánh với cô ta em còn sạch sẽ hơn nhiều."

Đàm Anh Anh vô thức cúi đầu nhìn: "Chỗ nào?"

Phó hoài: "..."

"Tâm."

"Ý là anh muốn khen nét đẹp tâm hồn của em đúng không? " Đầu của Đàm Anh Anh bắt đầu nóng lên, miệng bắt đầu nói một hơi: "Đúng là vậy, Tiểu Anh của chúng ta rất là tốt bụng và tâm hồn lương thiện, lấy việc giúp người làm niềm vui, không ôm hận, luôn quan tâm, tràn đầy hy vọng vào cuộc sống và còn xinh đẹp?"

"Ừ."

Một tiếng này chợt làm cho đôi má cô từ từ đỏ lên, rụt cổ lại, lấy khăn quàng cổ trùm lên mặt, giọng nói buồn buồn phát ra.

"Sao anh đáp ứng chứ, em chỉ toàn là nói lung tung thôi, anh đừng như vậy, khiến em ngại chết đi được."

"..."

Người đàn ông kéo gò má mềm mại của cô ra khỏi khăn quàng cổ, nhéo nhéo: "Sau này em còn chạy nữa không?"

Dừng lại một chút, anh lại nói: "Chạy cũng được, nhưng phải thông báo cho trước một tiếng cho anh biết, chứ đừng để cho anh khi về nhà lại đột nhiên không thấy em đâu, được không?"

Người chạy còn có thể tìm, chỉ sợ là không biết cô ở đâu, lúc đó dù có chạy nhanh cỡ nào đi chăng nữa, thì cũng không có lợi ích gì.

Không sợ cô chạy đi, anh chỉ sợ không thể tìm thấy được nữa. Cái cảm giác lạc lõng đó, anh không muốn nếm thêm lần thứ hai.

Đàm Anh Anh nhìn vào anh, như nghĩ đến gì đó, hỏi anh: "Anh thật sự thích em sao? Không chừng đó có thể là loại biết ơn mà đôi, hai loại tình cảm này rất dễ nhầm với nhau, em không hy vọng là anh ——"

Người đàn ông không nghe cô nói xong, mắt nhìn về phía trước, cắt ngang: "Ừ, biết ơn."

"..."

"Nếu anh thực sự chỉ biết ơn em, tại sao lại phải ngàn dặm xa xôi để đến đây, mỗi ngày phải chạy hết công ty rồi đến studio, nửa đêm còn phải ngồi phên văn kiện, vì sao anh không trực tiếp đưa tiền cho em cho xong?"Truyện chỉ đăng tại Wattpad @YenNhien111 và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn

Đàm Anh Anh: "Được bao nhiêu?"

"..."

"Một trăm vạn* sao, em có thể, anh có thể gửi qua bằng tài khoản Alipay, tài khoản là 136——"

*Một trăm vạn tệ = 1.000.000 tệ = 3.598.090.000 VNĐ

Cô còn chưa nói hết, bỗng nhiên bị người đó chặn môi lại, nụ hôn của người đàn ông có phần mạnh bạo, gắt gao giữ lấy gáy cô, dùng đầu lưỡi cạy răng cô ra, cuốn lấy cái lưỡi ướt sũng của ai kia, kéo vào trong miệng mà dùng sức mút vào.

Lưỡi cô đã tê dại, anh giống như là muốn nuốt cô luôn vậy, còn dùng răng cắn nữa, giống như là trừng phạt cô vậy.

Người đàn ông như biết cô đã sắp hết oxi mới khó khăn buông môi cô ra, giọng nói khàn khàn mà thu hút.

"Em còn nói huơu nói vượn nữa thì cứ thử xem."

Cô che kín miệng lại, không dám há miệng nói một lời: "......"

Đàm Anh Anh mở mắt ra, phát hiện anh đang kéo tấm kính cửa sổ trong xe ra, giống như đang tìm cái gì đó.

Cô hỏi: "Anh làm gì vậy?"

"Tìm chi phiếu." Bỗng nhiên động tác của người đàn ông dừng lại: "Không phải là muốn tiền của anh sao? Đều cho em hết."

Cô chỉ là thuận miệng một cái thôi, chứ không phải có ý này, hơn nữa một người đang là hiến thân để có đất diễn bỗng dưng trở thành kim chủ baba của đoàn làm phim, sau lưng số lượng tài sản chỉ sợ là không thể tưởng tượng được.

