Cái gì đến rồi cũng sẽ đến, cuối cùng Tôn lão gia vẫn nhân lúc Dật Thần đi công tác mà hẹn Tầm Vũ ra một quán cà phê để nói chuyện.
- Bao nhiêu? Ra giá đi!
Câu nói của Tôn lão gia thật sự khiến anh không hiểu là ông ấy đang muốn nói gì?
- Sao ạ?
- Đừng giả vờ ngây thơ nữa. Cậu cần bao nhiêu tiền thì mới chịu rời khỏi con trai tôi. Cậu cũng biết rõ là tôi chỉ có một đứa con trai này thôi nên tôi sẽ không có phép nó quen cậu đâu. Cậu chỉ cần đưa ra một con số, tôi sẽ đáp ứng cậu và mong cậu cũng sẽ đáp ứng yêu cầu của tôi.
Tầm Vũ cúi gầm mặt, anh chưa bao giờ nghĩ trong mắt người có quyền thế tình yêu lại là thứ thấp kém đến vậy, có thể trao đổi được bằng tiền.
- Xin lỗi Tôn lão gia, tôi không cần tiền của ông, tôi chỉ muốn được ở bên cạnh Dật Thần thôi. Mong ông có thể tác thành.
Câu trả lời của Tầm Vũ khiến cho Tôn lão gia vô cùng không hài lòng, bầu không khí cũng dần trở nên đáng sợ hơn.
- Cậu đừng có mà không biết điều như vậy. Hôm nay tôi đến đây nói chuyện với cậu, cho cậu một cơ hội đã là tôn trọng cậu lắm rồi, muốn được nước làm tới sao? Nếu cậu còn không sớm tỉnh ngộ thì đừng trách tôi ra tay tàn nhẫn.
- Tôn lão gia, sao ông phải làm vậy chứ? Chúng tôi yêu nhau là sai sao? - Phẫn nộ.
- Yêu? Cậu bảo cậu yêu nó thì cậu hãy làm theo lời tôi đi. Không lẽ cậu muốn hủy hoại cả cuộc đời nó thì cậu mới chịu buông tay?
- Tôi không hiểu ông đang nói gì cả. Theo ông thì... ông làm vậy là đang tốt cho ânh ấy sao? Ép buộc anh ấy làm những điều bản thân không thích là quan tâm sao? Xin lỗi nhưng tôi nghĩ ông không hiểu gì về anh ấy cả, cũng không biết là anh ấy đang muốn gì. Tóm lại... cho dù ông có làm gì thì tôi cũng sẽ kiên quyết không rời xa Dật Thần đâu. Tạm biệt.
Nói xong, Tầm Vũ liền đứng dậy, một mạch bỏ đi, còn Tôn lão gia thì vô cùng tức giận.
...----------------...
Tối hôm đó, Tôn Dật Thần vì đi công tác xa, không được gặp Tầm Vũ nên cảm thấy rất nhớ, dù bận nhưng anh vẫn cố chiết một ít thời gian ra để gọi điện cho Tầm Vũ. Chỉ là Tầm Vũ là một người không giỏi che đậy cảm xúc, chỉ vừa trò chuyện được một lát thì Dật Thần đã phát hiện ra điều bất thường.
- /Em sao vậy? Có gì không vui à?/
- Em có gì, chỉ là nhớ anh thôi.
- /Em đừng hòng qua mặt được anh. Mau, nói cho anh nghe đi, rốt cuoicj là đã xảy ra chuyện gì rồi?/
- Thật ra... hôm nay ba anh đã đến tìm em. Ông ấy còn muốn dùng tiền để mua chuộc em, kêu em phải rời xa anh.
- /Gì chứ?/
- Nhưng anh đừng lo, em không có đồng ý, chỉ là... trong lòng cảm thấy không yên tâm cho lắm. Chắc chắn ông ấy sẽ lại làm khó dễ anh cho xem. Hay là... chúng ta tạm thời tách nhau ra đi, ý em là một thời gian thôi. Em sợ cứ như vầy thì em thật sự cảm thấy sợ hãi và nản lòng, em sợ... chúng ta không những không được chúc phúc mà em còn làm liên lụy đến anh.
Tuy Tầm Vũ có cứng cỏi nhưng thời gian dài bị chèn ép và đe doạ, rồi sẽ có một ngày trở nên mềm yếu và không giữ được sự quyết tâm của ban đầu nữa.
- /Em nói gì vậy? Tầm Vũ, em đừng sợ, em nghe anh nói, chúng ta sẽ vượt qua được thôi. Ông ấy có nói gì, có chúc phúc cho chúng ta không đều không quan trọng. Quan trọng là trong tim của chúng ta có nhau. Tầm Vũ, tạm thời em đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, được không, ngày mai anh sẽ trở về, sẽ ở bên cạnh em, được không?/
- Không phải còn ba ngày nữa anh mớ về sao?
- /Không quan trọng, tất cả đều không quan trọng bằng em. Nên là... Tầm Vũ, em mau ngủ đi, đừng nghĩ nhiều, sau khi tỉnh dậy em sẽ thấy anh ở bên cạnh em./
- Anh nghĩ em là con nít ba tuổi sao? Sao có thể chứ?
- /Em không tin? Được, vậy anh sẽ chứng minh cho em thấy. Sau này cho dù trời có sập xuống anh cũng sẽ chống lưng cho em, tất cả đã có anh rồi. Tin anh./
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Tầm Vũ đã nghe lờ Dật Thần, không nghĩ ngợi lung tung nữa mà lập tức lên gường ngủ. Ngủ một giấc ngon lành cho đến sáng. Khi Tầm Vũ thức giấc, anh đã thật sự nhìn thấy Dật Thần đang nằm kế bến mình, anh dịu mắt còn tưởng là mình đang nằm mơ.
- Anh... sao anh lại...
- Thế nào? Tin rồi chứ? Anh đã hứa với em thì chắc chắn sẽ làm được. Nên là em đừng lo lắng gì cả, đã có anh rồi thì em cứ việc vui vẻ, anh không cho phép ai làm tổn hại đến em đâu.
Tầm Vũ bị Dật Thần làm cho xúc động, nước mắt bỗng dưng cứ trào ra.
- Đồ ngốc! Em khóc sao? Đừng khóc! Anh làm sai gì à? - Lúng túng.
- Dật Thần, em yêu anh! - Ôm chầm lấy Dật Thần.
- Anh cũng yêu em!
Trong khoảng khắc này, cả hai đã bị chìm đắm vào sự ngọt ngào bất tận, tưởng chừng như ai cũng không thể cắt đứt được họ.