"Có chuyện gì xảy ra với anh à, em không cần tiền." Đàm Anh Anh cảm thấy rất kỳ lạ: "Anh là tổng giám đốc sao mà có bộ dạng này? Không phải nói là các nhà tư bản đều rất keo kiệt sao, lấy hết tiền một mực nắm chặt trong tay không nhả, trước khi kết hôn còn phải lấy tài sản chuyển đi vì sợ người ta lừa gạt tiền của mình ——"

Đàm Anh Anh càng nói càng cảm thấy kỳ lạ, đụng đụng bờ vai của anh, làm cho anh quay đầu lại nhìn cô.

Cô nói: "Anh không phải nên trách em sao, lúc này không phải anh nên nói là người phụ nữ này quá tầm thường lại ham mê vật chất không có tư cách nói chuyện yêu đương với tôi ——"

Phó Hoài thình lình mở miệng nói: "Vậy là yêu đương sao?"

Cô trợn tròn mắt: "......"

"Ở với anh, có thể kiếm được nhiều hơn một trăm vạn đó rất nhiều lần." Giọng anh nói rất thấp, không nhanh cũng không chậm, lúc nói lại không lộ ra một chút căng thẳng nào, nhìn cô nói: "Tiền cho em, tình yêu cũng cho em, cho em hết, mặc kệ điều em muốn là cái gì đi chăng nữa anh cũng cho em."

Cô vốn còn muốn nói thêm vài lời vô nghĩa nữa, nhưng nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của người đàn ông, dần dần thu tâm tư đùa giỡn, nhìn anh một hồi, cố gắng tiêu hóa những nội dung mà anh đã nói.

Nhưng thật ra cũng không có gì để tiêu hóa, vì những lời anh nói đã sớm được chứng minh qua hành động của anh.

Không nói rõ thân phận mình vì sợ cô sẽ cảm thấy áp lực, cũng không nói rõ chuyện quá khứ chỉ vì bận tâm đến cảm nhận của cô.


Ánh nắng giữa trưa chiếu vào sau lưng anh, làm cho hình dáng người đàn ông như được vẽ thêm một vòng hào quang. Truyện chỉ đăng tại Wattpad @YenNhien111 và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn

Anh hạ mắt nhìn cô, gương mặt ở dưới ánh sáng lộ vẻ dịu dàng mà trong sáng.

Bao nhiêu chuyện lằng nhằng quanh co như vậy, thật ra cũng mới đến buổi trưa mà thôi.

Bỗng nhiên khiến người ta giật mình nhận ra, giữa bọn họ, còn rất nhiều rất nhiều thời gian.

Đôi tay lồng vào nhau của Đàm Anh Anh không khỏi có chút động đậy, ánh mắt chạm vào hàng mi dài rậm của anh, ma xui quỷ khiến thế nào lại nhẹ nhàng gật đầu.

Nghĩ nghĩ, cô lại lắc đầu: "Em không phải muốn tiền của anh ——"

"Muốn cũng không có sao." Anh lại nhích đến gần hôn vào môi Đàm Anh Anh, đầu lưỡi thấm ướt môi của cô, giọng nói trầm thấp, ở bên môi cô mà vang lên: "Đều là của em, kể cả anh."

Hơi thở bắt đầu rối loạn, cô bị hôn đến thất điên bát đảo* nếu như không nhờ điện thoại rung lên một cái, thì cô hoài nghi trong xe chấn chính là mình.

*Thất điên bát đảo: Cuống quýt và lộn xộn đến cực độ vì hoảng hốt.

Điện thoại không phải rung lên chỉ một lần, mà là rung lên đến hai ba lần, mỗi lần cách nhau là vài phút như muốn chứng minh về sự tồn tại của nó vậy, người đàn ông đang hăng hái thì bị quấy rối, rốt cục nhịn không được lấy tay ra khỏi lưng cô, đưa vào trong túi quần cô.

"Điện thoại ở đâu?" Giọng nói rất khó chịu.

"Không, không phải ở đó, anh đừng sờ loạn..." Đàm Anh Anh lấy điện thoại từ trong bóp nhỏ mang theo bên người ra, ngăn động tác đang muốn tiếp tục châm lửa của người đàn ông lại: "Em xem một chút là ai đã..., hình như gấp lắm."

Phó Hoài: "Nếu gấp thì có thể so sánh với cái gấp của anh sao?"

"..."

Cô nhìn vài giây, trên mặt có chút thay đổi, Phó Hoài liền biết có điều không đúng, đưa tay ra muốn cầm lấy điện thoại của cô.

Đàm Anh Anh vội vàng trốn tránh: "Không có việc gì, em tắt máy rồi, anh tiếp tục đi nếu không..."

Người đàn ông hiện tại không còn tâm tình nữa, híp mắt nhìn cô: "Không có việc gì vậy em tắt máy làm gì?"

"..."

Nói xong, không đợi cô tiếp tục nói xạo, người đàn ông trực tiếp đè lên cô, nắm lấy cổ tay cô, đoạt lấy điện thoại.

Đàm Anh Anh tuyệt vọng mà nhắm mắt lại.

Quả nhiên, thông minh như Phó Hoài, chỉ nhìn ba giây là có thể phân tích được tình hình.

Anh nắm lấy cằm cô, cười lạnh nguy hiểm: "Buổi sáng mới cùng anh chia tay, không đến hai giờ đã có người đàn ông khác thêm Wechat? Hôm nay vẫn là sinh nhật anh, Đàm Anh Anh, gan em cũng đủ lớn đó."

" Không không phải ——" Cô cố gắng giải thích: "Vậy anh cũng đã nói là chia tay rồi nha, lúc ấy em nghĩ không thể ở chỉ treo cổ trên một thân cây được....." Ánh mắt người đàn ông càng thêm u ám, cô cố gắng giải thích thêm: "Nhưng em cũng chưa có thêm nha..., anh xem, do em không đồng ý thêm nên anh ta một mực đòi thêm đó, anh ta còn cho rằng em không thấy được, lúc ấy là do não em nhất thời bị úng nước, sau mười phút em suy nghĩ rõ ràng liền quyết định không thêm ——"

Phó Hoài: "Em cho rằng anh tin những lời ma quỷ của em hả?" Truyện chỉ đăng tại Wattpad @YenNhien111 và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn

"Này làm sao mà gọi là lời nói ma quỷ được, đều là sự thật mà. " Cô rầu lẩm bẩm, có chút tức giận: "Chúng ta muốn ở cùng một chỗ cũng chỉ là mới vừa lúc nảy thôi, buổi sáng lúc em ra đi còn rất là tủi thân đó, cái gì cũng cho anh kết quả đến lúc ra đi hai chữ chia tay cũng không xứng để gọi, quan hệ cũng không có, tức giận cũng không có chỗ trút—— Người ta ném cành ô-liu tình yêu cho em, tại sao em lại không có quyền nhận cơ chứ? "

Cô thốt ra: "Nếu em có ý với anh ta, anh cho rằng bây giờ em còn ngồi trên xe của anh mà chờ anh cởi đồ của mình hay sao?"

"......"

Phó Hoài cười với cô, lại dùng ngón tay véo lấy vành tai cô: "Ai nói là không tính có quan hệ? Em ăn chùa ngủ chùa với anh như vậy còn tính đến chuyện bỏ đi, em tính không chịu trách nhiệm?"

"Nói đến nấu cơm." Cô lại có một sọt lời muốn nói: "Nếu không nhận ra anh cũng không thể trách em được, làm gì có tổng giám đốc nào mà nấu cơm cho người khác ăn, anh xem anh có giống với bộ dạng của tổng giám đốc không ——"

Phó Hoài: "Thế nào mới được xem là giống?"

Trước mắt đột nhiên xoay chuyển một cái, cô bị ôm ngồi lên trên người Phó Hoài, chỉ cách nhau có một tầng vải vóc, trực tiếp chống đỡ lên nơi cứng rắng kiêu ngạo của anh.

"......"

Người đàn ông nhướng mi, đường viền mi mắt đầy mê hoặc và hấp dẫn, vịn lấy eo cô, dùng lông mày ám chỉ:

"Đã ngồi lên trên rồi, tự mình động đi chứ?"

———————————————————

Tác giả:

Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha làm sao sẽ tốt như vậy cười.

Thật có lỗi, lại hằng ngày bị chính mình văn cười đáp:(

Nữ bên trên, rất khó không thương.

Đằng sau tất cả đều là ngọt, không cần phải lo lắng.

Còn có cái lúc trước điện thoại yêu không có ghi (?) Không sai biệt lắm không dư thừa mấy chương, dọn dẹp dọn dẹp muốn hoàn tất, cám ơn mọi người truy văn cùng châu châu, sự hiện hữu của các ngươi chính là popo Chi quang!

Đã nói chỉ viết năm vạn chữ, kết quả đã viết sáu vạn + Còn không có viết xong, ta vì cái gì như vậy ưa thích mò cá.